Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Chương 47: Cái gọi là AV




Rất nhiều người, bao gồm cả Trương Dương đều cảm thấy kinh ngạc vì chuyện Phương Văn Nam bị bắt, thì ra khoảng cách từ thân phân giàu nhất Giang Thành được mọi người tôn sùng đọa lạc tới mức phải vào tù lại gần như vậy.

Điền Bân cũng nghĩ không thông vì sao Phương Văn Nam lại hận mình như vậy, mình không sát hại Phương Hải Đào, cũng không dồn Phương Hải Đào đến cái chết, vì sao Phương Văn Nam lại ghi món nợ này lên đầu mình?

"Ối trời ơi!" Tiếng kêu của Đỗ Vũ Phong cắt đứt sự trầm tư của Điền Bân, là Trương Dương chạm vào chỗ đau của gã, chụp X quang cho thấy, lúc Đỗ Vũ Phong từ trên tầng hai nhảy xuống đã bị nứt xương, cái này đối với Trương đại quan nhân mà nói thì không tính là gì, Trương Dương trêu: "Tao bảo này anh Đỗ, cậu cũng mong manh thật đấy, đau một tí thế này thì tính là gì? Cao dược mà tôi cho cậu, cậu cứ thật thà dán lên đi, rất nhanh sẽ khỏi thôi."

Đỗ Vũ Phong nửa tin nửa ngờ nhìn hắn: "Được không đó?"

"Bí phương tổ truyền của nhà tôi, cậu tin thì tin, không tin thì ném đi!"

"Tôi tin!" Đỗ Vũ Phong cảm thấy chỗ được dán cao nóng rực lên, chắc là có chút hiệu quả.

Điền Bân thì không nghi ngờ gì về y thuật của Trương Dương cả, gã vỗ vai Đỗ Vũ Phong, nói: "yên tâm đi, bí phương tổ truyền của Trương Dương rất linh, không phải là người của mình thì cậu ấy không phí sức chữa cho đâu."

Trương Dương cười nói: "Vẫn là Điền Bân nói dễ nghe nhất.”

Đỗ Vũ Phong nhe rằng nói: "Tôi con mẹ nó sao mà xui xẻo thế, sát thủ nhảy từ tầng hai xuống mà không sao, tôi thì nhảy một cái bị nứt xương luôn!"

Điền Bân cười nói: "Không sao đâu, sếp khẳng định sẽ trả tiền tai nạn lao động cho cậu! Không khéo lần này còn ghi công cho cậu ấy chứ."

"Ghi công cái rắm, ông ấy bảo chúng ta ở nguyên đợi lệnh, thằng ôn cậu lại cứ kiên trì mạo hiểm, hai chúng ta là kháng lệnh đó, cảnh sát là kỷ luật bộ đội. Cậu cho rằng thoát được à, đừng có nói được ghi công, tôi đoán chắc lần này chúng ta sẽ bị xử phạt không nhẹ đâu!"

Điền Bân nói: "Cậu yêm tâm đi, tôi một mình làm thì một mình chịu, không liên quan gì tới cậu!"

"Cậu nói gì vậy? Tôi là loại người không giảng nghĩa khí như vậy à?"

Hai người đang nói chuyện thì Khương Lượng bước vào, gã trước tiên hỏi tình hình của Đỗ Vũ Phong, xác định Đỗ Vũ Phong không sao thì mới yên tâm.

Điền Bân và Đỗ Vũ Phong quan tâm nhất là Phương Văn Nam đã sa lưới hay chưa, Điền Bân nói: "Bắt được Phương Văn Nam chưa?"

Khương Lượng gật đầu, nói: "Bắt được rồi, bắt ở Hoàng Gia Giả Nhật!"

Trương Dương không khỏi nhíu mày, hắn biết rõ nhất về tình cũ của Phương Văn Nam và Tô Tiểu Hồng, sợ chuyện này liên quan tới Tô Tiểu Hồng, bèn hỏi nhỏ: "Có liên quan tới Tô Tiểu Hồng không?"

Khương Lượng lắc đầu: "Không liên quan gì tới cô ta cả, Phương Văn Nam chỉ tới uống rượu, Tô Tiểu Hồng không biết gã làm gì."

"Phương Văn Nam sao rồi?"

"Gã đã thú nhận hành vi phạm tội của mình rồi, lần này phiền phức sẽ rất lớn, thuê sát thủ giết người, chính trọng tội!"

Trương Dương cảm thấy bi ai, Phương Văn Nam luân lạc tới nước này là điều mà hắn không muốn nhỉn thấy, nhưng tất cả đã thành sự thực rồi. Hắn cũng không thể nào xoay chuyển được.

Khương Lượng nói: "Phương Văn Nam sa lưới là gieo gió gặt bão, cái chết của con trai gã không có liên quan gì tới Điền Bân cả, gã chọn sai mục tiêu mà thôi."

Đỗ Vũ Phong nói: "Đổng Đắc Chí mới là kẻ đứng sau, gã nên hận Đổng Đắc Chí chứ."

Trương Dương nói: "Nhưng Đổng Đắc Chí đã chết rồi, cừu hận trong lòng gã không có chỗ để phát tiết, cho nên mới lựa chọn Điền Bân, gã muốn đòi lại công đạo cho con trai, nhưng không ngờ suy nghĩ này khiến gã càng lún càng sâu, sau cùng thì đi tới tuyệt lộ."

Mấy người đều trầm mặc, một lúc sau Điền Bân mới nói: "Tôi rất kỳ quái, cú điện thoại nặc danh đó rốt cuộc là ai gọi tới, rốt cuộc là ai đã giúp tôi?"

Khương Lượng nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, cục trưởng Vinh tối nay mời chúng ta ăn cơm ở Thủy Thượng Nhân Gia.”

Điền Bân kinh ngạc nói: "Chắc không phải là Hồng Môn yến chứ?"

Khương Lượng cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, cục trưởng Vinh ngoài miệng thì mắng các cậu, nhưng trong lòng thì chỉ lo các cậu xảy ra chuyện, bữa cơm tối nay khẳng định là để an ủi các cậu. Trương Dương, cùng đi đi, cục trưởng Vinh chỉ đích danh cậu rồi."

....

Trương Dương tuy đáp ứng, nhưng trước bữa cơm tối lại bị một cú điện thoại của Kim Mẫn Nhi khiến cho bể kế hoạch, Kim Thượng Nguyên muốn gặp hắn.

Hiện tại Kim Thượng Nguyên là vị khách quan trọng nhất của Giang Thành, Trương Dương luôn lấy công tác làm trọng, gọi điện thoại cho Vinh Bằng Phi rồi dẫn Thường Lăng Phong tới chỗ ở của Kim Thượng Nguyên, lúc hai người tới khách sạn Nam hồ thì Kim Thượng Nguyên đang chơi cơ vây với một kỳ thủ của kỳ viện Giang Thành, tuy ván cờ mới tiến hành được một nửa, nhưng Kim Thượng Nguyên lại không chuẩn bị hạ cờ, y lịch sự tỏ ý với vị kỳ thủ đó rằng mình nhận thua.

Kim Mẫn Nhi mặc trang phục Hàn Quốc truyền thống, ở bên cạnh pha trà, tư thái của ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô ta đẹp như một đóa hoa lan, từ động tác thành thạo có thể đoán ra cô ta là một cao thủ trà đạo. Trương Dương nhìn với vẻ hiếu kỳ, Kim Mẫn Nhi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp như nước lướt qua mặt hắn một cái, lộ ra cái lúm đồng tiền kinh tâm động phách.

Kim Thượng Nguyên mời Trương Dương và Thường Lăng Phong ngồi xuống bàn uống trà, Trương Dương nói: "Xem ra chúng tôi tới không đúng lúc rồi, làm phiền Kim tiên sinh lúc đang đánh cờ."

Kim Thượng Nguyên nói: "Kỳ nghệ của tôi chỉ ở trình độ nghiệp dư bậc năm, đánh với kỳ thủ chuyên nghiệp bậc năm thì thua là chắc rồi, từ thế cờ vừa rồi tôi đã có thể nhìn ra, ông ấy đang cố ý nhường tôi, tôi nghĩ đây chính là đạo đãi khách của người Trung Quốc, kỳ thực tôi trước khi đánh cờ đã biết mình bại chắc rồi, ông ấy làm vậy chỉ càng khiến tôi cảm thấy không thoải mái."

Thường Lăng Phong không đợi Kim Mẫn Nhi phiên dịch, dùng tiếng Hàn thành thạo nói: "Kim tiên sinh, đây chính là sự khiêm tốn và hiếu khách của người Trung Quốc chúng tôi, tuy ông vì vậy mà cảm thấy không vui, nhưng ông không thể phủ nhận, xuất phát điểm của vị kỳ thủ đó là thiện ý."

Kim Thượng Nguyên cười nói: "Có lẽ là vì duyên cớ văn hóa hai ngước khác nhau."

Thường Lăng Phong mỉm cười: "Tôi lai không cho rằng văn hóa Trung-Hàn có khác biệt quá lớn, cùng là văn hóa phương đông, văn hóa Hàn Quốc lại chỉu ảnh hưởng sâu sắc của Trung Quốc. Tôi tin, nếu như chúng ta thay đổi vị trí, Kim tiên sinh cũng sẽ suy nghĩ rất chu đáo cho khách."

Kim Thượng Nguyên nói: "Thương tiên sinh rất hiểu về văn hóa Hàn Quốc ư?"

Thường Lăng Phong lắc đầu, nói: "Không dám nói là hiểu, nhưng tôi biết văn hóa Trung Hàn là nhất mạch tương thừa!" Câu nói này nói rất uyển chuyển, nhưng kỳ thực lại là rất không khách khí, ở ngay trước mặt cây gậy già chỉ ra rằng văn hóa Hàn Quốc kỳ thực chính là thoát thai từ văn hóa Trung Quốc.

Trương Dương nghe bọn họ líu la líu lo, căn bản một câu cũng không hiểu, Kim Mẫn Nhi lâm thời làm phiên dịch cho hắn, nhỏ giọng giải thích một chút, Trương Dương thầm kêu thống khoái, Thường Lăng Phong quả nhiên là lão làng, ở trước mặt cây gậy già không làm mất mặt người Trung Quốc.

Kim Thượng Nguyên nói: "Theo tôi thấy, người Trung Quốc chú trọng trung dung chi đạo hơn, mà người Hàn Quốc thì tích cực tiến thủ hơn một chút."

Thường Lăng Phong cười nói: "Trung dung chi đạo quả thật là một bộ phận tổ thành quan trọng của văn hóa Trung Quốc, thứ cho tôi trực ngôn, sự hiểu biết về văn hóa Trung Quốc của Kim tiên sinh cũng như tôi đối với văn hóa Hàn Quốc vậy, chỉ mới ở bề ngoài thôi. Người Trung Quốc chú trọng trung dung chi đạo, không phải có nghĩa là chúng tôi không tiến thủ, không nỗ lực, mà là chúng tôi biết hàm súc, biết khiêm hư."

"Người Hàn Quốc cũng biết thế!"

Thường Lăng Phong mỉm cười: "Lịch sử và văn hóa cần kết tủa. Loại kết tủa này cần phải trả giá bằng thời gian, không có bất kỳ lối tắt nào cả, nước Mỹ tuy phát đạt, nhưng bọn họ ở phương diện nội hàm của văn hóa thì căn bản lại không thể nào so sánh được với Trung Quốc, Kim tiên sinh có đồng ý với cách nói của tôi không?"

Kim Thượng Nguyên hiểu rõ Thường Lăng Phong ngoài mặt thì là lấy nước Mỹ và Trung Quốc ra để so sánh, nhưng trên thực tế lại so sánh Trung-Hàn, ý tức là nội hàm văn hóa của người Hàn Quốc không thể nào bằng Trung Quốc, Kim Thượng Nguyên tuy trong lòng không vui, nhưng y cũng không thể không thừa nhận những gì mà Thường Lăng Phong nói là sự thực.

Kim Mẫn Nhi đã pha trà xong, cô ta và Trương Dương giống như đều đóng vai người bàng quan, tiếng Hàn của Thường Lăng Phong rất khá, lại nói rất hay, nếu như không biết thân phận của y, thậm chí còn cho rằng gã là một người Hàn Quốc chính cống.

Kim Thượng Nguyên cầm chén trà lên uống một ngụm: "Tôi hôm nay hẹn hai vị tới là để bàn chuyện làm ăn chứ không phải là văn hóa."

Thường Lăng Phong cười nói: "Chúng ta làm sinh ý cũng là một loại văn hóa giao lưu, người Trung Quốc gọi vừa kinh doanh làm ăn đồng thời giao lưu văn hóa là nho thương, tôi thấy trên người Kim tiên sinh vừa hay có khí chất của Nho thương."

Kim Thượng Nguyên cười nói: "Tôi có thể lý giải câu nói này của Thường tiên sinh là một loại nịnh hót không?"

Thường Lăng Phong nói: "Tôi mong Kim tiên sinh sẽ dùng từ trung dung chi đạo."

Hai người đồng thời bật cười.

Thường Lăng Phong uống một ngụm trà, nói: "Không biết Kim tiên sinh tìm chúng tôi là có điều gì muốn chỉ giáo?"

Kim Thượng Nguyên nói: "Tôi đã suy nghĩ rồi, tôi chuẩn bị xây dựng cơ sở sản xuất ở khu phát triển Giang Thành, nơi này sẽ là cơ sở sản xuất lớn nhất của Lam Tinh tại châu Á!"

Thường Lăng Phong không lộ ra bất kỳ vẻ kích động nào, vẻ mặt của gã vẫn thản nhiên, tựa hồ như không cảm thấy đây là tin tức to lớn gì, thậm chí ngay cả một chút hưng phấn và vui mừng cũng không có.

Kim Thượng Nguyên bội phục sự trầm ổn của gã, lại không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, đây không phải là phản ứng mà y muốn nhìn thấy, y vốn cho rằng Thường Lăng Phong sẽ vui mừng ra mặt, nhưng người ta lại không như vậy.

Thường Lăng Phong ý thức được rằng ở trước mặt mình là một lão tướng nhiều năm chinh chiến trên thương trường, y lúc trước làm ra nhiều chuyện như vậy tuyệt không phải là vô duyên vô cớ, đầu tư xây dựng cơ sở sản xuất nhất định còn có điều kiện tiền đề. Tất cả quả nhiên không nằm ngoài sở liệu của Thường Lăng Phong, Kim Thượng Nguyên lấy ra một bản văn kiện đã chuẩn bị trước: "Đây là mấy điều kiện để tôi đầu tư xây dựng cơ sở sản xuất ở Giang Thành, tôi hi vọng các anh có thể suy nghĩ một chút."

Thường Lăng Phong cầm văn kiện đó lên xem, gã cười cười, sau đó rất nhanh liền đẩy lại trước mặt Kim Thượng Nguyên: "Xinh lỗi Kim tiên sinh, điều kiện như vậy chúng tôi không thể đáp ứng!"

Kim Thượng Nguyên cảm thấy có chút kinh ngạc: "Không thể đáp ứng?"

Thường Lăng Phong nói: "Những chính sách và điều kiện mà chính phủ thành phố Giang Thành giành cho Kim tiên sinh chúng tôi đã thận trọng suy nghĩ và ước định rõ ràng, chúng tôi cho rằng đã cấp cho Kim tiên sinh điều kiện ưu đãi nhất rồi, mà điều kiện này cũng được xây dựng trên cơ sở giữ gìn lợi ích chung cho cả hai bên, mấy điều kiện mà Kim tiên sinh đòi thêm đã vượt quá giới hạn của phía chúng tôi."

Kim Thượng Nguyên trầm giọng nói: "Anh chắc chứ?"

Thường Lăng Phong gật đầu.

Kim Thượng Nguyên nói: "Cậu không cần trưng cầu ý kiến của lãnh đạo thượng cấp ư?"

Thường Lăng Phong mỉm cười nhìn Trương Dương: "Lãnh đạo thượng cấp của tôi ngồi ngay đây, tôi tin anh ấy sẽ đứng ở phía tôi."

Kim Thượng Nguyên nhíu mày, nói với Kim Mẫn Nhi: "Dịch lại cho chủ nhiệm Trương nghe đi!"

Kim Mẫn Nhi gật đầu, chuyển cáo lại chuyện vừa phát sinh cho Trương Dương.

Khiến Kim Thượng Nguyên thất vọng là Trương Dương không chút do dự gật đầu: "Ý kiến của anh ta đại biểu cho ý kiến của tôi, điều kiện của Kim tiên sinh chúng tôi không thể tiếp nhận!"

Kim Thượng Nguyên nói: "Anh có thể đảm bảo chính phủ thành phố của các anh cũng sẽ không đáp ứng chứ? Tôi sở dĩ thông tri trước cho các anh là muốn tỏ lòng tôn trọng với các anh!"

Trương Dương nghe Kim Mẫn Nhi nói xong, hắn rất kiên quyết nói: "Ý kiện của tôi cũng đại biểu cho ý kiến cuối cùng của chính phủ thành phố, nếu tôi không thể tiếp nhận, chính phủ thành phố càng không thể tiếp nhận điều kiện của Kim tiên sinh, xin lỗi, khiến ông thất vọng rồi!"

Trương Dương và Thường Lăng Phong đồng thời đứng dậy, hai người rất lịch sự cáo từ Kim Thượng Nguyên, rời khỏi khách sạn Nam hồ, Trương Dương và Thường Lăng Phong nhìn nhau cười, Thường Lăng Phong nói: "Cám ơn!"

"Cám ơn cái gì?"

"Cám ơn sự tín nhiệm của anh đối với tôi!"

"Không tin anh thì tôi việc gì phải mời anh làm?" Trương đại quan nhân hiểu rõ đạo lý dừng người thì đừng nghi ngờ, đã nghi ngờ thì đứng dùng.

Thường Lăng Phong trong lòng cảm thấy ấm áp, gã gật đầu, nói nhỏ với Trương Dương: "Tôi đi trước, có người tìm anh kìa!"

Trương Dương quay người lại, thấy Kim Mẫn Nhi từ trong khách sạn bước ra, trên mặt không hề có vui vẻ, Trương Dương lần đầu tiên thấy cô ta như vậy, cười hì hì nói: "Sao vậy? Ai chọc giận Kim đại tiểu thư thế?"

Kim Mẫn Nhi nói: "Các anh chẳng lịch sự gì cả, bác tôi chỉ cho các anh xem một hợp đồng, các anh cho dù không đồng ý thì cũng cầm về suy nghĩ kỹ càng một chút, cự tuyệt ngay lập tức, có suy nghĩ tới cảm thụ của người khác không?"

"Cô bé, làm ăn là làm ăn, nhân tình là nhân tình, tôi thân là quan viên chính phủ, trên nguyên tắc cần phải không nhường một bước! Quan hệ giữa hai chúng ta là việc của hai chúng ta, không liên quan gì tới làm ăn cả!"

Kim Mẫn Nhi đỏ mặt gắt: "Ai quan hệ gì với anh chứ?"

Lúc này Vinh Bằng Phi gọi tới, y là gọi Trương Dương tới uống rượu, Trương Dương mời Kim Mẫn Nhi: "Cùng đi đi! Coi như tôi tẩy trần cho cô!"

Kim Mẫn Nhi gật đầu, cô ta quay lại nói với Kim Thượng Nguyên một tiếng rồi cùng Trương Dương tới thủy Thượng Nhân Gia.

Nghe nói Trương Dương dẫn cả Kim Mẫn Nhi tới, Vinh Bằng Phi lại bảo nhà hàng mang thêm thức ăn.

Nhìn thấy thức ăn trên bàn vẫn chưa được động đũa, Trương Dương nói với Kim Mẫn Nhi: "Thấy chưa, đây chính là sự khiêm hư và hàm súc của người Trung Quốc!"

Kim Mẫn Nhi cười nói: "Tôi biết Trung Quốc là nước rất chú trọng lễ nghi, trước giờ tôi luôn rất thích văn hóa Trung Quốc!"

Vinh Bằng Phi bảo hai người họ ngồi xuống, thầm nghĩ thằng ôn này chẳng bao giờ chú ý tới ảnh hưởng ca, cả ngày sánh đôi với cô bé Hàn Quốc, nếu để Tống Hoài Minh biết thì khẳng định sẽ không vui.

Trương Dương nhìn thấy Đỗ Vũ Phong cũng có mặt, không khỏi cười nói: "Đúng là vết thương nhẹ không thấm vào đâu, cậu bị nứt xương mà vẫn còn ra ngoài uống rượu à?"

Đỗ Vũ Phong nói: "Tôi là liều mạng tiếp cục trưởng, cục trưởng đại nhân nếu không cao hứng, tôi sau này khó mà lăn lộn lắm."

Vinh Bằng Phi cười nói: "Tôi không bảo cậu uống rượu, cậu không quản được cái miệng của mình, đừng có chuyện gì cũng đổ lên đầu tôi."

Trương Dương bới vì tới muộn cho nên tự phạt ba chén.

Vinh Bằng Phi nói: "Phương Văn Nam thừa nhận tất cả mọi việc rồi, khẳng định phải vào tù."

Trương Dương thở dài: "Cục trưởng Vinh thấy lúc nào tiện thì cho tôi vào gặp gã một chút!"

Vinh Bằng Phi gật đầu, nói: "Không vấn đề gì, tôi sẽ an bài cho cậu, Phương Văn Nam quả thật là khiến người ta phải thương tiếc!"

Điền Bân nói: "Cục trưởng Vinh, lần này là tôi không đúng, tôi tự tác chủ trương, cho rằng có thể bắt được sát thủ đó, từ trên người hắn moi ra được đầu mối phía sau."

Vinh Bằng Phi nói: "Nhớ là sau này đừng có mạo hiểm như vậy nữa, mang sinh mạng đi mạo hiểm, cái giá phải trả quá lớn, chúng ta không sợ chết, nhưng tuyệt không thể làm một chuyện không cần thiết!"

Điền Bân và Đỗ Vũ Phong đồng thời gật đầu.

Khương Lượng nói: "Cục trưởng Vinh, phía sau Đổng Đắc Chí khẳng định còn có một đường dây!"

Vinh Bằng Phi nói: "Bất kể đường dây này là gì, theo cái chết của Đổng Đắc Chí, tất cả đều đã đứt đoạn rồi."

Đỗ Vũ Phong nói: "Thế chẳng phải có nghĩa là chúng ta vĩnh viễn không thể tìm ra được manh mối gì nữa ư?"

Vinh Bằng Phi nói với vẻ đầy tự tin: "Bất kỳ tên tội phạm nào cũng sẽ lưu lại dấu vết, trên thế giới này tuyệt đối không có tội phạm hoàn mỹ!"

Kim Mẫn Nhi không có hứng thú với đề tài của bọn họ, ánh mắt của cô ta phần lớn thời gian là hướng vào Trương Dương, Trương Dương ngẫu nhiên nhìn sang Trương Dương lại khiến Kim Mẫn Nhi tim đập thình thịch, cô ta đột nhiên ý thức được rằng cảm giác của mình đối với Trương Dương đã khác lúc ban đầu rồi, hôm nay lúc Trương Dương nhảy vào trong hồ nước cứ bọn nhỏ bị chết đuối, sự lo lắng và khẩn trương của cô ta đối với Trương Dương đã vượt qua phạm trù bạn bè bình thường rồi, Kim Mẫn Nhi ý thức đây đây là điều không đúng, thậm chí còn nguy hiểm.

Vinh Bằng Phi cũng nghe nói chuyện Trương Dương và Kim Thượng Nguyên hôm nay liên thủ cứu bọn trẻ, y nâng chén rượu lên nói với Trương Dương: "Trương Dương, chén này tôi kính cậu, vào thời tiết như thế này mà có dũng khí nhảy xuống nước, không phải là ai cũng có thể làm được, cậu là một Đảng viên chân chính."

Trương Dương cười nói: "Kim tiên sinh người ta hôm nay cũng nhảy xuống, nhưng ông ấy không phải là Đảng viên!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Các anh không phải nói bác ấy là chiến sĩ chủ nghĩa quốc tế ư?"

Trương Dương nói: "À, sức khóe của Kim tiên sinh khá thật!"

"Bác ấy trước giờ luôn kiên trì rèn luyện mà."

Trương Dương nói: "Ghê gớm thật, đến mấy cậu thanh niên kia còn không chịu được!"

Kim Mẫn Nhi nói: "Bác cả tôi rất khỏe, hơn nữa rất kiên trì nguyên tắc của mình, thậm chí còn có chút độc đoán chuyên quyền nữa, tôi nghĩ anh nên suy nghĩ lai điều kiện của bác ấy đi."

Trương Dương người nói: "Cô từ lúc nào lại quan tâm tới việc làm ăn thế?"

Kim Mẫn Nhi nói: "Một bên là bác cả của tôi, một bên là bạn của tôi. Tôi đương nhiên hi vọng các người có thể hợp tác vui vẻ, đừng bởi vì một vấn đề nho nhỏ mà làm ảnh hưởng tới sự hợp tác cuối cùng!"

Bởi vì chuyện đấu súng này hôm nay cho nên Vinh Bằng Phi cũng đặc biệt quan tâm tới vấn đề đầu tư của Kim Thượng Nguyên, nếu Kim Thượng Nguyên bỏ đầu tư ở Giang Thành, hệ thống công an của bọn họ cũng vị chuyện này mà phải chịu trách nhiệm nhất định. Vinh Bằng Phi nói: "Nhắc tới Kim tiên sinh, xin Kin tiểu thư truyền đạt lời xin lỗi của tôi tới ông ấy, chuyện này hôm nay thực sự là nằm ngoài ý muốn."

Kim Mẫn Nhi nói: "Bác tôi không để ý đâu!"

Lúc này điện thoại của Kim Mẫn Nhi đổ chuông, cô ta lấy điện thoại ra, là Kim Thượng Nguyên gọi tới.

Kim Thượng Nguyên nói: "Mẫn Nhi, cháu ngồi cùng với chủ nhiệm Trương à?"

"Vâng!"

"Giúp bác nói với cậu ấy, bác bỏ những điều kiện đó, kế hoạch đầu tư xây cơ sở sản xuất của bác tại Giang Thành sẽ không thay đổi, ngày mai có thể bố trí ký hợp đồng!"

Kim Mẫn Nhi cơ hồ là không thể tin vào tai mình, cô ta gác điện thoại, vui mừng báo tin tức này lại cho Trương Dương, Trương Dương cũng mặt mày hớn hở, cầm chén rượu lên chạm cốc với Kim Mẫn Nhi: "Chúc tình hữu nghị Trung-Hàn của chúng ta sẽ mãi mãi vững bền!"

...

Phương Văn Nam mặt áo tù lặng lẽ ngồi ở đó, em trai Phương Văn Đông của gã thì ngồi cách một cái bàn, ánh mắt của Phương Văn Nam không nhìn gã, thủy chung nhìn chằm chằm lên bàn.

"Đại ca, vẫn ổn chứ?"

Phương Văn Nam nói nhỏ: "Vẫn ổn!"

"Làm sao mà ổn được? Đại ca, anh đừng lừa em, em đã trải qua rồi, em biết tình hình trong đây!"

Phương Minh Nguy ngẩng đầu lên: "Thật sự rất ổn mà, anh ở bên ngoài không có một ngày nào được ngủ ngon, mỗi ngày cứ nhắm mắt là lại nghĩ tới Hải Đào, vào trong đây, rất yên ổn, trong lòng rất kiên định, có lẽ anh vốn thuộc về nơi này."

Phương Văn Đông nói: "Anh, anh vốn không cần phải rơi vào tình cảnh này..."

Phương Văn Nam cười cười: "Giấy nhượng quyền của công ty anh đã viết xong trước lúc xảy ra chuyện rồi, cất ở trong két bảo hiểm trong phòng làm việc của anh, mật mã thì anh đã gửi cho em rồi, chắc em nhận được rồi chứ?"

Phương Văn Đông cắn môi, gật đầu, mắt lại có chút đỏ lên: "Anh..."

Phương Văn Nam nói: "Muốn nói gì với anh à? Có phải muốn nói với anh rằng là em thông báo cho phía cảnh sát ư?"

Phương Văn Đông biến sắc, gã đột nhiên đứng dậy kéo băng ghế ra rồi quỳ xuống trước mặt Phương Văn Nam: "Anh, em xin lỗi, là em sai!"

Phương Văn Nam nói: "Anh không trách em, chuyện anh tìm người giết Điền Bân chỉ có em biết, cho nên, đoán ra là không cũng không có gì là khó cả."

"Anh, em không có lương tâm, em bán đứng anh!" Phương Văn Đông tát mạnh vào mặt mình.

Phương Văn Nam nói: "Em làm rất đúng, nếu như em không báo cảnh sát, sát thủ có lẽ đã giết Điền Bân rồi. Tội của anh hiện tại càng nặng hơn. Anh không trách em, thật sự là không trách em Anh chỉ biết nghĩ tới mình, trước giờ không nghĩ tới cảm thụ của người khác. Tập đoàn Thịnh Thế có thể có được quy mô như ngày hôm nay là nhờ mọi người cùng nhau nỗ lực làm ra, em, Tô Tiểu Hồng, mỗi người đều ra sức không ít, mà anh thì lại bỏ qua sự cống hiến của các em."

"Anh, đừng nói nữa!" Phương Văn Đông đã mắt lệ chứa chan.

Phương Văn Nam nói: "Văn Đông, đáp ứng anh, bất kể là kết quả tuyên phán của anh cuối cùng thế nào, em cũng phải tiếp tục kinh doanh tập đoàn Thịnh Thế cho tốt, đừng để nó đi xuống, đây không những là tâm huyết của một mình em, cũng là tâm huyết của tất cả chúng ta."

Phương Văn Đông đã khóc không thành tiếng rồi.

Phương Văn Nam nói: "Anh không hận Điền Bân, một chút cũng không, khi anh nhìn thấy Tô Tiểu Hồng, anh đột nhiên hiểu rồi, thì ra cừu hận cũng có thể bỏ xuống, thật sự là có thể bỏ xuống." Gã nhìn Phương Văn Đông, nói: "Cừu hận thường thường là hủy diệt chính mình trước tiên, nhớ lời anh nhé!"

Tô Tiểu Hồng lắc lắc rượu vang trong chén, mái tóc quăn rối tung trên vai, cảm giác tạo cho người ta là rất quyến rũ, nhưng lại mất đi vài phần vũ mị trong quá khứ. Trương Dương phát hiện Tô Tiểu Hồng từ sau khi trải qua chuyện của Hồng Vĩ Cơ, cả người cô ta phat sinh thay đổi rất lớn. Trương Dương hôm nay sở dĩ tới gặp cô ta, là lo lắng chuyện của Phương Văn Nam sẽ tạo thành đả kích đối với cô ta, nhưng khi nhìn thấy th, phát hiện Tô Tiểu Hồng so với tưởng tượng của hắn thì còn bình tĩnh hơn nhiều.

Tô Tiểu Hồng và Trương Dương chạm cốc, nói: "Cám ơn cậu đã tới thăm tôi!"

Trương Dương mỉm cười, nói: "Tôi vốn cho rằng chị sẽ rất không vui, thậm chí còn có chút trầm uất, có điều hiện tại xem ra sự lo lắng của tôi là thừa rồi."

Tô Tiểu Hồng nói: "Tôi quả thật có chút không vui, nhưng sẽ không bởi vì vậy mà trầm uất, giữa tôi và Phương Văn Nam đã là quá khứ rồi, tôi từng rất yêu anh ta, cũng từng hận anh ta. Nhưng sau khi trải qua nhiều chuyện, tôi đột nhiên phát hiện mình đã không còn bất kỳ cảm giác gì với anh ta nữa rồi, không hận cũng không yêu, có phải là rất kỳ quái không?"

Trương Dương gật đầu, nói: "Có thể là chị thật sự đã nghĩ thông rồi, cũng có lẽ là đã hiểu rõ hồng trần, hoặc có thể là di tình biệt luyến!"

Tô Tiểu Hồng cười cười, cô ta nhấp một ngụm rượu vang: "Tôi là một nữ nhân tham hư vinh, bảo tôi hiểu rõ hồng trần thì căn bản là chuyện không thể."

"Vậy thì là cái sau rồi!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Tình cảm đối với tôi mà nói là một chuyện rất xa xỉ, tôi nghĩ, tôi đã xa rời với tình cảm rồi!"

Trương Dương cười nói: "Thật sự là có thể làm được vậy ư?"

Tô Tiểu Hồng: "Cậu không sợ thôi sẽ thích cậu à?"

Trương Dương nói: "Chị Hồng, vậy thì cũng phải hai bên tình nguyện chứ?"

Tô Tiểu Hồng trợn mắt lườm hắn, nói: "Thằng nhóc thối tha, cậu tuy rất xuất sắc, nhưng lại không phải là kiểu mẫu trong lòng tôi."

"Vậy chị thích loại nào?"

"Thành thục, ổn trọng, rộng rãi, đội lượng!"

"Hình như chị đang nói tôi đấy!"

Tô Tiểu Hồng cười khúc khích: "Trương Dương à Trương Dương, trên thế giới này nếu cậu nhận mặt dày số hai thì không ai dám nhận số một đâu!"

Trương Dương nói: "Có loại bạn bè mạt dày như tôi cũng là chuyện tốt, ít nhất thì lúc phiền não có thể nghe chị dốc bầu tâm sự!"

Tô Tiểu Hồng nói: "Cậu rất biết nói chuyện, rất hiểu lòng người ta, cho nên mới có nhiều cô gái thật lòng với cậu như vậy."

"Đâu phải nhiều như vậy đâu, tôi là một cán bộ quốc gia, chị Hồng, chị nói chuyện chú ý tới ảnh hưởng chút có được không?"

Tô Tiểu Hồng nói: "Nếu muốn người ta không biết thì trừ phi không làm, có muốn nghe truyền thuyết của Trương đại quan nhân ở Giang Thành không?"

"Tôi không nghe đâu, cái đó, không có chuyện gì làm thì nghe tin tức Giang Thành đi, xem xem dư luận đánh giá thế nào về tôi."

...

Một đảng viên ưu tú, một cán bộ quốc gia can đảm, một thanh niên tốt xả thân cứu người, trong tin tức mà đài truyền Giang Thành phát ra chính là đánh giá như vậy về Trương Dương.

Trương Dương một mình ngồi trong nhà gỗ xem tivi, nghe thấy đoạn này lẽ ra phải rất vui, nhưng càng nghe càng thấy nhàm, bèn lẩm bẩm: "Mình sao nghe thấy cái này giống điếu văn thế nhỉ? Con mẹ nó! Tin tức do ai viết vậy?"

Cố Giai Đồng và Hồ Nhân Như đều ra ngoài công tác, bên cạnh Trương Dương đột nhiên vắng bóng người, hắn tắt tivi, cầm điện thoại lên gọi Hải Lan, Hải Lan đang ở Ma Cao, đang làm tiết mục về du lịch, nhận được điện thoại của Trương Dương thì vui mừng vô cùng: "Trương Dương, em đang ở Ma Cao!"

"Ở sòng bạc à, chơi vui không? Lúc nào thì dẫn anh tới đó tham quan!"

Hải Lan cười nói: "Với tính khí không chịu ngồi yên của anh thì quên đi, anh tới Ma Cao chỉ tổ gây thêm chuyện."

"Tết năm nay có về không?"

"Sao? Nhớ em à?" Giọng nói của Hải Lan đột nhiên hạ thấp xuống.

"Đương nhiên!"

Hải Lan nói: "Chắc là không thể về đón tết đâu, có điều, em sẽ về nước trước thời hạn để làm chuyên đề phong tục tập quán dân tộc, em và Nhà Bội sẽ về cùng nhau."

Trương Dương nói: "Được, em về thì tốt, anh đang có chuyện muốn bàn với em!"

Hải Lan nói: "Anh cũng có chuyện muốn bàn với em ư?"

Hai người thủ thỉ nói chuyện tình yêu, Trương Dương không biết lúc nào thì mơ mảng ngủ mất, lúc tỉnh lại thì phát hiện đã sáng rồi, hắn nhớ hôm nay Kim Thượng Nguyên muốn tới khu phát triển ký hợp đồng chính thức với chính phủ, nhìn đồng hồ thì không ngờ đã chín giờ rồi, hắn vội vàng tắm rửa rồi lái xe tới khu phát triển, khi tới nơi thì hợp đồng đã ký xong rồi, để tỏ ý coi trọng hợp tác lần này, đại thị trưởng Tả Viên Triêu đặc biệt tới nơi đại biểu Giang Thành ký hợp đồng.

Phó thị trưởng chủ quản công nghiệp Nghiêm Tân Kiến cười nói với Trương Dương: "Sao giờ mới tới?"

Trương Dương cười cười xấu hổ: "Tôi không cẩn thận ngủ quên mất!" Tới hiện tại hắn mới nhớ ra, mình sở dĩ ngủ quên là bởi vì hôm qua tốn quá nhiều nội lực để cứu Thời Duy, người ta dẫu sao cũng không phải là sắt.

Lúc Tả Viên Triêu và Kim Thượng Nguyên bắt tay nhau thì hiện trường vang lên tiếng vỗ tay, tiểu thư lễ nghi cầm rượu lên, hai người cầm chén rượu định chạm cốc thì hiện trường đột nhiên mất điện, cả phòng hội nghị lập tức chìm vào bóng tối, sắc trời bên ngoài vốn âm u, ánh sáng bên trong rất ít, sắc mặt của Kim Thượng Nguyên lập tức biến thành khó coi, đám lãnh đạo Giang Thành lấy Tả Viên Triêu làm chủ cũng tỏ vẻ xấu hổ, cục cung cấp điện làm cái trò gì vậy? Vào thời khắc quan trọng như thế này không ngờ lại mất điện.

Có điều hợp đồng hôm nay dẫu sao cũng ký xong rồi, Tả Viên Triêu tràn đầy phong độ đại tướng chạm cốc với Kim Thượng Nguyên: "Mong chúng ta hợp tác vui vẻ! Cùng nhau phát triển!"

Kim Thượng Nguyên hờ hững nói: "Điện của khu phát triển hình như không được tốt lắm!" Đúng lúc nói chuyện thì lại có điện.

Chủ nhiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh trán đầy mồ hôi, y cười cười giải thích: "Đứt cầu giao ấy mà!" Vừa dứt lời thì đèn lại tắt.

Tả Viên Triêu trừng mắt lườm Tiếu Minh một cái, Tiếu Minh cũng dở khóc dở cười, cục điện lực ăn hại.

Kim Thượng Nguyên nhấp một ngụm rượu, mỉm cười nói: "Hi vọng sau này hợp tác vui vẻ! Có điều hi vọng thị trưởng đại nhân có thể quả lý tốt tình huống cung cấp điện." Tiễn khách thương Hàn Quốc đi xong, nộ hỏa kìm nén một hồi lâu của Tả Viên Triêu cuối cùng cũng được phát tiết, ông ta gầm lên tức giận: "Làm cái gì? Sớm không mất muộn không mất, lại mất đúng vào lúc này?"

Chủ hiệm quản ủy hội khu phát triển Tiếu Minh ở trước mặt nhiều người như vậy bị Tả Viên Triêu mắng, mặt mày quẫn bức tới đỏ bừng, y giải thích: "Tôi lát nữa sẽ hỏi cục cung cấp điện..."

Tả Viên Triêu nói: "Tôi mặc kệ, khu phát triển có nhiều xí nghiệp công nghiệp nghư vậy, nhà ai mất điện cũng sẽ chịu tổn thất, cục cung cấp điện bọn họ có phụ trách bồi thường không? Anh lập tức đi giải quyết chuyện này cho tôi!"

"Thị trưởng Tả, hệ thống điện lực là đơn vị đặc thù..."

Tả Viên Triêu thực sự bị chọc giận rồi: "Đơn vị đặc thù thì sao? Đúng là bọn họ thuộc cục điện lực tỉnh, nhưng bọn họ không phải là ở trên địa bàn Giang Thành của chúng ta ư? Ở trên địa bàn của chúng ta thì phải phục tùng sự quản lý của chúng ta!" Tả Viên Triêu nói xong những lời này thì giận dữ rời khỏi hội trường.

Tiếu Minh đứng ngây ra đó, Trương Dương và Nghiêm Tân Kiến nhìn y với ánh mắt đồng tình, Tiếu Minh ngây ngốc cả nửa ngày, mới thở dài nói: "Mâu thuẫn giữa chúng ta và bộ môn điện lực trước giờ vẫn chưa được giải quyết, cục điện lực tỉnh lúc khởi công ở khu phát triển, lại bảo chính phủ thành phố Giang Thành chúng ta bỏ vốn khai phá nhà máy điện và lưới phát điện mới ở khu phát triển, nếu không thì sẽ không đưa khu phát triển chúng ta vào trong kế hoach cung ứng điện lực, về sau chính phủ tỉnh gây áp lực họ mới chịu phối hợp với chính phủ thành phố chúng ta, chuyện này mới không được nhắc đến nữa. Nhưng gần đây sau khi đổi cục trưởng, điên của khu phát triển lại bắt đầu biến thành không bình thường, bọn họ ba ngày thì hai lần kéo cầu giao, cái đám đó cho rằng có tỉnh lý che trở thì họ căn bản không để chúng ta vào mắt, thậm chí còn quên cả đang ở trên đất nhà ai."

Nghiêm Tân Kiến nói: "Thế đi nói chuyện tử tế với họ đi, liên quan tới sản xuất của khu phát triển thì không nói chơi được đâu, ít nhất thì bọn họ cũng không được ngang nhiên cắt điện của xí nghiệp nhà máy, nếu không tổn thất sẽ lớn lắm."

Tiếu Minh cười khổ lắc đầu, nói thì dễ nhưng khi thật sự bàn bạc thì không biết phải đối diện với bao nhiêu vấn đề.

Tuy vấn đề của Giang Thành rất nhiều, nhưng không làm lay động quyết tâm đặc cơ sở sản xuất của tập đoàn Lam Tinh ở Giang Thành của Kim Thượng Nguyên, điều kiện của chính phủ thành phố Giang Thành rất có thành ý, hơn nữa Kim Thượng Nguyên đã tính toán giá thành, sự mạo hiểm khi đặt cơ sở sản xuất ở Giang Thành là ít nhất. Kim Thượng Nguyên trong lòng rất mãn ý, nhưng vẻ ngoài thì lại không để lộ ra nhiều, còn đặc biệt liệt ra năm ý kiến thông qua Trương Dương trình lên chính phủ thành phố Giang Thành.

Trương Dương và phó thị trưởng chủ quản công nghiệp Nghiêm Tân Kiến cùng nhau tiễn Kim Thượng Nguyên ra sân bay, Kim Thượng Nguyên phải bay tới bắc kinh, sau đó vòng tới Hán Thành, Kim Thượng Nguyên nói: "Một thành phố lớn như Giang Thành, mà sân bay và vị trí nội thành lại quá xa nhau, tuyến quốc tế cũng ít."

Trương Dương nói: "Vấn đề mà Kim tiên sinh đề xuất đang được cải thiện, kế hoạch xây sân bay mới của thành phố Giang Thành đã được đề xuất, chỉ cần bộ môn bên trên phê chuẩn là có thể khởi công."

Nghiêm Tân Kiến hơi ngây ra, sao mình chưa nghe tới chuyện này nhỉ? Chẳng lẽ Trương Dương có tin tức bên trong? y không biết Trương Dương ăn nói ba hoa, công trình xây sân bay mới đến chữ bát còn chưa phẩy, cũng chỉ có hắn mới dám nói những lời như vậy.

Trương Dương trong lòng vốn chỉ muốn để cho cây gậy già này an tâm, còn sân bay mới dẫu sao cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai là xây xong.

Kim Mẫn Nhi nhận lấy túi da từ trong tay Trương Dương, mỉm cười nói: "Có cơ hội thì tới Hàn Quốc chơi né, tôi dẫn anh đi trượt tuyết!"

"Công việc bề bộn, có lẽ là khó mà dứt ra được, đợi năm sau đi!"

Kim Mẫn Nhi gật đầu.

Trương Dương nói: "Ở Hàn Quốc chán thì tới đây chơi nhé, Giang Thành còn có nhiều chỗ đáng để du ngoạn lắm."

"Núi Thanh Đài tôi cũng chưa được đi, lần sau lúc tôi tới, anh nhất định phải dẫn tôi đi tham quán núi Thanh Đài đó."

"Không có vấn đề gì!"

Kim Thượng Nguyên cũng chủ động bắt tay Trương Dương, y cười nói: "Chủ nhiệm Trương tuổi trẻ đầy hứa hẹn, Trung Quốc có dạng cán bộ như các anh, cải cách mở cửa nhất định sẽ giành được đại thành công."

Trương Dương nói: "Tôi giờ cũng không cần phải khách khí với Kim tiên sinh nữa, dẫu sao thì chúng ta cũng đã ký hợp đồng rồi, sau này khẳng định sẽ thường qua lại!"

Kim Thượng Nguyên gật đầu, đoàn người đi vào trong sân bay, Kim Mẫn Nhi đi được mấy bước lại quay đầu lại, vẫy vẫy tay với Trương Dương, trong mắt lộ ra vẻ quyến luyến không nỡ rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.