Sự Tái Sinh Của Long Thần

Chương 39: Cảnh tượng trong thang máy




“Cái gì? Lâm Tuyết làm sao?”

Trần Minh vừa nhận được điện thoại liền vội vàng bỏ hết mọi thứ lại phía sau, cầm chìa khóa tiêu xe đến bệnh viện.

Vội vội vàng vàng lao vào phòng bệnh, Trần Minh đột nhiên ngơ ngác.

“Trần Minh sao anh lại ở đây?”

Chỉ thấy nằm ở trên giường bệnh thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, gương mặt trắng trong kinh hỉ nhìn sang.

Không biết từ đâu ra ngọn gió phất bay rèm lụa trắng, hương hoa bách hợp trắng nhẹ nhàng bay vào mũi mang theo nhàn nhạt mùi thơm thiếu nữ. Khung cảnh này chỉ chớp mắt đâm vào tim Trần Minh giống như chớp mắt vĩnh hằng.

“Lâm… Lâm Tuyết…”

Trần Minh bối rối lên tiếng kêu gọi,

“Hắc, nhìn ngốc chưa?” Lâm Tuyết thấy hắn như vậy cười khúc khích.

Trần Minh cũng không thấy xấu hổ, nở nụ cười nhàn nhạt, kéo ghế ngồi lại gần Lâm Tuyết.

Nhìn bàn tay búp măng thon thả nõn nà, Trần Minh nhịn không được nắm lấy xoa bóp. Xúc cảm nhẵn mịn quen thuộc làm hắn yêu thích vô cùng.

“Làm gì?” Lâm Tuyết xấu hổ rụt tay về.

“Nghe nói em lại ngất? Hiện tại cảm thấy thế nào rồi?”

Trần Minh quan tâm hỏi.

Gần nhất sức khỏe của Lâm Tuyết vẫn không được tốt, mấy lần đến thăm đều gặp Lâm Tuyết đang ngủ, nói đi nói lại, đây là lần đầu từ khi vào viện, Lâm Tuyết cùng hắn có thể tỉnh táo nói chuyện chứ?

“Cũng không tệ lắm!” Lâm Tuyết xoa gáy nói. “Vốn trước đây mỗi lần tỉnh lại đều thấy rất mệt, cảm giác chỗ nào cũng khó chịu, chính là muốn buồn ngủ. Nhưng lần này tỉnh lại cảm thấy rất tốt rồi. Cả người nhẹ nhàng, còn có thể đi lại chạy nhảy một chút.”

Nói nói, Lâm Tuyết gồng gồng bắp tay thịt hô hô không có cơ bắp của mình.

Đương nhiên, Lâm Tuyết không phải muốn khoe cơ bắp. Ở trước mặt con trai khoe cơ bắp đúng là buồn cười, Lâm Tuyết bản thân có mấy cân mấy lạng cô còn có tự mình hiểu lấy. Cô muốn biểu đạt là chính mình đã khỏe hơn rất nhiều.

Vốn mấy ngày trước mới tỉnh lại còn không nâng nổi tay, giờ đột nhiên khỏe lên, nói thật, đây quả nhiên là niềm vui ngoài ý muốn.

Chỉ đến khi thật sự mất đi sức khỏe chúng ta mới biết bản thân mất đi thứ quan trọng nhường nào.

“Đúng vậy. Em khá hơn nhiều rồi. Hồi phục không sai!”

Trần Minh nhân cơ hội cũng giúp Lâm Tuyết bắt mạch, hắn hơi nhíu mày sau đó cười chúc mừng.

Mạch tượng có chút không đúng!

Cảm giác giống như là khám cho người mắc tâm bệnh, tích tụ lâu ngày thành tật, đột nhiên có một ngày khúc mắc tan, bệnh cũng tan. Mặc dù đạo lý là như vậy, nhưng từ tâm bệnh dẫn phát bệnh tật, đột nhiên cả hai đều biến mất mà không cần điều dưỡng thì thật đúng là kỳ quái.

Tương tự, trước kia bắt mạch cho Lâm Tuyết vẫn luôn ẩn ẩn thấy có loại áp lực nhưng hiện nay cái gì cũng không có.

Trần Minh bản thân cũng không giải thích được chuyện này.

Bởi vì không rõ cho nên mới thấy kỳ quái.

“Đúng không?”

Lâm Tuyết cười híp mắt.

Hai người nói đông nói tây một hồi không hiểu sao đề tài liền kéo về Hà Yến.

“Nói đến cũng lạ, nghe nói Hà Yến vẫn luôn chăm sóc cho em thế nhưng mỗi lần tỉnh lại đều không gặp được người!” Lâm Tuyết phồng má không vui.

“Sao vậy?” Trần Minh chuyên tâm gọt quả táo cũng không quay đầu hỏi.

“Chính là mỗi lần người ta ngủ rồi Hà Yến mới đến. Lần nào cũng vậy. Hôm nay em hỏi y tá, y tá nói Hà Yến mang hoa đến, thấy em ngủ liền đi!”

Lâm Tuyết không hiểu sao liền có một loại cảm giác Hà Yến không muốn gặp chính mình cho nên mới trốn tránh.

Tại sao chứ? Why???

Hai người vẫn luôn là bạn tốt, từ bé đến lớn đều dính lấy nhau như trẻ sinh đôi, lần này vừa bị bệnh liền trở nên xa lạ là thế nào?

n?

Lâm Tuyết đột nhiên cảm giác đầu đau nhói giống như cương bản đinh (tấm bản đính đinh nhọn) tạp vào đầu, rậm rạp như muốn đem đầu cô nghiền thành thịt nát.

Keng!

Trần Minh cảm thấy không đúng vừa quay đầu liền thấy Lâm Tuyết ôm đầu, máu từ tai, mắt, mũi, miệng trào ra.

“Lâm Tuyết!”

Trần Minh kinh hãi bất chấp dao gọt hoa quả rơi trên mặt đất, vội vàng ôm lấy Lâm Tuyết phát động dị năng.

Chỉ thấy từ hai tay của hắn lóe lên chùm sáng trắng nhu hòa, Trần Minh đưa tay đụng vào Lâm Tuyết, vận dụng toàn bộ dị năng. Ánh sáng trắng từ từ lớn mạnh, đem Lâm Tuyết bọc lấy thành một cái kén. Trần Minh đứng ở bên cạnh nhìn mồ hôi đầy đầu.

“Đau!”

Lâm Tuyết cảm thấy đau quá.

Tất nhiên lúc này cơn đau so với lúc nãy đã khá hơn nhiều, dù cho vẫn còn rất đau nhưng ở xung quanh vẫn luôn có gì đó ấm áp giúp cô xoa dịu phần nào mới có thể kêu đau. Đương nhiên lời kêu đau đó mềm nhũn, nhỏ gần như không nghe được đủ thấy lúc này cô đau nhường nào.



“Kia là cái gì?”

Lệ quỷ kinh ngạc đứng lên hơi hơi rướn người ra phía trước muốn nhìn rõ hơn sau đó bị Dạ Xoa trấn áp, hơi hơi hậm hực lùi về.

“Thật không ngờ có thể bắt được cá mập?”

La Sát hứng thú bừng bừng nhìn hình ảnh trên máy tính.

Mà hình ảnh trên máy tính lại là hình ảnh theo dõi đến từ camera ở phòng bệnh của Lâm Tuyết. Đúng vậy, nhóm người vô pháp vô thiên này đã thần không hay quỷ không biết đem tín hiệu chuyển hướng đến máy tính của chính mình. Không cần đích thân đi theo dõi, tiết kiệm không biết bao nhiêu công sức đâu.

“Thế giới này thật sự có dị năng giả?”

La Sát xoa cằm, mẹ nó, đúng là đủ vị!

Vốn nghĩ đến Dạ Xoa bị lôi vào trại thí nghiệm gene làm cái gì quỷ gene chiến sĩ đã đủ hố người, bây giờ còn lòi ra dị năng giả. Mấy ngày nữa nhảy ra siêu cấp anh hùng hẳn là càng thú vị đi? Chỉ là sẽ có super man chứ? Hoặc là quái thú GOZILA cái gì?

Lệ quỷ nhìn dao phẫu thuật trên tay La Sát liên tục xoay tròn liền biết La Sát lại đang bắt đầu ảo tưởng. Người này bề ngoài lạnh lùng nhưng bên trong tâm hồn bay bổng đâu, hơn phân nửa lại đang ATSM (ảo tưởng sức mạnh) ngày thế giới hủy diệt.

“Lập hồ sơ đi!”

Toàn hành trình theo dõi Trần Minh chữa trị cho Lâm Tuyết nhưng vẫn giữ im lặng Dạ Xoa cuối cùng cũng lên tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.