Sự Thật Siêu Hài Đằng Sau Xuyên Không

Chương 8




“Tiểu tử thúi, ngươi. . . . . .”

Cô Diễm vừa đến phòng khách, nhìn thấy Lưu Quang nằm trên ghế sofa liền há mồm muốn mắng chửi người. Nhưng trong tầm mắt không có bóng dáng lão bà đại nhân thân ái nhà hắn thì câu nói liền nuốt xuống họng.

“Gì? Lam Nhi không có ở đây?”

Lưu Quang tức giận liếc mắt một cái, miễn cưỡng nói: “Thế nào? Hôm nay mẹ không tới, đổi thành ngài chạy tới? Ngài đừng nói với ta hai người các ngài hoán đổi, về sau đều là ngài ngày ngày tới tìm ta?”

“Ta nhổ vào!” Cô Diễm khẽ gắt một tiếng, ngẩng đầu hướng bốn phía đại sảnh tìm kiếm.

Thật là lạ, Lam Nhi chưa tới tìm tiểu tử thúi này, nàng chạy đi đâu rồi?

Bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là hỏi chủ nhân Địa phủ một chút, gã con trai cả người và thần đều chán ghét kia.

“Tiểu tử thúi, có thấy mẹ ngươi không?”

Lưu Quang trợn mắt lần nữa, nói lầm bầm: ” Lam Nhi của ngài không thấy, vậy thì chính ngài phải đi tìm. Vũ nhi của ta cũng không thấy, ta còn phiền lắm.”

. . . . . . Trong lúc nhất thời, hai Đại lão gia ngồi trên ghế sofa, trong lòng buồn bực không thôi.

Trong đầu Tiểu Thôi lóe một cái, ngẩng đầu lên, suy tư một lát, còn tốt bụng giơ tay lên.

“Lão Đại, có chuyện muốn báo cáo với ngươi.”

Lúc này Lưu Quang đang phiền, cho là Tiểu Thôi lại muốn báo cáo cái số liệu gì với hắn… Chuyện ngổn ngang, phất phất tay, phiền não nói: “Chớ báo cáo, chính ngươi quyết định là tốt rồi, đừng phiền ta.”

Tiểu Thôi nghe vậy, bình tĩnh buông tay xuống nhún vai một cái.

Được rồi, ngươi đã không để ta nói, vậy ta tiếp tục an tĩnh làm biểu đồ báo cáo của ta thôi.

. . . . . .

Trong phòng của Bạch Nhược, có hai vị khách không mời mà đến mới sáng sớm đã xông vào.

Tiểu Vũ thì nàng nhận ra, ngược lại vị Thải Y cô nương bên cạnh Tiểu Vũ thì lần đầu nàng thấy.

“Tiểu Vũ, vị cô nương này là?”

Tiểu Vũ cười nhan, nhiệt tình giới thiệu: “Mẹ chồng ta.”

À?

Cho dù Bạch Nhược là cô gái trầm ổn bình tĩnh, cũng bị câu mẹ chồng này của Tiểu Vũ dọa sợ.

Mẹ chồng? Có mẹ chồng trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp vậy sao?

Mà nghe Tiểu Vũ giới thiệu, vị Thải Y cô nương kia chẳng những không tức giận, ngược lại dùng sức gật đầu một cái, cười rực rỡ nói: “Đúng vậy. Đúng vậy, ta là mẹ chồng của nàng. Bây giờ mặc dù còn danh không chính, chỉ là qua ít ngày nữa sẽ thành chính.”

Bạch Nhược nhìn thấy hai người này một xướng một họa, liền gật đầu không hỏi nhiều. Từ trước đến giờ nàng không xen vào việc của người khác, huống chi tên chẳng qua là danh hiệu, chỉ cần hai bên nguyện ý, vậy nghĩ thế nào liền kêu thế ấy thôi.

“Các ngươi tới tìm ta sao? Có chuyện gì không?”

Nhìn thấy hai người này sáng sớm trực tiếp xông vào phòng nàng, Bạch Nhược cũng không tức giận, ngược lại mỉm cười khách khí hỏi. Tiểu Vũ từ trước đến giờ đều không để ý quy củ, sống ở Địa phủ lâu như vậy, nàng cũng sớm thành thói quen. Chẳng qua không nghĩ tới, Thải Y cô nương dáng vẻ cao quý đoan trang bên cạnh, nhưng trong đôi mắt lộ ra ánh sáng giảo hoạt, thấy thế nào cũng vô cùng giống ánh mắt của Tiểu Vũ.

Chẳng lẽ, là vật họp theo loài? Là nàng nhìn nhầm?

Tiểu Vũ nghe hỏi, vẫn còn suy tư làm thế nào uyển chuyển nói chuyện. Ngược lại Lam Nhi ở một bên một tay chống nạnh mở miệng nói thẳng: “Ta hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có thích tiểu tử Dương Tiễn kia hay không?”

Lời này vừa nói ra, Bạch Nhược nhất thời ngẩn ra.

Tiểu Vũ cũng sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn về phía Lam Nhi. Wow, mẹ chồng chính là mẹ chồng, câu hỏi như vậy cũng không quanh co, trực tiếp vào chủ đề, một chút cũng không ướt át bẩn thỉu. Cường hãn!

Ánh mắt của Bạch Nhược hơi có vẻ hốt hoảng, đảo mắt nhìn quanh. Trong miệng chỉ lẩm bẩm nói thầm một chữ ta, chưa nói những lời khác.

Lam Nhi có chút không nhịn được, phất phất tay nói: “Ta ta cái gì chứ, thích chính là thích, không thích chính là không thích. Chỉ là hai ba chữ, có cần thiết do dự như vậy không? Ta nghe Tiểu Vũ nói, ngươi cùng Dương Tiễn đều ở Địa phủ chung sống một khoảng thời gian dài rồi, nhưng một chút tiến triển cũng không có. Lại nói yêu thương vốn là chuyện vui vẻ, nhìn vợ chồng son các ngươi sao lại rối rắm như vậy?”

Bạch Nhược nghe vậy đem mặt nhìn sang bên cạnh, lại khẽ mở miệng, trong ánh mắt thoáng qua vẻ đau thương.

“Ta vốn hoàn toàn không có tâm muốn người, cũng không quá coi trọng tình cảm. Là hắn đột nhiên xuất hiện trêu chọc ta, vẫn nói ta là Quỳnh nhi gì đó. Cùng hắn chung sống nhiều ngày như vậy, khi rảnh rỗi ta đã hỏi quá khứ của hắn một chút. Hắn nói cho ta biết hắn là thượng tiên trên Thiên giới, cũng nói hắn và Quỳnh nhi đó từng có tình cảm. Nhưng một chút ấn tượng ta cũng không có. Hắn vẫn kêu ta là Quỳnh nhi, mà ta căn bản không phải! Ta là Bạch Nhược, không phải Quỳnh nhi. Mà hắn thích cũng là Quỳnh nhi, không phải Bạch Nhược. Như vậy, dù ta thừa nhận ta có tình cảm với hắn, thì có thể sao? Ta không phải người hắn yêu trong lòng, từ đầu tới cuối chẳng qua là hắn nhận lầm người.”

Tiểu Vũ cùng Lam Nhi nhìn nhau, đều không hiểu mở trừng hai mắt.

“Nhưng ngươi chính là Quỳnh nhi mà. Quỳnh nhi chính là Bạch Nhược, Bạch Nhược chính là Quỳnh nhi. Chẳng qua là tên khác nhau mà thôi.”

Tiểu Vũ gãi gãi lỗ tai, mơ hồ có chút bị nhiễu.

Lam Nhi sờ sờ cằm, ngược lại giống như làm rõ vấn đề mấu chốt.

“Ý của ngươi là, tiểu tử Dương Tiễn kia vẫn luôn kêu ngươi là Quỳnh nhi? Cũng không hướng Bạch Nhược biểu đạt tình ý?”

Bạch Nhược cắn cắn môi dưới, gật đầu một cái.

Không sai, Dương Tiễn kia mặt tràn đầy thâm tình, nàng đã sớm nhìn ra. Nhưng mỗi khi hắn mở miệng kêu nàng là Quỳnh nhi thì nàng luôn có loại cảm giác thế thân. Dương Tiễn yêu là Quỳnh nhi, không phải nàng. Dù nàng động tình, cũng không có kết quả.

“Mẹ nó! Thì ra mấu chốt vấn đề vẫn còn ở trên người tiểu tử Dương Tiễn kia. Gã si tình ngốc ngếch đó, nhìn bộ dáng thông minh thấu hiểu, thì ra cũng là kẻ ngu. Mất nửa ngày, hắn còn chưa thổ lộ! nnd! Tiểu Vũ, đi, chúng ta đi tìm hắn nói chuyện một chút.”

Lam Nhi cuộn tay áo khẽ kêu một tiếng, lôi Tiểu Vũ xông ra ngoài.

Bạch Nhược ngẩn ngơ, nhìn thấy Mỹ Nhân Nhi kia tràn đầy tư thái cao quý dám nói ra lời này, thật sự làm người ta rung động.

. . . . . . .

Lam Nhi lôi kéo Tiểu Vũ vừa đi vừa dạy dỗ.

“Tiểu Vũ à, con ngàn vạn lần đừng học nha đầu ngốc Bạch Nhược kia, có uất ức khổ tâm gì đừng chôn toàn bộ trong lòng mình chịu đựng. Phải phát tiết ra ngoài! Trên người chồng có chỗ để dùng, ngàn vạn lần không thể lãng phí quyền sử dụng.”

Tiểu Vũ nghe vậy sửng sốt, ngây ngốc đáp lại: “Ặc, xin mẹ chồng chỉ giáo?”

Lam Nhi phất tay một cái, “Đừng nói chỉ giáo gì, chủ yếu cũng phải xem tuýp đàn ông thế nào. Giống như ba chồng con, đường đường là Ma Tôn, đứng đầu Ma giới. Cố tình dây dưa cuốn chặt lấy ta. Chuyện gì ta cũng sẽ nói với hắn. Vui vẻ hay không vui vẻ, việc lớn việc nhỏ, lộn xộn lung tung phiền lòng. Chưa bao giờ đem tâm sự giấu trong lòng. Xem ra, là hắn cả ngày vây quanh ta, thật ra thì, YES ta vẫn luôn rất lệ thuộc vào hắn.”

Nói xong, từ trong túi tiền lấy ra một quyển sách nhỏ đưa cho Tiểu Vũ.

“Đây là lúc ta cùng Diễm kết hôn, định ra ái thê thủ tục (quy tắc yêu thương vợ ^^), những năm gần đây, từ từ thực hiện, nếu không xảy ra chuyện cũng đã có 180 con rồi, con có thể sao chép một phần đưa cho Quang nhi xem. Bắt hắn nghiêm khắc theo quy tắc mà thi hành, nếu không sẽ để hắn ngủ ở thư phòng, không cho về phòng!”

Ặc. . . . . . Tiểu Vũ đỏ mặt, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: “Ta, chúng ta còn chưa có cùng phòng.”

Lam Nhi nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, tiếp theo mắt khẽ cong, cười tà mị.

“Vậy thì càng tốt, liền trực tiếp nói cho hắn biết, phải học thuộc tất cả các quy tắc, rồi mới tính ‘chuyện khác’!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.