Sử Thượng Tối Cường Luyện Khí Kỳ

Chương 21




Dịch: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

Trung tâm Tụ Côn thành tọa lạc một tòa tháp cao màu trắng, đâm thẳng lên chín tầng mây.

Trong thiên điện toà tháp, bóng người hoa lên một cái, thân ảnh Tô Lưu hiện ra.

Bên trong điện, một nam tử mặc nho sam màu trắng đang ngồi thoải mái trên ghế, thưởng thức linh trà, nhìn thấy Tô Lưu hiện thân, cũng không đứng dậy, trong miệng chậm rãi nói ra:

"Ngươi vừa rồi cố ý thả hai người kia đi a."

"Ngươi cũng thấy?" Tô Lưu nhìn nam tử nho sam một chút, không xác nhận đúng sai, nói.

"Tuy tu sĩ áo tím kia sử dụng Không Gian pháp tắc, nhưng với thực lực của ngươi, muốn lưu lại bọn hắn cũng không vấn đề, vì sao phải làm như vậy? Những lão gia hỏa kia cũng không dễ gạt như Công Thâu Thiên, việc này nếu để cấp trên biết rõ, chỉ sợ ngươi sẽ gặp bất lợi." Nam tử nho sam nói như thế.

"Tu sĩ áo tím kia có thân phận không tầm thường, nếu bắt hắn mới thật phiền phức. Việc này nếu cấp trên biết rõ, cũng sẽ không trách phạt ta." Tô Lưu nói.

"Há, người kia là ai?" Nam tử nho sam hơi kinh ngạc, hỏi.

"Quảng Nguyên Trai." Tô Lưu chỉ nói ba chữ.

"Cái gì? Ngươi chắc chắn không?" Nam tử nho sam nghe lời này, rốt cục có chút động dung.

"Ta làm việc tự có chừng mực." Tô Lưu nói như thế.

"Còn Ngân Hồ, hắn là trọng phạm nổi danh trên Tru Tiên đài, cho dù ngươi không muốn lưu tu sĩ áo tím kia lại, vậy tại sao lại thả Ngân Hồ?" Nho sam nam tử lại hỏi.

"Ta đã nói, ta làm việc tự có chừng mực, ta không lưu lại Ngân Hồ, tất nhiên là có đạo lý, sau này ngươi sẽ rõ." Tô Lưu lạnh lùng nói.

Nam tử nho sam nghe vậy, cười khổ lắc đầu, thấy Tô Lưu không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nhiều nữa.

...

Tụ Côn thành, bên trong một mật thất.

"Bây giờ thế đạo càng ngày càng loạn, cứ như vậy, sau này ai còn dám tới tham gia đấu giá Ngọc Côn lâu nữa? Về sau ta nhất định phải bẩm báo việc này với thượng cấp, cùng lắm là ngừng hợp tác với Hắc Sơn Tiên Cung, bằng không danh dự Bách Tạo sơn sẽ sớm mất sạch." Cảnh Dương thượng nhân vừa lải nhải vừa mở cấm chế mật thất ra.

"Cảnh Dương đạo hữu bớt giận, buổi đấu giá này vốn ngươi lười nhác nhúng tay, về sau đừng quan tâm là được, chỉ cần sống nhàn hạ qua ngày trong Nhàn Vân sơn là tốt rồi." Hàn Lập cười ha ha một tiếng, nói.

Bề ngoài hắn tỏ ra nhẹ nhõm tùy ý, nhưng trong lòng nghĩ mà sợ, nếu trên buổi đấu giá hắn cũng mạnh mẽ cạnh tranh với gã áo đen lấy "Vạn Hồn Thảo", chỉ sợ vừa rồi người bị Tiên cung vây bắt chính là hắn.

"Ai, Nhàn Vân sơn bây giờ cũng có chút xưa đâu bằng nay." Cảnh Dương thượng nhân thở dài nói.

"Không nói những chuyện phiền lòng này nữa, vẫn là nên nhìn xem món bảo bối mà ngươi bỏ ra số tiền lớn kia a?" Hàn Lập chuyển đề tài nói.

"Lệ đạo hữu, ta càng ngày càng cảm thấy ngươi không phải Đan sư, ngược lại giống như một người làm ăn a?" Lông mày Cảnh Dương thượng nhân nhíu lại, hỏi.

"Tu hành trên núi, có ai không phải là người làm ăn tính toán chi li?" Hàn Lập cười hỏi ngược lại.

"Ha ha, cái tên này..." Cảnh Dương thượng nhân cười khổ lắc đầu.

Dứt lời, gã liền lật tay lấy ra một cái hộp hình bát giác lớn chừng bàn tay. Gã nhấn vào chính giữa cái hộp một cái, thân hộp liền "Cạch" một tiếng vang nhỏ, từ tâm xuất ra tám phiến lá hình tam giác, như đóa hoa nở ra bốn phương tám hướng.

Hàn Lập đứng ở một bên, chỗ sâu trong hai mắt sáng lên lam quang, tập trung tinh thần nhìn mỗi đạo linh văn trên hộp bát giác kia, cũng nhìn từng động tác nhỏ của Cảnh Dương thượng nhân.

Cảnh Dương thượng nhân mở hộp bát giác ra rồi dốc ngược trên mặt đất, hai ngón tay chạm nhau, đang tính điểm xuống thân hộp, động tác đột nhiên cứng đờ, ngừng lại.

Hàn Lập phát hiện gã bất động, tự nhiên biết xảy ra chuyện gì, lập tức cười trêu chọc nói:

"Thế nào? Sợ ta học lén tuyệt chiêu mở ra pháp bảo của ngươi à? Không nói đến ta căn bản xem không hiểu ngươi đang làm gì, dù là xem hiểu, ta cũng không có không gian pháp bảo giống như cái này của ngươi, ngươi nói có đúng hay không?"

"Hắc hắc, cũng đúng. Kỳ thật trên thực tế phương pháp này cũng không phải là pháp môn cao thâm gì, nhưng mà tính ứng dụng tương đối cao, trong Bách Tạo sơn cũng không có mấy người chịu học, ngươi dù có học lõm, chỉ sợ về sau cũng không có đất dụng võ." Cảnh Dương thượng nhân cười cười, nói.

"Vậy phương pháp này, không phải là như gân gà sao? Vậy là có chuyện gì?" Lông mày Hàn Lập nhíu lại, hỏi.

Cảnh Dương thượng nhân vốn đã bắt đầu tiếp tục mân mê hộp bát giác kia, nghe lời này lại dừng lại.

"Nói cho ngươi biết cũng không vấn đề gì, vốn cũng không phải là bí sự. Cái này thoạt nhìn giống như xương thú, là một không gian pháp bảo, trên thực tế cũng không quá chuẩn xác, nói đúng ra là một kiện Động Thiên chi bảo." Gã do dự một chút, mở miệng nói ra.

"Động Thiên chi bảo?"

Hàn Lập nghe xong, không khỏi sững sờ, rất nhanh liền nghĩ đến một bảo vật khác của mình, "Sơn Hải Châu".

Sơn Hải Châu vốn là thánh vật Không Ngư nhất tộc, là bảo vật hàng đầu có khả năng chứa đựng núi lớn biển cả, nếu xương thú này cũng là bảo vật như thế, vậy cũng là bảo vật vô giá.

Chỉ tiếc lúc trước hắn phi thăng Tiên giới không cách nào mang theo, nên để viên châu này ở lại Linh giới.

Cảnh Dương thượng nhân thấy Hàn Lập ngẩn người ra, cho là hắn không biết Động Thiên chi bảo là gì, lập tức giải thích:

"Khác với không gian pháp bảo bình thường, không gian bên trong Động Thiên chi bảo thường rất lớn, thiên địa linh khí bên trong có khả năng tự mình lưu chuyển, vì thế sinh linh ở trong đó vẫn có khả năng tự do sinh tồn, có thể dùng để trồng linh thực linh thảo, nuôi dưỡng linh thú."

Hàn Lập tự nhiên biết rõ điểm khác nhau của hai loại bảo vật này, nhưng vẫn gật đầu, biểu thị bản thân đã nghe hiểu.

"Bên trong Tiên vực, giá cả Động Thiên chi bảo thường rất đắt đỏ, nhưng số lượng cũng không hề ít, ta vận dụng quan hệ Bách Tạo sơn để mua sắm, tự nhiên dễ dàng đến cực điểm. Nhưng Lệ đạo hữu có biết vì sao ta khẩn trương mua Động Thiên chi bảo này không?" Cảnh Dương thượng nhân hào hứng lên, chủ động hỏi.

"Ta làm sao biết được? Nhưng nhìn ngươi bất chấp Tiên nguyên thạch cũng muốn tranh đoạt cùng người, liền biết nó có lai lịch lớn." Hàn Lập lắc đầu, không chút biến sắc nói.

"Không sai. Đoạn xương thú này tên là "Ngư Chi’, là một trong bốn kiện Động Thiên chi bảo mà sơn chủ đời thứ ba Bách Tạo Sơn chúng ta là Giải Tấn Nguyên rèn đúc ra năm đó. Mặt khác ba kiện kia là "Hoa Chi", "Điểu Chi", "Trùng Chi", hợp xưng là bốn chi "Hoa, Điểu, Ngư, Trùng". Ta thu về thêm chi này, bây giờ cũng chỉ còn "Hoa Chi" lưu lạc bên ngoài, không có tin tức." Cảnh Dương thượng nhân gật gật đầu nói.

"Lại đặt ra những cái tên thanh nhã như vậy, xem ra vị sơn chủ này của các ngươi cũng là một diệu nhân a?" Hàn Lập cười nói.

"Là vị sơn chủ có tính tình cổ quái nhất trong tam đại sơn chủ Bách Tạo sơn chúng ta, trừ khai sơn tổ sư ra, là vị được đệ tử trong môn kính ngưỡng nhất. Truyền thuyết nói rằng hắn có thiên phú cực cao trong việc Luyện Khí, là đệ tử có những ý tưởng kỳ lạ nhất trong tông, nhưng bị truyền công trưởng lão khiển trách vì không làm việc đàng hoàng. Về sau bất ngờ hắn lại được nhị đại sơn chủ coi trọng, thu làm quan môn đệ tử dốc lòng bồi dưỡng, cuối cùng trở thành một đời hùng chủ phục hưng Bách Tạo sơn chúng ta." Trên mặt Cảnh Dương thượng nhân cũng lộ ra mấy phần tự hào, nói.

"Nói nửa ngày, ngươi cũng không giải thích được cái tên cổ quái này là như thế nào? "Ngư Chi" này phải làm sao mới giải khai được?" Hàn Lập như có điều suy nghĩ gật gật đầu, lại hỏi.

"Quay lại, vị tam đại sơn chủ này của chúng ta có tính khí cổ quái, ai biết hắn nghĩ như thế nào? Không chừng là do hứng khởi nhất thời nghĩ ra mà thôi. Nhìn ngươi đã thấy nhịn không nổi rồi, ta sẽ không nói nhảm, liền mở nó ra đây." Cảnh Dương đạo nhân nhìn Hàn Lập một chút, nói.

Dứt lời, gã liền đặt hộp bát giác dưới đất, ngón tay khắc hoạ lên bốn phía, trên mặt đất rất nhanh xuất hiện một đường cong tinh mịn, là một pháp trận nhỏ rắc rối phức tạp.

Sau đó, gã liền lấy ra đoạn xương thú kia, hạ xuống móc ngược lên hộp bát giác.

"Mở Động Thiên chi bảo này ra lại phiền toái như vậy?" Hàn Lập nhíu mày.

"Nếu không phiền phức, thì tên Kim Tiên không biết hàng kia đã sớm mở nó ra rồi, làm gì còn đợi đến phiên chúng ta nhặt được chỗ tốt?" Cảnh Dương thượng nhân tức giận nói.

"Cảnh Dương đạo hữu nói có lý." Hàn Lập gật đầu nói.

"Thấy không, pháp trận khắc hoạ trên mặt đất gọi là "Bát Nguyên Giải trận", Động Thiên chi bảo sau khi chủ nhân cũ chết đi, không ai có thể mở ra. Chỉ có thông qua phương pháp này, mới có thể mở ra lần nữa, sau đó luyện hóa qua là giống như nhẫn trữ vật tùy ý đóng mở rồi." Cảnh Dương thượng nhân chỉ chỉ pháp trận trên mặt đất, nói.

"Thì ra là thế, đúng là hiếm thấy vô cùng." Hàn Lập cười nói.

"Được rồi, đừng ngắt lời, kế tiếp chính là thời điểm mấu chốt mở ra, ngươi đừng quấy nhiễu ta." Vẻ mặt Cảnh Dương thượng nhân nghiêm túc lên, nói.

Hàn Lập lập tức im lặng đứng ở một bên, nhìn chăm chú.

Chỉ thấy thần sắc Cảnh Dương thượng nhân nghiêm lại, hai tay bấm pháp quyết, trong miệng yên lặng ngâm tụng.

Hàn Lập quan sát răng môi khép mở của gã, mơ hồ nhìn ra gã tụng niệm gì đó, nhưng lại không biết pháp quyết vận hành như thế nào, lông mày không khỏi nhíu chặt.

Sau một lát, hai tay gã chỉ một cái, một đạo bạch quang bay vào đoạn xương thú.

Mặt ngoài đoạn xương thú kia lập tức toả ra một tầng ngân quang sáng chói, lan tràn ra, khiến toàn bộ khối xương cũng hóa thành màu tuyết trắng trong suốt, cuối cùng khớp xương cũng hiện ra một đường vân cá vàng to như đồng tiền.

"Lệ đạo hữu đợi một chút, chờ ta luyện hóa vật này xong sẽ mở ra." Cảnh Dương thượng nhân đưa tay nhặt "Ngư Chi" lên, nói với Hàn Lập.

Hàn Lập còn đang tập trung suy nghĩ phương pháp vận hành pháp quyết, nhưng cũng gật gật đầu, không nói gì.

Cảnh Dương thượng nhân lập tức khoanh chân ngồi xuống, hai tay hợp lại nắm thú cốt kia, bắt đầu luyện hóa.

Ước chừng sau ba canh giờ, gã mồ hôi đầm đìa từ dưới mặt đất đứng lên, thoạt nhìn bộ dạng đúng là tiêu hao khá lớn.

"Ha ha, Lệ đạo hữu, đã đến lúc nở hoa kết trái, là thời điểm chia tiền rồi." Tuy sắc mặt gã mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại tràn đầy vẻ vui sướng, mở miệng cười nói.

"Vậy thì nhìn một chút vận may chúng ta như thế nào?" Hàn Lập cũng xoa xoa tay, một bộ dạng tham tiền.

Cảnh Dương thượng nhân vạch một cái lên "Ngư Chi", đoạn ngọc cốt kia lập tức run lên quang mang, trở nên trong suốt, trên đó toả ra ngân quang rực rỡ, hóa thành một quang môn cao hơn trượng.

Bên trong quang môn, mơ hồ có thể thấy một màu xanh biếc, có từng trận gió nhẹ từ trong thổi ra.

"Lệ đạo hữu, mời vào." Cảnh Dương thượng nhân mỉm cười, dẫn đầu bước vào quang môn, thân ảnh biến mất trong đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.