Sư Tôn Cứ Muốn Thử Bổ Cứu Lần Nữa

Chương 24




Chu Tước giật mình.

Lần này tổ chức hội nghị, hoàn toàn là bởi vì Cố Liên Thành biết rõ tình trạng của bản thân, có thể buông xuống bất cứ lúc nào, vì vậy mới vội vàng gọi Cố Cảnh Liên trở về nhà họ Cố, thừa dịp mình còn chút sức tàn, chuyển lại quyền hành cho anh.

Đừng nhìn mấy người nhà họ Cố biểu hiện đường hoàng, nhưng bí mật có ai là không nhăm nhe vị trí này?

Cố Liên Thành bệnh lâu không khỏi, thật chẳng nhẽ là ý trời sao?

Ông chẳng lẽ lại không biết, ông bệnh lâu như vậy, ngày càng thêm nặng, cho đến lúc này, đến cùng là do ai động tay động chân?

Những vị trưởng lão nhà họ Cố kia, không có ai là không mơ ước quyền lực.

Ông làm sao lại không biết điều đó?

Vì vậy, ông cố gắng chèo chống, chính là vị đợi Cố Cảnh Liên trở về, giao lại quyền kế thừa cho anh.

La Sinh Đường phụng mệnh tới đón tiếp, nhưng có thể Cố Liên Thành không biết, La Sinh Kiệt đã sớm muốn tạo phản.

La Sinh Kiệt cười giả dối, bỗng nhiên lui về sau một bước, đám người áo đen lập tức bao vây Cố Cảnh Liên, chĩa mũi thương vào người anh.

Trên mặc Cố Cảnh Liên vẫn không có chút rung động nào, khóe môi cong lên tà mị, mấy thứ vũ khí hướng về phía anh tựa hồ chỉ là thùng rỗng kêu to.

Anh cong môi, lạnh lùng cười cợt: "La Sinh Kiệt, vị đây là có ý gì?"

"Mày không nhìn ra sao? Hôm nay sẽ chính là ngày chết của mày!"

Nói, ánh mắt La Sinh Kiệt lộ ra sự thâm độc: "Không nghĩ tới cậu chủ nhà họ Cố bỏ nhà đi một năm trước, vẫn còn có nhàn hạ quan tâm tới chuyện nhà họ Cố!"

"Tôi vốn là người nhà họ Cố, quan tâm chuyện nhà mình, có gì không phải?"

Cố Cảnh Liên ánh mắt lộ ra mấy phần nghiền ngẫm, ánh mắt đảo qua đám người, mặt không đổi sắc: "Thú vị, không nghĩ tới đường chủ La lại có màn chào hỏi tôi đặc sắc như vậy!"

La Sinh Kiệt không nói lời nào, Cố Cảnh Liên bỗng nhiên cười cợt, tháo kính râm xuống, đôi mắt phượng nheo lại.

"Xem ra, vẫn có người quan tâm ngôi vị chủ nhà họ Cố với tôi!"

Cố Cảnh Liên nhẹ nhàng xoa vuốt bộ lông mềm mại của chú mèo trong ngực, cười như không cười nói: "Ngày chết của tôi?"

Dừng một chút, giọng nói anh trở nên lạnh lẽo: "Rốt cuộc là ngày chết của anh, tôi ngược lại muốn chờ xem."

Nụ cười quỷ dị của anh khiến cho La Sinh Kiệt rùng cả mình, trong lòng có chút sợ hãi.

Đám thủ hạ của anh nhanh chóng tiến lên, La Sinh Kiệt cười lạnh một tiếng, lớn tiếng uy hiếp: "Tiến thêm một bước, cậu chủ của các người sẽ nát sọ! Còn không mau lui lại!"

Thủ hạ của Cố Cảnh Liên sao lại nghe anh ta nói, vẫn không ngừng áp sát.

Nhưng một giây tiếp theo, liền vang lên một âm thanh của phụ nữ.

"Tất cả dừng lại!"

Mọi người giật mình, nhao nhao nhìn tới phía âm thanh kia.

Lại thấy một cô gái một thân áo đỏ chẳng biết thoát khỏi vòng vây từ lúc nào, cầm trong tay một khẩu súng, lòng súng chĩa vào thái dương của Cố Cảnh Liên.

Thủ hạ Cố Cảnh Liên càng thêm hoảng sợ, muốn tiến tới.

Cô gái kia lần thứ hai quát: "Không được phép tới gần!"

Cô gái mặc áo gió màu đỏ, dáng người cao gầy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.