Sự Quyến Rũ Của Hồ Ly

Chương 7: Chó săn




Băng Di xoáy đôi mắt buồn bãcủa mình vào cánh cửa đã đóng kín, như mong chờ điều gì đó. Phải rồi, cô đang chờ cánh cửa ấy mở ra để cô được thấy hắn lần nữa.

Hắn giận cô rồi. Hắn nói không sao hết nhưng thật ra lại rất nghiêm trọng. Việc cô không đeo chiếc vòng hắn tặng đã làm tổn thương lòng tự ái của hắn. Cứ cho là hắn rất yêu cô đi nữa thì cũng không thể thản nhiên mà bỏ qua chuyện này. Hắn bỏ đi như thể muốn tránh mặt cô. Hắn làm vậy để cô không thấy được tâm sự đang bủa vây trong lòng hắn. Đơn giản cũng vì tình cảm của hắn với cô đã quá lớn, hắn không muốn cô phải thấy có lỗi. Nhưng chính cách nghĩ đó của hắn mới làm cô hối hận. Cô phải làm sao mới giải thích được cho hắn hiểu. Cô không cố tình làm vậy. Chỉ là cô muốn tốt cho hắn thôi mà.

Vương Nguyên nhìn Băng Di cứ im lặng suy tư thì ngạc nhiên lắm. Cậu vỗ nhẹ vai Thiên Tỉ đang chăm chỉ cày game rồi chỉ vào Băng Di. Thiên Tỉ cũng nhận ra rằng cô đang có tâm sự gì đó. Vương Nguyên thì thầm vào tai Thiên Tỉ:

- Nãy gìơ chị ấy cứ buồn buồn như vậy thôi. Khác xa với lần gặp trước ấy.

Thiên Tỉ nhìn Băng Di, rồi cậu ngó nghiêng xung quanh phòng . Người mà cậu cho là chắc chắn sẽ có mặt trong căn phòng này thì chẳng thấy tăm hơi đâu. Cậu hỏi Vương Nguyên:

- Anh Khải đâu rồi?

- Há, anh ấy sao? Ra ngoài từ lúc nãy rồi.

- Vậy hai người họ có nói chuyện với nhau câu nào không?

- Không. Hình như là anh ấy dẫn chị Di vào đây rồi đi luôn ý . Khi nãy tớ mải cãi nhau với cậu thì làm gì để ý được.

Thiên Tỉ gật gù:

- Tớ hiểu rồi.

Vương Nguyên cũng đoán ra ngay:

- Tớ cũng biết lí do rồi.

Vương Nguyên quay sang bên trong gọi Băng Di:

- Chị Băng Di.

Nhưng cậu không thấy Băng Di trả lời. Cậu vẫy vẫy tay ngay trước mặt Băng Di, gọi tiếp:

- Chị Băng Di, chị sao vậy?

- Sao.... À, chị không sao.

Lúc này Băng Di mới tỉnh táo, thôi nhìn vào cánh cửa. Cô cười với Vương Nguyên, tuy vậy đó lại là nụ cười gượng ép y như Tuấn Khải lúc trước.

Vương Nguyên vô tư hỏi cô:

- Chị với anh Tiểu Khải có chuyện gì vậy?

- Không sao đâu em.

- Nhưng em thấy hai người cứ làm sao ấy?

- Chỉ là giận nhau một chút thôi mà.

Vương Nguyên tỏ vẻ đồng cảm, hiểu cho tâm trạng của Băng Di. Cậu nói:

- Vậy anh chị cố gắng làm hòa với nhau đi nha. Em với Thiên Tỉ chỉ chấp nhận chị làm chị dâu của bọn em thôi.

Thiên Tỉ đồng tình, nói thêm:

- Anh ấy thích chị lắm. Đến bọn em nhiều khi cũng phải ghen tị với chị đấy.

Băng Di thầm cám ơn sự quan tâm chu đáo, thật lòng từ hai người mà cô vốn coi là thần tượng. Cô cố cười thật tươi, trả lời :

- Chắc chắn rồi. Chị cũng không để lạc mất Đại ca của hai em đâu.

Rồi cô quay mặt sang phía nhẹ nhàng lau vội giọt nước mắt tủi thân ngay sau nụ cười của mình. Cô lại rơi nước mắt rồi. Bao nhiêu lần mạnh mẽ, nở nụ cười nuốt nước mắt vào trong mà bây giờ cô lại yếu đuối, mềm lòng. Cô không thể kìm nén cảm xúc của mình khi có liên quan tới hắn. Cô cố gắng không để Vương Nguyên và Thiên Tỉ nhìn thấy mình ra sao. Tay cô siết chặt lại, nước mắt chảy ra rơi xuốnh tay cô. Cô mím môi, yên lặng lắng nghe trái tim mình đang co lên từng hồi đau đớn.

Hành động ấy của cô tuy nhanh và kín đáo nhưng lại không thể qua được đôi mắt của Vương Nguyên và Thiên Tỉ. Vương Nguyên không nghĩ ngợi gì, bèn lấy máy điện thoại nhắn tin cho Tuấn Khải: “Anh làm chị Băng Di khóc rồi Khải ca à“. Thiên Tỉ thấy vậy, giành máy điện thoại từ tay Vương Nguyên nhắn thêm:“ Bọn em chờ lời xin lỗi của anh với chị ấy”*icon mặt cười*.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.