Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 9: Trung Hoa tiểu đương gia




Trương Dương nói khẽ: "Rất nhiều thế lực nước ngoài có thái đội cừu thị phản đối Trung Hàn thiết lập quan hệ ngoại giao, cho nên chúng muốn thông qua loại phương thức này để phá hỏng quan hệ giữa hai nước chúng ta. Tổ chức vì để đảm bảo an toàn cho cô, cho nên phái tôi tới bảo vệ cô, chỉ là không ngờ kẻ địch lại giảo hoạt như vậy, vẫn bị chúng tìm được cơ hội." Thằng nhóc này rất có thiên phú nói bậy, lợi dụng quan hệ quốc tế để lấp liếm.

Kim Mẫn Nhi nói: "Thì ra anh sớm đã biết thân phận của tôi rồi!"

Trương Dương gật đầu, kỳ thực những lời này của hắn đều là nói bừa, đám sát thủ nước Thái đó là nhắm vào hắn, Kim Mẫn Nhi chỉ là bị hắn liên lụy. Có điều thằng nhóc này nói dối mặt không đỏ tim không đập, nói đến nỗi ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy y như thật.

Kim Mẫn Nhi trong lòng cảm động vô cùng, lại có chút mất mát không nói thành lời: "Cho nên... anh lúc trước là cố ý tiếp cận tôi... Anh nói... bạn gái của anh trông rất giống tôi đều là lừa tôi ư?"

Trương Dương lắc đầu: "Không lừa cô đâu, tất cả đều là thật, tôi đúng là cũng không ngờ rằng cô và cô ấy lại giống nhau đến vậy!"

Kim Mẫn Nhi trầm mặc, tay trái xoa vai phải, Trương Dương cho rằng vết thương của cô ta lại đau, liền hỏi nhỏ: "Có phải là vết thương lại đau không?"

"Không phải!"

"Cô yên tâm, vết thương rất nhanh sẽ lành lại thôi, tôi đảm bảo sẽ không để lại một vết sẹo nào đâu!" Trương Dương cho rằng Kim Mẫn Nhi lo lắng sau này sẽ để lại sẹo. Có cô gái nào là không thích đẹp đâu.

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Tôi tin anh!" Tối nay cô ta đã tận mắt chứng kiến biết bao điều thần kỳ từ Trương Dương, cho nên cô ta không hề có chút hoài nghi nào về những gì mà Trương Dương nói.

Quay về tới trung tâm triển lãm quốc tế thì đã là mười rưỡi, bởi vì quốc an kịp thời tham gia, tin tức cuộc đấu súng tối hôm đó bị phong tỏa nghiêm ngặt. Tuy rất nhiều người cảm thấy bầu không khí tối hôm đó có chút không đúng, nhưng không tìm ra được rốt cuộc là phát sinh ở đâu.

Chỉ có đoàn đại biểu Hàn Quốc là vô cùng khẩn trương, bởi vì Kim Mẫn Nhi từ sau khi rời khỏi vũ hội đã không có tin tức, rất nhiều người nhìn thấy cô ta ra ngoài với Trương Dương, cho nên đoàn trưởng đoàn kinh mậu Hàn Quốc Hoàng Truyền Tuyền đương nhiên là tìm phó thị trưởng thành phố Giang Thành Nghiêm Tân Kiến để tỏ ý kháng nghị nghiêm chỉnh.

Nghiêm Tân Kiến đối với chuyện này cũng tỏ ý áy náy, trong vũ hội biểu hiện của Trương Dương và Kim Mẫn Nhi tất cả mọi người đều thấy, khúc Tăng-gô giành được tiếng hò reo của cả sảnh, vị chủ nhiệm trẻ tuổi của phòng cải cách xí nghiệp có tám chín phần mười là dùng mị lực của cá nhân hắn để cướp đại mỹ nữ Hàn Quốc này đi, có điều đây cũng chẳng phải là chuyện tốt, chẳng may có chuyện gì, vậy thì chẳng phải là vấn đề tác phong sinh hoạt đơn thuần ư, bởi vì vấn đề tác phong sinh hoạt mà lên tới mức độ quốc tế, trong ấn tượng của Nghiêm Tân Kiến, đừng nói là Giang Thành, cho dù là cả Bình Hải cũng chưa từng có, thằng nhóc này là muốn khai sáng khơi dòng lịch sử chắc.

May mà sự khẩn trương và lo lắng của mọi người kéo dài không lâu, vào mười rưỡi tối, Trương Dương và Kim Mẫn Nhi bước vào trong đại sảnh của trung tâm triển lãm quốc tế, Kim Mẫn Nhi thì vẫn bình thường, còn Trương Dương thì đi lại khập khà khập khiễng.

Không đợi bọn họ bước tới trước thang máy, một đám người Hàn Quốc ùa tới, dẫn đầu chính là Phác Chính Nghĩa, hắn ở trong vũ hội đã mang đầy một bụng tức, hiện tại đã đến biên giới của sự bạo phát rồi. Nhìn thấy Trương Dương và Kim Mẫn Nhi trở về, gã lập tức lao lên khởi binh vấn tội.

Tình trạng thân thể của Trương Dương hiện tại không được tốt, nhìn thấy có nhiều người Hàn Quốc như vậy lao tới thì cảm thấy có chút bất diệu, đám gậy Cao Ly này nếu cùng nhao xông lên, nói không chừng mình sẽ phải chịu thiệt mất.

Kim Mẫn Nhi nhìn thấy bộ dạng phẫn nộ của bọn họ, lập tức ý thức được bọn họ có thể sẽ gây bất lợi cho Trương Dương, vội vàng bước lên trước, cản ở trước mặt Trương Dương, tức giận hét: "Các anh muốn làm gì?"

Phác Chính Nghĩa gầm lên: "Hắn dẫn em đi đâu?"

Kim Mẫn Nhi nhìu mày, đầy vẻ phản cảm nói: "Có liên quan gì tới anh?"

Phác Chính Nghĩa để ý thấy Kim Mẫn Nhi đã thay quần áo, càng khiến hắn tức giận hơn là, quần áo của Kim Mẫn Nhi và Trương Dương trừ khoản khác biệt hình thức nam nữ ra, màu sắc chất liệu đều giống y như nhau, quả thật giống như quần áo đôi.

Trương Dương cũng phát hiện ra điều này, trong lòng thầm cười khổ, Chương Bích Quân làm gì vậy? Sao chuẩn bị quần áo kiểu như thế này, thế chẳng phải là rắp tâm muốn để người khác hiểu lầm ư? Kỳ thực cái này cũng không trách Chương Bích Quân được, dẫu sao thì chuyện xảy ra quá đột ngột, cô ta bảo người tùy tiện chuẩn bị hai bộ quần áo, nhưng chỉ có quần áo đồng phục của bội bộ Quốc An.

Phác Chính Nghĩa thấy Kim Mẫn Nhi vẫn còn bảo vệ Trương Dương, trong lòng vừa ghen ghét lại vừa hận, gã gầm lên: "Trương Dương, tao phải quyết đấu với mày!"

Trương Dương cười: "Mày con mẹ nó dựa vào gì mà đòi quyết đấu? Thủ hạ bại tướng, gậy Cao Ly mặt đều dày như mày vậy à?"

Phác Chính Nghĩa gầm lên: "Mày vũ nhục người Hàn Quốc chúng tao!" Đám người Hàn Quốc dưới sự giật giây của gã, đều lao về phía Trương Dương, Kim Mẫn Nhi tức giận hét lên: "Để tôi xem ai dám động thủ nào!"

Phía Giang Thành nghe thấy động tĩnh, phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến xuất lĩnh thành viên đoàn kim mậu cũng vội vã chạy tới, Lưu Kim Thành cầm bảng hướng dẫn làm bằng sắt, trong đoàn kim mậu hắn và Trương Dương có quan hệ thân thiết nhất, tất nhiên là người xung phong đầu tiên.

Nghiêm Tân Kiến cũng tức giận rồi, đám người Hàn Quốc này quá nghênh ngang, đừng nói là Kim Mẫn Nhi trở về, cho dù là cô ta cả đêm không quay về, bị Trương Dương dẫn đi thì cũng là chuyện hai bên tình nguyện, nào đến lượt họ nhúng tay vào? Nghiêm Tân Kiến cũng xắn tay áo lên, ngày đó bị người Hàn Quốc đánh cho một quyền, tuy nói lão tử khoan hồng đại lượng không tính toán với các ngươi, nhưng ta đây cũng giận uất nghẹn, lão tử cũng muốn đánh người.

Đoàn trưởng đoàn kinh mậu Hàn Quốc kịp thời chạy đến, y lớn tiếng quát ngăn đám trẻ tuổi Phác Chính Nghĩa lại, đi tới trước mặt Kim Mẫn Nhi, thấy Kim Mẫn Nhi lại nhìn Trương Dương, mới nói: "Mẫn Nhi, cô đi đâu vậy? Mọi người lo cho cô lắm!"

Kim Mẫn Nhi hờ hững cười nói: "Tôi và Trương tiên sinh đi tảo bộ trên phố Tân Giang, không ngờ các anh lại mẫn cảm như vậy!"

Hoàng Truyền Thiện gật đầu, tuy y cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, nhưng không thể nào bởi vì Kim Mẫn Nhi và Trương Dương đi ra ngoài mà ra tay đánh người được? Y khuyên tất cả thành viên đoàn kim mậu trở về.

Kim Mẫn Nhi nhìn Trương Dương, muốn nói gì đó, nhưng chung quy lại không tìm được đề tài, cúi đầu bước vào thang máy.

Sau khi người Hàn Quốc đi, đoàn kinh mậu Giang Thành bạo phát một trận hoan hô, mấy người trẻ tuổi đều đi tới gần Trương Dương, giơ ngón tay cái về phía hắn: "Chủ nhiệm Trương, ngài thật sự là làm cho người Trung Quốc chúng ta nở mày nở mặt!"

Lưu Kim Thành thấy Trương Dương đi lại không tiện, đỡ hắn bước vào thang máy, hỏi nhỏ: "Mệt lắm à?"

Trương đại quan nhân thật sự là dở khóc dở cười: "Tôi nói nè, các anh có thể bớt nghĩ đến những chuyện ghê tởm đi có được không hả?"

Lưu Kim Thành cười nói: "Tiểu nha đầu người Hàn Quốc đó xinh đẹp thật!"

Trương Dương nghe ra ý khác trong lời nói của Lưu Kim Thành, xem ra chuyện tối nay mình dù có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa không sạch, đã không giải thích được, vậy thì dứt khoát không giải thích nữa làm gì.

Đêm nay Trương Dương ngủ rất ngon, cho tới mười giờ sáng mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Chương Bích Quân gọi tới. Thân phận của người áo đen đó cuối cùng cũng được xác định, gã là Tần Phác, từ nước Thái qua biên giới Lào rồi tiến vào Trung Quốc, mục đích chính là để báo thù cho em trai gã là Tần Việt, có điều gã rõ ràng là không ước đoán chính xác thực lực của Trương Dương, trong hành động ám sát này lại mất cả tính mạng.

Gác điện thoại, Trương Dương thở dài một hơi, Tần Phác từ trước đến giờ đều là một ẩn hoạn, hắn giờ không còn lo lắng Tần Phác sẽ xuống tay với mình nữa. Điều mà hắn thật sự lo lắng là Tần Phác sẽ đối phó với người nhà của hắn, lần này thành công giải quyết Tần Phác, chẳng khác nào là triệt để thanh trừ nhân tố nguy hiểm này, sau này có thể yên tâm hơn nhiều.

Trương Dương nhìn thương thế trên đùi, vết thương đã mọc da non, thuốc chữa thương mà hắn phối chế rất linh nghiệm, chắc trong vòng ba ngày là có thể hoàn toàn khép lại. Chắc rằng tốc độ hồi phục của Kim Mẫn Nhi cũng như vậy, tới lúc đó không biết sẽ kinh ngạc như thế nào.

Cửa phòng khách sạn có tiếng gõ, lại là Lưu Kim Thành tới cáo từ hắn, đoàn kinh mậu hôm nay phải về Giang Thành, Trương Dương còn phải ở lại Đông Giang thêm hai ngày cho nên không định đi cùng họ.

Trương Dương thay quần áo, sau khi tạm biệt Nghiêm Tân Kiến, cầm hành lý của mình rời khỏi khách sạn của trung tâm triển lãm, hắn không muốn tiếp tục ở lại đây nữa,. Lúc đang kéo hành lý thì nhìn thấy đoàn kinh mậu Hàn Quốc cũng rời khỏi khách sạn, Kim Mẫn Nhi thân mặc tây phục màu lam, váy ngắn màu trắng, cô ta kéo hành lý chuẩn bị lên xe buýt đi tới sân bay, nhìn thấy Trương Dương, cô ta ngây ra đó, lập tức trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn. Kim Mẫn Nhi giao hành lý trong tay cho bạn ở bên cạnh, mỉm cười bước tới cạnh Trương Dương.

Trương Dương đóng rương hành lý, cười nói: "Vết thương còn đau không?"

Kim Mẫn Nhi lắc đầu: "Rất thần kỳ!"

Trương Dương từ trong túi lấy ra một cái bình ngọc đưa cho cô ta: "Bên trong còn có một ít, để lại cho cô sau này dùng!"

Kim Mẫn Nhi cắn môi, nói khẽ: "Anh còn muốn sau này tôi bị trúng đạn nữa à à?"

Trương Dương bật cười ha hả.

Mắt Kim Mẫn Nhi nhìn vào đùi phải của hắn: "Anh sao rồi?"

"Vẫn ổn, chắc ba ngày là có thể hoàn toàn hồi phục thôi!"

Thành viên của đoàn đại biểu Hàn Quốc bắt đầu gọi Kim Mẫn Nhi lên xe, Kim Mẫn Nhi quyến luyến nhìn Trương Dương, hỏi nhỏ: "Sau này còn gặp mặt nhau không?"

"Nhất định sẽ gặp!"

Kim Mẫn Nhi lấy bút ra, bảo Trương Dương xòe tay, viết một dãy số điện thoại vào lòng bàn tay hắn: "Có cơ hội thì gọi điện thoại cho tôi nhé!"

Trương Dương lúc này mới nhớ tới việc lấy danh thiếp ra, Kim Mẫn Nhi mỉm cười trả lại: "Không cần đâu, tôi có rồi!" Cô ta chạy về phía xe buýt, bước chân mềm mại như một chú nai con.

...

Trương Dương lái xe tới khu biết thự ở ven bờ Thu Hà của Cố Giai Đồng, hai ngày này hắn cần nghỉ ngơi điều dưỡng thật tốt, đây là nơi lý tưởng nhất.

Sinh hoạt của Trương đại quan nhân luôn luôn rực rỡ đa dạng, chỉ có lãnh tĩnh lại mới phát hiện ra đồng thời vào lúc mình chuyên chú tới lịch luyện trên quan trường thì cũng quên mất tu luyện võ công. Trong lần tập kích ở trung tâm triển lãm quốc tế này, nếu không phải là vào thời khắc quan kiện Kim Mẫn Nhi đẩy hắn một cái, e rằng hắn đã bị sát thủ bắn xuyên tâm tạng rồi, cho dù hắn có bản sự hơn nữa thì cũng chỉ đành tiếp nhận kết cục tử vong mà thôi.

Ở núi Loạn Không Bắc Kinh hai lần liên tiếp bị người ta tập kích, lần này lại gặp phải loại chuyện này, mấy sự kiện đều có liên quan tới sự lơ là của Trương Dương, có quan hệ rất lớn đến việc hắn thiếu phương pháp phòng ngự hữu hiệu.

Trương Dương một mình nằm trong hồ bơi, ngẩng đầu lên nhìn mây trắng trời xanh. Cả người tiến vào cảnh giới không minh, vận hành nội tức trong nước, chữa trị kinh mạch bị tổn thương, có thể đạt được hiệu quả làm ít công nhiều.

Khi mở mắt ra thì đã là hoàng hôn, Trương Dương rời khỏi hồ bơi, quần khăn tắm thì phát hiện di động của mình có hơn chục cuộc gọi nhỡ, trong đó một là số điện thoại nhà của Tống Hoài Minh, Trương Dương lập tức gọi lại.

Là Liễu Ngọc Oánh gọi, bà ta mời Trương Dương tới nhà làm khách, Trương Dương biết đây nhất định là ý tứ của Tống Hoài Minh, vô luận là với tư cách đại tỉnh trưởng Bình Hải hay là bố vợ tương lại của hắn thì Trương Dương đều không thể cự tuyệt, hắn nhìn đồng hồ, còn một tiếng nữa thì tới sáu rưỡi, liền đáp ứng Liễu Ngọc Oánh nhất định sẽ đến đúng giờ.

Trương Dương không có thói quen tay không đến nhà người ta làm khách, ở bên sông Thu Hà mua hai con cá cá pecca của ngư dân, năm cân cua, tới nhà bố vợ tương lai mang theo chút đặc sản thì chắc không bị tính là hối lộ.

Liễu Ngọc Oánh thấy Trương Dương mang theo nhiều đồ tới, cũng không khách khí, kết quả lại vào bếp nấu nướng tiếp.

Tống Hoài Minh để ý thấy Trương Dương đi lại khập khiễng, y không biết Trương Dương bị trúng đạn, liền quan tâm hỏi: "Chân cậu bị sao vậy?"

Trương Dương đương nhiên không thể thật thà kể lại chuyện này, hắn cười nói: "Đánh nhau với người Hàn Quốc, bị thương nhẹ!"

Tống Hoài Minh cũng nghe nói Giang Thành và phía Hàn Quốc bởi vì chuyện duy trì quyền lợi của nhà máy rượu Giang Thành mà phát sinh tranh chấp, cho nên cũng không hoài nghi gì sự giải thích của Trương Dương, mời Trương Dương tới phòng khách ngồi.

Đối diện với ông bố vợ tương lai này, Trương Dương ít nhiều có chút thấp thỏm, cao thủ chính trị với loại cảnh giới như Tống Hoài Minh, Trương Dương làm việc rất khó giấu được y, có điều Tống Hoài Minh cũng không nhắc gì tới chuyện chính trị, y định vị Trương Dương là một vãn bối. Tống Hoài Minh rất thoáng, y không phản đối Trương Dương đi lại với con gái mình, nhưng y cũng chưa coi Trương Dương là con rể tương lai của mình, chuyện tình cảm của bọn trẻ y không thể hỏi tới, nhưng y quyết không cho phép có người khi phụ con gái của y, đây chính là chỗ cao minh của Tống Hoài Minh, y tạo cho Trương Dương một loại cảm giác áp bức vô hình, nhưng lại không chủ động làm rõ bất kỳ chuyện gì.

"Gần dây có gặp Yên Nhiên không?"

Trương Dương gật đầu, thật thà kể lại chuyện Sở Yên Nhiên và Maraget đang ở làng du lịch suối nước nóng cốc Xuân Hi.

Tống Hoài Minh nghe nói Sở Trấn Nam và Maraget lại cãi nhau, không khỏi bật cười, y hiểu khá rõ tính khí của lão nhạc phụ này, biết rằng Sở tư lệnh trước nay đều là nhân vật lửa giận bốc lên đầu thì lục thân bất nhận, lão nhạc mẫu cũng không phải là hiền lành gì, hai người bọn họ gặp nhau rồi cãi vã là chuyện hết sức bình thường, chỉ tiếc cho một phiến khổ tâm của người con gái, nó lần này khuyên bà ngoại từ nước Mỹ trở về, một lòng muốn giúp hai vị lão nhân gia hòa hợp với nhau, xem ra lần này không có hi vọng rồi.

Liễu Ngọc Oánh bưng cua vừa hấp xong đặt lên bàn, gọi: "Lão Tống! Trương Dương tới ăn cơm đi!"

Tống Hoài Minh và Trương Dương một trước một sau đi vào, Liễu Ngọc Oánh giúp họ mở một bình Mao Đài, Trương Dương đứng dậy muốn rót rượu thì bị Tống Hoài Minh cản lại: "Bỏ đi, cậu trên người bị thương, cứ để dì Liễu của cậu rót!"

Liễu Ngọc Oánh lúc này mới chú ý tới Trương Dương, hỏi: "Sao vậy?"

Trương Dương có chút xấu hổ nói: "Đánh nhau với người Hàn Quốc."

Liễu Ngọc Oánh bật cười: "Trương Dương, thời gian tôi tới Bình Hải chưa lâu, nhưng đã mấy lần nghe thấy cậu đánh nhau rồi, cậu nói sao cũng là cán bộ quốc gia, không thể nào hơi tí là đánh nhau với người ta được!"

Trương Dương bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời: "Sau này sẽ chú ý, sau này sẽ chú ý!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Không có gì phải chú ý cả, người trẻ tuổi xung động một chút không phải là chuyện gì xấu, đây chính là sự khác biệt giữa huyết khí phương cương và tuổi già sức yếu, đợi khi nào các cậu tới tuổi của tôi, bảo cậu đi đánh nhau, e rằng ngay cả nhắc tới cũng không có hứng thú!"

Liễu Ngọc Oánh từ trong lời nói của chồng nghe ra được rằng y chắc là biết rõ chân tướng của việc này, liền nhỏ giọng hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Tống Hoài Minh lúc này mới kể chuyện nhà máy rượu Giang Thành vì đòi quyền lợi mà phát sinh tranh chấp với người Hàn Quốc, Liễu Ngọc Oánh sau khi nghe nói người Hàn Quốc đánh phó thị trưởng Nghiêm Tân Kiến trước thì không khỏi lòng đầy căm phẫn, nói: "Đám người Hàn Quốc đó thực sự là quá hung hăng rồi, đúng là nên đánh!"

Tống Hoài Minh cười nói: "Em là thầy giáo nhân dân, không thể động chút là đánh đánh giết giết được!"

Liễu Ngọc Oánh cười cười, gặp một con cua lớn nhất đặt ở trước mặt Trương Dương: "Giỏi lắm, giương cao quốc uy Trung Hoa, con cua này là phần thưởng của dì cho con!"

Tống Hoài Minh cười ha ha: "Mượn hoa hiến phật, hiệu trưởng Liễu rất biết làm việc!"

Liễu Ngọc Oánh đỏ mặt trừng mắt lườm y, tình cảm giữa hai vợ chồng thực sự là không tồi.

Trương Dương dẫu sao cũng bị thương chưa lành, không dám uống nhiều, sau khi uống cùng Tống Hoài Minh ba chén rượu trắng thì xin thôi, Liễu Ngọc Oánh cũng quan tâm tới chuyện của Sở Yên Nhiên, trong bữa cơm cũng hỏi han vài câu. Cảm giác của Trương Dương đối với hai người họ không tồi, từ đoạn thời gian quen biết Liễu Ngọc Oánh mà nói, sự quan tâm của bà ta đối với Tống Hoài Minh là không có gì phải nghi ngờ, yêu ai yêu cả đường đi, bà ta đối với Sở Yên Nhiên cũng rất quan tâm, tìm trăm ngàn cách để thay đổi quan hệ giữa Sở Yên Nhiên và Tống Hoài Minh, muốn giúp hai cha con Tống Hoài Minh hòa hợp lại với nhau, chỉ đáng tiếc là không tìm được con đường chính xác. Sự xuất hiện của Trương Dương không nghi ngờ gì nữa đã mang đến cho bà ta hi vọng.

Tống Hoài Minh hiểu rõ nỗi khổ tâm của Liễu Ngọc Oánh, cho nên khi bà ta đề xuất mời Trương Dương tới đây ăn cơm, Tống Hoài Minh không phản đối, hơn nữa còn bỏ mấy việc khác để ở nhà đợi Trương Dương. Sâu trong lòng Tống Hoài Minh cũng rất khát khao được khôi phục lại quan hệ với con gái, nhưng nhiều năm như vậy qua đi, y đã học được cách khống chế tình cảm của mình, chỉ cần con gái có thể hạnh phúc, cho dù nó cả đời này không để ý đến mình thì cũng có sao?

Sau bữa cơm tối, Trương Dương cùng Tống Hoài Minh tới sân thượng uống trà.

Gió đêm đã có chút lành lạnh, bất tri bất giác đã là cuối thu rồi, Tống Hoài Minh bưng chén trà, nhìn ánh trăng trên cao, đăm chiêu nói: "Nếu mỗi một quan viên đều có thể lòng như trăng sáng, sự nghiệp cải cách phát triển của chúng ta sẽ thuận lợi hơn nhiều."

Trương Dương nói khẽ: "Lòng người rất phức tạp, xã hội rất phức tạp, quan trường càng phức tạp hơn.”

Tống Hoài Minh cười cười nhìn hắn: "Quan trường sở dĩ phức tạp, là bởi vì rất nhiều người chỉ luôn nghĩ cho mình đầu tiên, con người không sợ có tư tâm mà chỉ sợ là lẫn lộn công và tư, làm tổn hại tới lợi ích của tập thể để thỏa mãn ham muốn cá nhân. Nếu là như vậy sẽ không phân rõ chủ thứ, không nhìn thấy đại cục!"

Trương Dương luôn cảm thấy Tống Hoài Minh là đang nói mình, hắn chủ động nhận lỗi: "Tỉnh trưởng Tống, tranh chấp lần này với đoàn thương mậu Hàn Quốc là tôi khơi ra, tôi thừa nhận tôi không suy nghĩ sâu xa, không nghĩ tới hội thương mậu lần này, thiếu cái nhìn đại cục!"

Tống Hoài Minh cười cười lắc đầu: "Không ngờ Trương Dương cậu cũng biết chủ động xin lỗi, những lời này là khẩu thị tâm phi hay là là thật tâm thực lòng?"

Trương Dương nghĩ một chút rồi lấy hết dũng khí, nói: ""Khẩu thị tâm phi, kỳ thực tôi muốn đánh đám Hàn Quốc đó!"

Tống Hoài Minh cười ha hả, y đặt chén trà xuống: "Biết thái độ của tỉnh lý không? Các cậu gióng trống khua chiêng ở hội kim mậu mùa thu đòi quyền lợi, và sau cùng có thể giành được thắng lợi, nếu không có sự đồng ý ngầm của tỉnh lý, cậu cảm thấy chuyện này có thể làm được không?"

Trương Dương thừa cơ nịnh hót: "Tỉnh trưởng Tống anh minh!"

"Thằng nhóc cậu bớt vỗ mông ngựa tôi đi! Đây là ý kiến nhất trí của các thường ủy! Có điều cậu lần này làm rất đẹp, không làm mất mặt người Bình Hải chúng ta!"

Trương Dương nói: "Ý của tỉnh trưởng Tống có phải là muốn đề bạt tôi, trọng dụng tôi?"

Tống Hoài Minh không ngờ thằng ôn này lại tìm mình đòi lên chức một cách trực tiếp như vậy, xem ra không thể nào quá hòa nhã với hắn được, liền lùng nói: "Đoàn thường mậu Hàn Quốc một mực kháng nghị tới bộ ngoại giao, chuyện này cậu bảo nên làm thế nào?"

Trương đại quan nhân hiểu rồi, tỉnh trưởng Tống người ta là muốn nói, chuyện lần này tôi không truy cứu trách nhiệm của cậu đã là tốt lắm rồi, cậu còn muốn thăng quan à? Nằm mơ đi. Hắn cũng chỉ là tùy tiện nói ra mà thôi, vốn cũng không hi vọng Tống Hoài Minh sẽ thăng quan cho mình, liền cười bảo: "Công tội ngang nhau, xem ra lần này tôi không có hi vọng được lên chức rồi!"

Tống Hoài Minh nói: "Cậu còn trẻ như vậy đã chủ quản việc cải cách của Giang Thành, gánh nặng trên vai không nhẹ đâu! Trương Dương, sau này còn phải suy nghĩ thật kỹ vào hẵng làm!"

Trương Dương không hề cảm thấy không vui vì Tống Hoài Minh dạy bảo mình, tỉnh trưởng Tống người ta dạy bảo mình, đó là coi hắn là người của mình, tuy Trương Dương có ý kiến bất đồng với cách nói của Tống Hoài Minh, nhưng ngoài mặt vẫn khiêm tốn thành khẩn, thái độ này khiến Tống Hoài Minh rất hài lòng.

...

Sau khi ở Đông Giang nghỉ ngơi hai ngày, thương thế trên người Trương Dương cũng có thể tính là hồi phục lại bảy tám phần, Chương Bích Quân gọi điện thoại bảo hắn trả xe, thằng ôn này lái xe Mecedes có chút thuận tay, nếu không phải là Quốc An tiết lộ thân phận của hắn, hắn cũng sẽ không bị Tần Phác truy sát tới tận Đông Giang, cho nên hắn chỉ đành không nghe, lái xe tiếp tục dạo chơi Đông Giang, lúc nào về thì mới tính đến chuyện trả xe cho Quốc An.

Chuyện mà Sở Yên Nhiên dặn dò hắn hắn cũng không quên, sau khi thương thế hồi phục, chuyện đầu tiên mà hắn làm chính là tới trường đại học nông nghiệp Đông Giang, bái phỏng phó hiệu trưởng Trang Hiểu Đường.

Trang Hải Đường năm nay năm mươi ba tuổi là phó hiệu trưởng chủ quản dạy học của trường đại học nông nghiệp Đông Giang, phối phương của nhà máy thức ăn gia súc Xuân Dương chính là có sự giúp đỡ của bà ta mới hoàn thành. Trương Dương tới phòng làm việc của Trang Hải Đường, phát hiện Quách Kiến, con trai của Quách Đại Lượng cũng ở đó. Quách Kiến nhìn thấy Trương Dương thì rất vui mừng gọi chủ nhiệm Trương, rất quy củ đứng dậy. Cha con Quách Đạt Lượng rất tôn trọng Trương Dương, Quách Kiến trước giờ đều coi Trương Dương như trưởng bối của gã, tuy tuổi của Trương Dương thực tế còn nhỏ hơn gã.

Quách Kiến lần này là tới vì vấn đề phối phương thức ăn gia súc mới, có sự dẫn kiến của gã, Trương Dương đỡ phiền phức phải tự giới thiệu. Quách Kiến nhìn ra Trương Dương tìm Trang Hải Đường có việc liền thức thời lui ra.

Trương Dương lần này tới gặp Trang Hải Đường là vì Sở Yên Nhiên, hắn cũng không tới tay không, đặt lá trà vừa mua lên bàn làm việc của Trang Hải Đường: "Hiệu trưởng Trang, có chút quà để tỏ kính ý!"

Trang Hải Đường cười cười quan sát Trương Dương: "Trương Dương, tôi đã nghe nói về cậu lâu rồi!"

Trương Dương nói: "Hiệu trưởng Trang, là Yên Nhiên bảo tôi tới tìm bà!"

Trang Hải Đường nói: "Tôi biết cậu là bạn trai của Yên Nhiên, sở dĩ bảo cậu tới là để đánh giá giúp Yên Nhiên!"

Trương Dương bật cười, vị phó hiệu trưởng trường đại học nông nghiệp Đông Giang này không ngờ lại rảnh như vậy, chỉ là đơn giản muốn giúp Sở Yên Nhiên đánh giá mình thôi ư.

Trang Hải Đường nói: "Tôi là bà ngoại của Yên Nhiên là bạn thân, lúc Yên Nhiên còn nhỏ, tôi từng trông nó, tôi coi nó như cháu của mình vậy."

"Yên Nhiên được nhiều người chiếu cố như vậy, cô ta ấy may mắn!"

Trang Hải Đường có chút xúc động, nói: "Mẹ của Yên Nhiên mất sớm, lão thủ trưởng là một nam nhân, cho dù muốn chiếu cố nó cũng khó tránh khỏi có sơ xuất!"

Trương Dương đoán Trang Hải Đường nói không chừng là bộ đội chuyển nghề, hắn nói ra chuyện Sở Yên Nhiên mời Trang Hải Đường tới làn du lịch suối nước nóng ở cốc Xuân Hi, đối với hắn mà nói thì nhiệm vụ mà Sở Yên Nhiên giao cho hắn đã hoàn thành toàn bộ, liền đứng dậy cáo từ Trang Hải Đường.

Trang Hải Đường nói: "Ăn xong cơm sáng đã, cảm thụ một chút thức ăn của nhà nống chúng tôi!"

"Dạ thôi, tôi còn phải tới thăm em gái tôi!" Trương Dương không cảm thấy hứng thú với việc ăn cơm cùng với trưởng bối, hắn sợ Trang Hải Đường lại tiến hành hỏi han hoàn cảnh của mình, lần sau nếu Sở Yên Nhiên bảo hắn đi bái phỏng trưởng bối nào đó, hắn tuyệt đối sẽ không đi.

Trang Hải Đường thấy kiên quyết như vậy thì cũng không miễn cưỡng nữa, bà ta tiễn Trương Dương xuống dưới lầu, Trương Dương đang chuẩn bị cáo từ thì một chiếc xe Audi màu đen dừng ở bên cạnh, người bước xuống xe không ngờ lại là tổng tài Lâm Thanh Hồng của tập đoàn Thiên Kiêu, cô ta và Trương Dương từng có duyện gặp mặt một lần.

Trương Dương cười nói: "Chào Lâm tiểu thư!" Lâm Thanh Hồng là vợ chưa cưới của Lương Thành Long, Trương Dương rất khách khí đối với cô ta.

Lâm Thanh Hồng mỉm cười gật đầu, nói với Trang Hải Đường: "Mẹ! Mẹ và Trương Dương quen nhau à!"

Trương Dương cũng không ngờ chuyện trên thế giới này lại trùng hợp như vậy, Trang Hải Đường không ngờ lại là mẹ của Lâm Thanh Hồng, cũng chính là nói, bà ta là mẹ vợ tương lai của Lương Thành Long, thế giới này đúng là nhỏ thật.

Trang Hải Đường nhìn thấy Lâm Thanh Hồng thì nụ cười trên mặt tắt ngay, bà tay quay người bỏ đi, Lâm Thanh Hồng đuổi theo gọi: "Mẹ!"

Trang Hải Đường tức giận nói: "Cô đừng gọi tôi là mẹ, càng đừng nên tới tìm tôi, tôi không có đứa con gái như cô!" Nói xong liền rảo bước vào trong ký túc xá.

Lâm Thanh Hồng cắn môi, vẻ mặt mất mát đi tới trước xe, có chút xấu hổ nhìn Trương Dương, cười nói: "Xin lỗi, để anh nhìn thấy rồi!"

Trương Dương cũng không muốn nhìn thấy chuyện riêng của nhà người ta, hắn cười nói: "Người nên nói xin lỗi phải là tôi!"

Lâm Thanh Hồng thở dài, nói: "Cùng đi ăn đi, ở nhà ăn của trường, Chính Long đang đợi ở đó!"

Trương Dương nghe nói Lương Thành Long cũng tới, thế là liền gật đầu.

Lương Thành Long vốn là muốn tự mình đi bái phỏng mẹ vợ tương lai, nhưng Lâm Thanh Hồng nói rằng tính tình của mẹ cô ta không được tốt, cho nên bảo gã đợi ở ngoài, bản thân thì vào trước xem tình hình rồi tính tiếp, hiện tại không ngờ ngay cả con gái như cô ta cũng không thèm nhận.

Lương Thành Long nghe Lâm Thanh Hồng nói xong, không khỏi cười khổ: "bà ấy ghét anh vậy à?"

Trương Dương ở bên cạnh cười nói: "Thời đại nào rồi mà còn có chuyện xen vào tự do hôn nhân của người khác? Hiệu trưởng Trang trông cũng là người biết thấu hiểu mà!"

Lâm Thanh Hồng cầm chén rượu lên, nói: "Không nhắc tới chuyện này nữa, nói ra chỉ thêm phiền lòng. Mẹ tôi ghét Lương Thành Long! Theo lời bà ấy thì nhìn ngang nhìn dọc thế nào anh cũng giống một giun, chả thấy có tí bộ dạng nào của rồng cả?"

Trương Dương không khỏi bật cười, cùng cô ta uống hai chén.

Lương Thành Long nói: "Tôi còn chưa hỏi đến cậu đó? Sao cậu lại quen mẹ vợ tôi?"

Trương Dương kể lại chuyện Sở Yên Nhiên nhờ hắn.

Lâm Thanh Hồng nói: "Yên Nhiên ư? Tôi đã gặp mấy lần rồi, có điều lúc đó cô ấy còn nhỏ, Trương Dương cậu đúng là có bản sự, không ngờ lại lừa được cả con gái của tỉnh trưởng Tống!"

Trương Dương kháng nghị: "Chị dâu à, sao lại nói là lừa? Tôi và Sở Yên Nhiên là tự do yêu nhau mà!"

Lương Thành Long cười ha ha nói: "Tôi thấy mỹ nữ Hàn Quốc đó cũng không tồi, hai người cũng hợp với nhau đó!"

Lâm Thanh Hồng chậm rãi hạ chén rượu xuống: "Nam nhân các anh đúng là đồ xấu xa, đứng núi này còn trông núi nọ!"

Trương Dương và Lương Thành Long đồng thời bật cười.

Lâm Thanh Hồng đứng dậy đi tolet, Lương Thành Long tranh thủ hỏi Trương Dương: "Chuyện Bạch Yến cậu giấu cho tôi nhé, ngàn vạn lần đừng để Lâm Thanh Hồng biết."

"Nếu không muốn người ta biết, trừ phi đừng làm, tôi nói thật, trên đường không có bức tường nào là không thông gió đâu!"

Lương Thành Long thở dài, nói với vẻ đầy cảm xúc: "Xem ra sau này tôi phải thu liễm một chút rồi!"

Trương Dương hiếu kỳ nói: "Tôi bảo này, sao nhạc mẫu đại nhân nhà anh lại ghét anh thế?"

Lương Thành Long nhìn về nơi xa rồi mới nói khẽ: "Nhạc phụ nhạc mẫu ly hôn nhau từ sớm, chúng tôi lúc đại học từng ở với nhau, bà ấy lúc đó cũng nhìn tôi không thuận mắt, về sau chúng tôi chia tay, cũng giống như tâm ý của bà ta muốn, hiện tại lại ở với nhau, tôi vốn cho rằng nhiều năm qua rồi, bà ấy chắc cũng thôi không còn thành kiến với tôi, ai ngờ bà ta vẫn ghét tôi như vậy, tôi đoán rằng hôn lễ lần này bà ta sẽ không tham gia đâu."

Mọi người đều có chỗ khó của mình, Trương Dương đối với chuyện riêng của Lương Thành Long cũng không có hứng thú lắm, lúc này Triệu Tĩnh mới gọi điện thoại lại cho hắn, giờ cách lúc gọi điện cho Triệu Tĩnh đã gần một tiếng đồng hồ, Trương Dương không khỏi có chút tức giận, đứa em gái này càng lúc càng khiến hắn khó hiểu.

Nói với Triệu Tĩnh được hai câu, vừa dặu dò cô ta ở cùng với Đinh Bân thì phải chú ý cự ly thì Triệu Tĩnh lấy lý do có việc gác điện thoại ngay.

Lương Thành Long ở bên cạnh nghe được đại khái, mỉm cười nói: "Chuyện gì cũng đều dễ quản, duy có chuyện tình cảm là không dễ nhúng tay vào đâu!"

Trương Dương nói: "Nói thật lòng, tôi rất ghét thằng ôn Đinh Bân đó! Tôi luôn cảm thấy nó không có hảo ý với em gái tôi!"

Chuyện Trương Dương ngày trước xông vào nhà bí thư ủy ban chính pháp Đinh Nguy Phong để đòi công đạo được truyền bá rộng rãi, Lương Thành Long cũng biết, gã nói: "Quan thanh của bí thư Đinh rất tốt, đối với con cái cũng ước thúc khá nghiêm, thằng nhóc Đinh Bân này gan hơi nhỏ một chút, có điều cũng không phải là người xấu, anh lo lắng có chút dư thừa rồi."

Trương Dương uống cạn rượu trong chén, chậm rãi đặt chén rượu xuống, nói: "Hi vọng là vậy!"

Lúc này Lâm Thanh Hồng quay lại, công việc của Trương Dương rất bận, di động cơ hồ là không yên một giây nào, Lương Thành Long không nhìn được liền oán trách: "Anh nói nè Thanh Hồng, em không thể tắt điện thoại đi một lúc được à, ăn cơm cũng không được yên."

Lâm Thanh Hồng dập máy, thở dài, nói: "Nhân tại giang hồ, thân bất do kỷ, mỗi ngày đều làm mãi không hết việc!"

Trương Dương nói: "Chị dâu là nữ cường nhân! Chuyên chú vào sự nghiệp cũng là việc nên làm mà!"

Lâm Thanh Hồng cười nói: "Trương Dương, cậu đừng tâng bốc tôi, tôi cũng không muốn làm nữ cường nhân đâu, bảo tôi sống ở đây, cả ngày làm bạn với củi, gạo, dầu, mỡ, trà, tôi lại không cam tâm, cho nên dạng nữ nhân như tôi mới không có ai yêu."

Lương Thành Long trừng mắt lên lườm cô ta: "Em đang mắng anh đấy à? Anh không phải là người ư?"

Lâm Thanh Hồng cười khúc khích, trong mắt lộ ra một tia tình ý: "Vậy em giải thể công ty, ở nhà để anh nuôi em nhé?"

Lương Thành Long gật đầu: "Đương nhiên!"

"Anh hiện tại đang vui thì nói vậy thôi, tương lai nhất định sẽ hối hận!" Lâm Thanh Hồng cầm chén rượu lên hớp một ngụm, nói: "Nữ nhân nếu như quá dựa vào nam nhân thì sẽ mất đi bản ngã, mất đi bản ngã vậy thì sống ở trên đời còn có ý nghĩa gì nữa?"

Trương Dương và Lương Thành Long nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ. Trương Dương thầm nghĩ trong lòng, Lương Thành Long sau này thảm rồi, Lâm Thanh Hồng không phải là một nữ nhân đơn giản, thằng nhóc này cưới Lâm Thanh Hồng chẳng phải là tự đeo vòng kim cô lên đầu mình ư?

Lâm Thanh Hồng nói: "Trương Dương! Tôi muốn thương lượng với cậu một chuyện!"

"Chị cứ mặc sức phân phó!"

"Nghe nói nhà máy dệt Giang Thành của các cậu gặp chút phiền phức, tôi muốn tham gia!"

Trương Dương cười nói: "Tin tức của chị dâu linh thông thật!"

Lâm Thanh Hồng nói: "Thực không dám giấu, tôi không hiểu về Giang Thành lắm, tôi có một người bạn đang đầu tư ở bên đó, cô ấy biết tôi làm may, cho nên giúp tôi để ý một chút, tình huống cơ sở của nhà máy dệt Giang Thành không tồi, hiện tại gặp phiền phức chính là cơ hội tốt để tôi tham gia."

Trương Dương trong lòng rúng động, tập đoàn Thiên Kiêu của Lâm Thanh Hồng là dạng có số má trong những nhà máy quốc nội, cô ta gia nhập nhà máy dệt Giang Thành, bất kể là đối với Trương Dương hay là đối với xí nghiệp đều là một tin tức tốt, vấn đề của nhà máy dệt Giang Thành kéo dài rất lâu rồi, một mực chưa được giải quyết triệt để, thân là chủ nhiệm phòng cải cách xí nghiệp, nếu chuyện này có thể xử lý được tốt, địa vị của mình trong thể chế Giang Thành sẽ càng ổn định hơn. Trương Dương nói: "Chị dâu, người bạn Giang Thành của chị là ai?"

"Kiều Mộng Viện!"

Trương Dương kỳ thực vào lúc Lâm Thanh Hồng nói ra chuyện này đã lờ mờ đoán được rằng Kiều Mộng Viện có liên quan, Kiều Mộng Viên muốn tham gia vào phát triển quảng trường thương nghiệp chùa Nam Lâm, từng nói rằng cô ta có năng lực giải quyết chuyện của nhà máy dệt Giang Thành, thì ra biện pháp giải quyết của cô ta chính là để Lâm Thanh Hồng tham gia vào, triệt để thay đổi hệ thống của nhà máy dệt Giang Thành, đây quả thực là một biện pháp có thể trị tận gốc các loại tệ đoan của nhà máy dệt Giang Thành, Trương Dương mỉm cười, nói: "Chuyện này tôi sẽ chú ý giúp cô, sau khi về Giang Thành, tôi sẽ hồi báo lại ý kiến của cô cho người phụ trách."

Lâm Thanh Hồng nói: "Tin rằng chúng ta không lâu nữa sẽ lại gặp mặt nhau ở Giang Thành!"

Trương Dương nói: "Chị dâu, chị có hiểu sâu về con người của Kiều Mộng Viện không!"

Lâm Thanh Hồng nhìn Trương Dương, cô ta ý thức được Trương Dương muốn từ miệng mình nghe ngóng một số tin tức của Kiều Mộng Viện, mỉm cười nhắc nhở: "Cậu đừng có nảy sinh ý đồ gì với cô ta, Mông Viện có tình cảm rất sâu đậm với Hứa Gia Dũng!"

"Tôi không có ý đó, chỉ là cảm thấy có chút hiếu kỳ, Kiều Mộng Viện bỏ tỉnh Vân An có hoàn cảnh tốt để phát triển như vậy để chọn Giang Thành của chúng tôi, thật sự là kỳ quái!"

Lâm Thanh Hồng nói: "Cậu đừng thấy Kiều Mộng Viện vẻ ngoài thì văn nhược, nhưng trong lòng lại rất có chủ kiến, hôn sự giữa cô ta và Hứa Gia Dũng, tuy trong nhà gặp trở ngại lớn, mẹ cô ta kiên quyết phản đối, nhưng Kiều Mộng Viện vẫn kiên trì với ý kiến của mình! Mấy ngày trước cô ta và Hứa Gia Dũng còn đặc biệt tới Bắc Kinh thăm Kiều lão, và được sự đồng ý của Kiều lão!"

Lương Thành Long có chút hứng thú, nói: "Hứa Gia Dũng đúng là có chút bản sự, không ngờ có thể lừa được một mỹ nữ như Kiều Mộng Viên chung tình với mình!"

Lâm Thanh Hồng trừng mắt lườm hắn: "Anh hâm mộ à?"

Lương Thành Long cười nói: "Trong mắt anh trừ em ra thì không có vị trí cho một người con gái nào khác!"

Trương Dương nghe hắn nói tới đây thì thực sự là không nhịn nổi nữa, quay người nhổ rượu ra ngoài.

Lương Thành Long có chút bất mãn: "Tôi nói thực mà, cậu có cần phải khoa trương như vậy không?"

Trương Dương cười nói: "Tôi cầu xin anh đó, tôi thực sự là không chịu nổi nữa rồi, lời nói của anh con mẹ nó sao mà Quỳnh Dao thế!"

Lâm Thanh Hồng mỉm cười: "Lời nói thì là giả dối, nhưng tôi lại thích nghe, nam nhân đều là hạng lừa đảo, nhưng nữ nhân biết rõ lại vẫn cam tâm tình nguyện để bị lừa!"

...

Trước khi rời khỏi Đông Giang, Trương Dương đặc biệt tới bái phỏng Điền Khánh Long vừa được lên làm phó sở trưởng sở công an tỉnh Bình Hải, Điền Khánh Long trải qua khoảng thời gian nghỉ ngơi, thân thể trên cơ bản đã hồi phục. Nghe nói Trương Dương tới thăm y, đặc biệt mời Trương Dương tới tới quán vịt quay Phúc Đức Môn, lại gọi cả đám người Loan Thắng Văn phó cục trưởng cục công an khu Bạch Sa và Trương Đức Phóng phó cục trưởng phân cục Quảng Thịnh tới. Trương Dương sâu trong lòng thì không muốn gặp tên Trương Đức Phong này, nhưng Điền Khánh Long đã an bài như vậy, hắn đương nhiên sẽ không phản đối.

Điền Khánh Long từ vị trí cục trưởng công an Giang Thành đi xuống, trong lòng cực kỳ không cam tâm, bởi thì thân là cục trưởng công an, sau cùng lại bị mấy tên thiếu niên còn chưa thành niên ám toán, điều này đối với Điền Khánh Long mà nói thì là một sỉ nhục lớn. Nhưng thân là cán bộ quốc gia, không thể không tuân theo chỉ thị của thượng cấp, bên trên bảo y lui xuống, y chỉ có thể nghe theo lệnh.

Điền Khánh Long vẫn cực kỳ quan tâm tới chuyện của Giang Thành, sau mấy chén rượu, y bắt đầu hỏi những tiến triển gần đây có liên quan tới vụ án, trong đó có một nhân tố mà y không an tâm, đó chính là cái chết của Phương Hải Đào, con trai của Phương Văn Nam, chuyện đó liên quan tới con trai Điền Ban của y, tuy hiện tại chưa có chứng cứ xác thực là có liên quan tới Điền Bân, nhưng y bằng vào trực giác của một cảnh sát đã ý thức được rồi, phía cảnh sát Giang Thành đã bắt đầu hoài nghi Điền Bân, điều này khiến trong lòng Điền Khánh Long nổi lên một quầng mây đen.

Trương Dương và Điền Khánh Long có quan hệ rất tốt, hắn thật thà nói hết những gì mình biết cho Điền Khánh Long nghe, hắn cũng không biết quá nhiều nội tình, dẫu sao thì cục công an vẫn có chút bảo lưu với hắn.

Loan Văn Thắng cười nói: "Sở trưởng Điền đúng là yêu nghề, rời khỏi Giang Thành rồi mà vẫn không quen quan tâm tới tiến triển vụ án của Giang Thành!"

Điền Khánh Long cảm thán: "Tôi là không cam tâm thôi!"

Trương Đức Phóng nói: "Sở trưởng Điền, kỳ thực ngài vì Đảng và nhân dân phấn đấu nhiều năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi cho tốt rồi, cho đám người trẻ tuổi chúng tôi một cơ hội, nếu không chúng tôi tới lúc nào mới có thể thể hiện được năng lực của mình đây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.