Sư Thuyết

Chương 11: Đằng Vân Sơn Khê




Editor: Kina.

Kỳ thực, không cần Lục Trăn nói, anh ta cũng biết, Lục Trăn cùng An Tiêu Dao bọn họ trải qua bao nhiêu mưa gió, bọn họ là đột nhiên xuất hiện ở thị trường súng ống đạn dược, theo một cây súng mà làm lên, chậm rãi kiêu ngạo.

Trong đó trải qua xót xa liền không cần nói.

Thị trường súng ống đạn dược là thị trường bạo lực, quá nhiều người thủ đoạn độc ác.

Ngay từ đầu bọn họ từng bước một bắt kịp thị trường thế nào, sợ rằng chỉ có chính bọn họ biết.

Lục Trăn càng nói không quan tâm, càng khiên Nolan đau lòng, Lục Trăn đã từng trải qua những chuyện như vậy.

"Bồi người đó ngủ một hồi so với ăn năm lít dầu còn tốt hơn." Nolan ăn ngay nói thật, anh ta cũng không thể tưởng tượng, cảm giác uống xong sẽ như thế nào.

Đương nhiên, lời này cũng không phải ý tứ nhục nhã Lục Trăn.

Nolan không phải loại người như vậy.

Anh ta chẳng qua là trần thuật phương án mà hầu hết người trong tình cảnh đó sẽ chọn.

Lục Trăn không thể tưởng tượng hô to, "Tiểu mỹ nhân, anh đang đùa giỡn cái gì, ca ca là có tá người theo đuổi, có tá người theo đuổi hiểu không? Nghĩ muốn lên giường của tôi, vóc người phải chuẩn, khuôn mặt cũng phải đẹp mắt chút. Đối phương lại vừa xấu vừa già, đỉnh đầu một hói, bụng phì toàn mỡ, thật muốn đánh cho anh ta một chút, nếu tôi ngủ với anh ta chắc phải phun trước một tháng a, tôi thà rằng phun ba ngày, xong tiến một chuyến bệnh viện là được."

Nolan mỉm cười, ý cười cũng không rõ ràng.

Chỉ là, biểu tình Lục Trăn như vậy, thực sự rất đáng yêu.

"Súng ống đạn dược có rất nhiều người có vóc người đẹp, nam nhân tuấn suất, vì nói chuyện làm ăn, có nói tới trên giường hay không?" Nolan trực tiếp hỏi.

Lục Trăn đang uống một ngụm rượu thiếu chút nữa phun ra.

Tiểu mỹ nhân cho tới bây giờ không hiểu cái gì gọi là uyển chuyển a.

"Có hay là không có?" Nolan hỏi, giọng điệu nặng một ít.

Lục Trăn nghiêng đầu nghĩ nghĩ, lại vươn tay ra đếm đếm, sắc mặt Nolan toàn đen, hình dạng này là có? Nolan chỉ cảm thấy lồng ngực có một đám lửa đang thiêu đốt, có một luồng xúc động nghĩ muốn giết người.

Lục Trăn ngửa đầu nhìn đèn thủy tinh, đột nhiên hướng Nolan lộ ra một mặt xán lạn đến mức đáng đánh đòn, tươi cười, "Không có, bất quá tôi đếm đếm, năm đó người muốn hợp tác cũng không phải ít, chỉ là, Tiêu Dao nói, lực lượng chúng tôi quá mỏng yếu, hợp tác hơn vạn người thực sự không trông coi được, cũng không có lực lượng phản kháng."

"Tôi vừa nghĩ, cũng là, Tiêu Dao lại nói, đến lúc thực lực chúng tôi đủ cường đại, hà tất đi hợp tác bọn họ, trực tiếp để cho bọn họ tới hợp tác cùng mình, tôi vừa nghĩ, Tiêu Dao nói chuyện chân lý xưa nay, sẽ không gạt tôi, cũng có đạo lý, tôi trẻ người non dạ a, liền nghe anh ta."

"Kết quả, bận a bận a, cuối cùng cũng đợi đến lúc chúng tôi thành công, quay đầu nhìn lại một cái năm đó tìm người hợp tác, kết quả toàn người mập mạp, hói đầu, hèn mọn, ca ca thật thương tâm a."

"Lúc này mới mấy năm công phu a, các người liền thành hình dạng lão luyện này, anh bảo tôi làm sao mà chịu nổi a, nói ngắn lại, tôi bị Tiêu Dao lừa dối."

...

Khóe môi Nolan vung lên, lúc Lục Trăn dùng loại giọng điệu vô cùng đau đớn này để nói về chuyện cũ, thực sự khá đặc biệt, làm tâm tình của Nolan cũng tốt, chỉ cảm thấy Lục Trăn không đi làm ảnh đế thực sự là đáng tiếc.

Biểu tình thực sự là muôn màu muôn vẻ.

Lục Trăn giải thích như thế, trong lòng Nolan trái lại thoải mái hơn.

Nhưng anh ta cũng biết, tình yêu của Lục Trăn, cũng không ít.

Nolan không phải loại người tịch mịch, cũng không phải không có dục vọng, tay làm hàm nhai.

Lục Trăn lại uống một ly rượu, đột nhiên cảm khái, "Cho nên nói, nam nhân là tay cầm quyền sát sinh quan trọng, nếu không nhờ có... a."

Nolan, "..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.