Sự Thật Siêu Hài Đằng Sau Xuyên Không

Chương 10




Dương Tiễn lau khóe miệng đang tràn máu tươi, ngẩng đầu nhìn về phía Cô Diễm.

Mới vừa rồi hắn không chú ý, giờ phút này tập trung tinh thần. Không nghĩ tới, Địa phủ của Lưu Quang đúng là người nào cũng dám thu. Trước đó, hai tiểu yêu ở trong hoa viên thì cũng thôi đi, không nghĩ tới hôm nay còn có ma. Hơn nữa nhìn công phu pháp lực cũng không đơn giản.

Đối với hai tiểu yêu kia, bởi vì biết bọn chúng không hại người, hơn nữa hắn muốn cầu cạnh Lưu Quang, ít nhiều sẽ cho chút mặt mũi, không đáng truy cứu. Ma quỷ trước mắt này không chỉ kiêu căng phách lối, còn ra tay tổn thương hắn, xem ra không thể lưu hắn lại.

Một tay buông xuống, hào quang trong tay mở ra. Thoáng chốc Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao xuất hiện ở trong tay.

Vung tay một cái hướng Cô Diễm ở trước mặt, Dương Tiễn lạnh lùng nói: “Yêu nghiệt lớn mật, đừng quá phách lối. Dương Tiễn ta muốn thỉnh giáo một chút, rốt cuộc là ngươi chặt ta, hay là ta chặt ngươi!”

A! Cô Diễm càng thêm càn rỡ châm biếm, “Ngươi cứ phóng ngựa lại đây, lão tử bây giờ không đùa chết ngươi liền sẽ theo họ ngươi.”

Lưu Quang ở phía sau cổ động huýt sáo, thấy ánh mắt Tiểu Vũ nhìn mình chỉ trích, cho nên ngoan ngoãn không mở miệng nói chuyện. Nhưng trong lòng đã sớm vui sướng ngất trời.

Đánh đi đánh đi, tốt nhất một đao dứt khoát đánh chết. Sau đó toàn bộ cút ra khỏi Địa phủ của ta, như vậy hắn cũng có thể an tĩnh thật tốt.

Dương Tiễn nắm chặt binh khí, hung hăng hướng Cô Diễm đánh tới. Cô Diễm đem người trong ngực đẩy về hướng Lưu Quang, tay không cùng Dương Tiễn đánh nhau.

Cuộc chiến đấu này, dù thế nào Dương Tiễn nhất định cũng phải thua. Nhớ ngày đó, Cô Diễm một mình xông lên thiên đình cứu Thải Lam thì chúng thần ngăn lại cũng bị hắn đánh đến thê thảm, sau đó Thiên đế ra tay liên hiệp với lực lượng của chúng thần, mới đem hắn đẩy xuống vách đá.

Hôm nay chỉ là một Nhị Lang thần, hắn sẽ không để vào mắt. Vốn Thải Lam đã mở miệng khuyên can, hắn trái lại vẫn muốn gây chuyện. Có người cố tình muốn suy xét, hắn đường đường là Ma Tôn, hiếu chiến đã thành thói quen, dĩ nhiên là vui lòng phụng bồi.

Lưu Quang một tay ôm Tiểu Vũ, một tay ôm Thải Lam, thảnh thơi đứng xem kịch hay.

Chợt cúi đầu, mới phát hiện hai người đều đang nhìn hắn.

”Sao vậy? Trên mặt ta dính gì hả? Tại sao các người lại nhìn ta chăm chú như vậy?”

Tiểu Vũ tức giận liếc mắt, Thải Lam trực tiếp đánh một cái vào gáy Lưu Quang.

”Tiểu tử xấu xa, cũng biết ở chỗ này xem cuộc vui sao? Còn không tách hai bọn họ ra, bảo bọn họ đừng đánh nữa!”

”Đúng vậy. Đúng vậy, tại sao phải đánh nhau, Dương Tiễn sẽ rất thảm. Dương Tiễn thê thảm, Bạch Nhược lại thương tâm.”

Lưu Quang chu mỏ, giả bộ đáng thương nói: “Các người thật không có lương tâm. Hai người bọn họ đánh nhau kịch liệt như vậy, còn bắt ta đi ngăn cản. Nếu ta bị thương, các ngươi chẳng lẽ không đau lòng?”

Ta khinh! Thải Lam lại vỗ vỗ đầu Lưu Quang, khinh thường nói: “Con đừng ở nơi này giả bộ với ta, ta đã nghe cậu con nói rồi, ban đầu ta còn không biết là người nào, một người một kiếm xông lên Thiên giới, vừa đánh người vừa mở đường. Đừng ở chỗ này thử trí thông minh của ta, nhanh tách bọn họ ra đi.”

Tiểu Vũ cũng nhất trí gật đầu, trong ánh mắt tràn đầy khẩn cầu.

Lưu Quang đối với hai nữ nhân rất bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, để cho mẹ chồng và nàng dâu đứng ở chỗ an toàn mới tung người, bay đến cạnh hai người đang đánh nhau kịch liêt.

Nhanh chóng xuất chiêu thức tách hai người ra. Một tay bắt được cánh tay Cô Diễm, một tay nắm chặt sống đao của Dương Tiễn.

”Tiểu tử thúi, ngươi tới đây làm loạn cái gì? Ở bên cạnh mẹ ngươi mà ngoan ngoãn đợi đi.” Cô Diễm lạnh lùng mở miệng, không hiểu tại sao Lưu Quang lại gia nhập cuộc chiến.

Dương Tiễn vốn đang ở thế bất lợi, giờ phút này lại bị Lưu Quang dính vào, rất tức giận. Nên hoàn toàn không chú ý tới lời Cô Diễm nói vừa rồi, nhắc tới chữ mẹ.

”Lưu Quang! Ngươi buông thả tiểu yêu … Ở Địa phủ ta còn chưa tính, hôm nay thậm chí lại để yêu ma lợi hại này vào Địa phủ. Thế nào? Ngươi muốn tạo phản sao?”

Một người một tiếng chất vấn, khiến Lưu Quang im lặng.

”Thôi đi, các ngươi cho là ta muốn dính vào sao. Ta ước gì các ngươi chết sớm để sớm siêu sinh. Nhưng hai vị xinh đẹp bên kia yêu cầu ta tới ngăn cản các ngươi tiếp tục đánh nhau. Tin ta đi, ta hoàn toàn là bị ép buộc và bất đắc dĩ. Thật muốn trơ mắt nhìn các ngươi bên sức càng, bên gãy gọng.”

”Ngươi! . . . . . .”

Cô Diễm cùng Dương Tiễn bị lời nói của Lưu Quang làm cho tức giận, đều âm thầm vận công phá vỡ ngăn cản của Lưu Quang.

Lưu Quang không chú ý, bị lực đạo bất thình lình của hai người đẩy lui về sau mấy bước, mới miễn cưỡng ổn định thân hình.

”Ai da! Giở thủ đoạn sau lưng ta! Các ngươi muốn đánh nhau như vậy đúng không? Tốt! Ta bồi các ngươi vui đùa một chút!”

Lưu Quang hỏa khí bừng bừng, cũng là liều mạng. Lúc này tham dự vào trận đánh cùng Cô Diễm và Dương Tiễn.

. . . . . . .

Tiểu Vũ mang theo Thải Lam đi tới bên cầu, quỷ hồn xếp hàng để đầu thai đều không thấy, ngay cả Mạnh bà cùng quỷ sai cũng không biết đi đâu. Tiểu Vũ có chút nghi ngờ nhìn một phía, mới phát hiện chỗ ngồi của Mạnh bà để một tấm bảng nhỏ.

”Hôm nay có sự kiện bạo lực, cố ý nghỉ ngơi một ngày.”

Tiểu Vũ nhíu mày, Mạnh bà bà này, chỉ cần gặp phải chuyện đánh nhau náo động, từ trước đến giờ đều lẫn mất rất xa.

Thải Lam ngồi trên băng ghế, xoay người nhìn lại. Lúc này mới phát hiện, con trai ngoan vốn nên đi khuyên lại cũng tham gia đánh nhau. Ba người đánh khí thế ngất trời.

Tiểu Vũ cũng chú ý tới, cùng Thải Lam liếc mắt nhìn nhau, không nói nên lời.

. . . . . . .

Cô Diễm một chưởng đánh hướng Dương Tiễn, Lưu Quang lại ra tay tách ra. Dương Tiễn vung đao đánh úp về phía cổ họng Cô Diễm, cũng bị Lưu Quang một cước đá văng.

Cái gọi là đạo cao một thước, Cô Diễm dù sao cũng đường đường là một Ma Tôn, thân thủ không cần phải nói nhiều. Vốn chỉ muốn ôm chuyện đùa chơi tùy tiện đánh đánh, không nghĩ tiểu tử thúi này lại đến phá rối. Hơn nữa nhìn tiểu hỗn đản áo giáp bạc kia tựa hồ là thật sự đánh.

Được rồi, hắn cũng không hiểu cái gì gọi là điểm dừng! Muốn chơi, liền chơi đi!

Lưu Quang nhận thấy được cha mình thật sự đánh rồi, mới âm thầm vận lực, cũng không mơ hồ. Dần dần, Dương Tiễn là người đầu tiên chống đỡ không nổi, không hạ thủ lưu tình bị đánh bay ra ngoài.

Cô Diễm nhân cơ hội tốt, không dây dưa cùng Lưu Quang nữa, mà phi thân đánh về phía Dương Tiễn đang ngã xuống đất.

Con mắt Lưu Quang lạnh băng, cũng phi thân theo. Đùa gì thế! Mặc dù hắn hi vọng Dương Tiễn chết sớm sẽ tốt hơn, nhưng người ta dầu gì cũng là một thượng tiên đại quan, hơn nữa hắn là ở Địa phủ xảy ra chuyện, hậu quả rất phiền toái. Hắn ghét nhất là phiền toái.

Thân hình Cô Diễm và Lưu Quang cùng lúc đến trước mặt Dương Tiễn, chỉ vừa vặn nghiêng đầu một cái . Cô Diễm lập tức tung chưởng, trong ánh mắt lộ ra tia tàn nhẫn. Lưu Quang cả kinh, con mẹ nó, chơi ác vậy?

Dương Tiễn té xuống đất ôm ngực, đã không còn sức chống đỡ. Lưu Quang mắt thấy cứu không kịp, trong lòng thoáng bối rối.

Chợt, trước người Dương Tiễn xuất hiện ánh vàng mãnh liệt. Trong ánh sáng trong, lộ ra một nhân ảnh.

Cô Diễm và Lưu Quang đồng thời giơ tay lên che mắt. Hai người nhất thời bất động khẽ nguyền rủa.

”Chết tiệt! Lão già ngươi, mỗi lần xuất hiện có cần hoa lệ như vậy không?”

Ngồi ở trên băng ghế gần cầu, Thải Lam đột nhiên đứng lên, nhìn ánh vàng chói mắt kia. Thần sắc kích động nói: “Ca ca!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.