Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 4: Câu nói mấu chốt




Một vị thiếu niên tuấn tú khôi ngô, khí chất phi phàm trong bộ đồ texudo màu trắng, đường hoàn đứng trước mặt của Dục Uyển. Hắn hơi cúi người xuống và đưa tay ra, giống như tác phong của quý tộc.

Trong khi Dục Uyển vẫn còn một họng thức ăn, tay cầm dĩa và miệng đang nhai. Sự xuất hiện bất ngờ và lời mời từ trên trời rơi xuống của hắn, làm cho thức ăn trong miệng muốn sặc hết ra ngoài.

Dục Uyển ngu ngơ không biết gì, suốt mười tám năm thì đây là lần đầu tiên cô nhận được lời mời của một người con trai. Có phải vận đào hoa của cô bắt đầu nở rộ, cuối cùng đã có người nhìn thấy vẻ đẹp tìm ẩn bên trong con người cô.

Trong lúc Dục Uyển vào còn đang lơ lững trên mây thì người ta đã kéo cô ra giữa sảnh. Hắn vòng tay qua eo, kéo sát Dục Uyển vào người mình. Một tay giữ chặt lấy eo thon, tay còn lại nhẹ nhàng cầm lấy tay cô.

“Uyển Tiểu thư! hôm nay em rất đẹp” Đầu hắn tựa vào vai cô, thủ thỉ bên tai.

Lời tán tỉnh của gã khiến cho trái tim còn non nớt chưa một lần yêu của Dục Uyển phải đập mạnh, cô như chìm trong ánh mắt dịu dàng và ôn nhu của hắn. 

“thật..thật sao, anh thấy tôi đẹp”

“phải! em rất đẹp”

Đúng là mật ngọt chết ruồi, lần đầu tiên có một người đàn ông khen cô đẹp, Dục Uyển cảm nhận được mặt mình đang nóng dần lên, trống ngực cứ đánh loạn xạ. Trước đây chuyện tốt đẹp này chưa bao giờ xảy ra với cô.

Sau khi đến đây cô chỉ nghe được toàn lời miệt thị của mọi người, còn bị ba anh em họ Hoắc vùi dập thậm tệ, đây là lần đầu tiên có người biết thưởng thức cô. Làm sao Dục Uyển không đổ cho được.

“Hoắc Tiểu thư! em có tin vào tiếng sét ái tình...khi nhìn thấy em bước vào với chiếc sườn xám xinh đẹp này, tim tôi đã đập rất mạnh... tôi nghĩ em chính là người con gái tôi đã tìm bấy lâu nay”

Xong rồi...

Hắn đã chạm đến giới hạn cuối cùng của Dục Uyển, nghe hắn thổ lộ mà tay chân cô đều rụng rời. 

“em có sao không..”

“không..không sao”

Thần linh ơi, con sống suốt mười tám năm lần đầu tiên nhận được lời tỏ tình từ một người con trai, lại còn là một người tuyệt vời như vậy, người bảo con phải sống sao đây.

Bây giờ cho dù là có ba Dục Uyển cũng không chống đỡ nổi, chứ đừng nói chỉ có một Dục Uyển chưa yêu ai bao giờ, bao nhiêu cảm giác lần đầu tiên đều ập đến cùng một lúc, cô đã bị hắn làm cho điên đảo.

“Tôi muốn hiểu thêm về em...nhưng ở đây thì không tiện, sau khi bữa tiệc kết thúc, tôi sẽ chờ em ở ngoài vườn”

Sức chiến đấu của Dục Uyển đang ở mức thấp nhất, cô chỉ biết cúi mặt e thẹn mà gật đầu. Trong lòng thì đang mở tiệc liên hoan. 

Người ta đi rồi cô vẫn còn đứng đó uốn éo, cười như một con ngốc.

Hoắc Phi nhìn thấy bộ dáng mê trai không thể che giấu, lộ rõ từ trong ra ngoài của Dục Uyển, giận đến điên tiết. Hắn tìm đến chỗ của Bạch Ngạn Tổ.”Tổ! không phải mày nói có trò gì thú vị sao, tao muốn xem”

“được rồi..tụi bây, chúng ta lên lầu thôi”

Bạch Ngạn Tổ quay lại hú gọi bọn “phá gia”, đám người họ đều đã ngà ngà say, cả người chao đảo, loạng choạng đi từ bước chân lên lầu. Hoắc Phi từ trên cầu thang, xoay người lại vẫn nhìn thấy bộ dạng cười ngây dại của Dục Uyển, thì cả người lại nóng lên.

Cánh cửa phòng được đẩy ra, bên trong có mấy chục mỹ nhân, người nào cũng là những ngọc nữ màn ảnh, siêu mẫu quốc tế và những hoa hậu mới đăng quang. Những người mà ai cũng nghĩ sẽ không bao giờ chạm tới được, lại đang trong trạng thái khỏa thân. Từng bước đến gần đám người của phá gia và Hoắc Phi, quỳ xuống dưới chân họ.

Dục Uyển không là gì cả, ở đây ôm đại một cô cũng hơn hẳn nó rất nhiều, mình không có gì phải tức giận. Thế là Hoắc Phi đã lao vào cuộc chơi và cuộc thác loạn bắt đầu.

“Luật đâu...sao không thấy nó” 

Hoắc Khiêm thì hắn đã nhìn thấy, đi cùng với con gái tỷ phú dầu mỏ ra khỏi Bạch gia, sau khi bản nhạc khiêu vũ cuối cùng kết thúc, còn Hoắc Luật là người Bạch Ngạn Tổ quan tâm lúc này.

“không biết...có lẽ đang ở ngoài vườn” 

--------------------

Dục Uyển y theo lời hẹn và ra bể bơi ở ngoài vườn gặp người đàn ông ấy, lúc đến nơi thì người đó đã có mặt, dáng đứng hiên ngang, cao ngời ngợi như thần, hai tay hắn cho vào túi, đưa lưng về phía cô.

“tôi... tôi tới rồi”

Đây cũng được xem là cuộc hẹn hò đầu tiên của Dục Uyển, nên rất là hồi hộp. Hai tay cô bấu vào nhau, mặt cúi thấp, không dám nhìn đối phương. Cho dù ngày thường có tỏ ra mạnh mẽ, nhưng Dục Uyển vẫn chỉ là một thiếu nữ đang ở độ yêu.

“Dục Uyển tiểu thư! em đến thật sao” Hắn vui mừng chạy đến nắm lấy tay cô, Dục Uyển cũng rất bất ngờ về thái độ phấn khởi của hắn.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, sóng tình lênh láng, hắn nắm tay cô, cô e thẹn không dám nhìn lên.

“Bạch Ngạn Tổ bỏ lỡ một người như Dục Uyển tiểu thư, là mất mát lớn của hắn, nhưng là may mắn của tôi, vì tôi có cơ hội có được em”

“Dục Uyển! em có thể làm bạn gái tôi được không”

Một bạch mã hoàng tử hoàn hảo như vậy đứng trước mặt bạn, lại ngỏ ý muốn bạn làm bạn gái của anh ta, thì sao...

“em đồng ý”

Hắn mỉm cười.

“tôi có thể hôn em được không”

Cô cúi mặt không lên tiếng thay cho lời đồng ý. Cô nhắm mắt lại chờ đợi nụ hôn đúng nghĩa của hai kẻ yêu nhau, mà nhớ lại, thì cô vẫn chưa chính thức hôn ai thì phải. Đây chính là nụ hôn đầu tiên của cô, những cái trước đó không được tính là hôn.

Nhưng chu môi cả nửa buổi, miệng cũng đã mỏi mà làn môi ấm áp kia, cô vẫn chưa thể cảm nhận được. Xung quanh lại rất yên tĩnh. Dục Uyển mới mở mắt ra thì...”Tách...Tách...!!!!”

Mấy chục cái điện thoại nhá sáng liên tục, âm thanh “tách” cũng rất là sinh động. Cả một đám đông người cả nam lẫn nữ đang bu lấy Dục Uyển. Bộ dạng khao khát được hôn của cô vừa rồi đã được họ chụp lại. 

Tiếp theo là một trận cười giòn giã....

“Ha..a...!!!” 

“Mọi người... có nhìn thấy bộ mặt khát khao được hôn của cô ta không... thật là thấp hèn mà...”

Kẻ cười cợt cô đầu tiên chính là gã đã tỏ ra thâm tình, nói những lời lẽ ngọt ngào với cô khi nãy, bây giờ lại cay nghiệt trêu chọc cô. Khả năng diễn kịch của hắn còn lợi hại hơn cả diễn viên.

“tôi đã nói trước với mọi người, nhưng các người không tin muốn đánh cuộc cho bằng được....chỉ cần là đàn ông đến ngỏ lời, dù là ai cô ta cũng sẽ đồng ý...”

“Thanh thiếu! xem như là làm việc thiện... hay anh đến hôn cô ta một lần đi, tối về có người sẽ vui mừng mà không ngủ được” Trình Mĩ vì còn ấm ức chuyện không thể trả thù được Hoắc Luật mà ôn hận với Dục Uyển nên muốn ăn miếng trả miếng.

“cho xin đi, cô muốn tôi hôn đứa con gái hạ đẳng như vậy sao...”

“ha..a....!!!”

Coi như đây là một bài học lớn cho cô, vì trong mắt bọn nhà giàu  thì giá trị của cô chỉ xứng để làm trò hề cho họ. Chỉ là cô ngu ngốc...

Dục Uyển mỉm cười rồi thở dài, cô bước đến trước mặt của gã.

“vui đến vậy sao” 

“phải rất là vui..ha..a.!!!” Hắn còn cười không khép được miệng.

“vậy là được rồi..”

“Bốp...!!!!”

Cô mỉm cười rồi tung cú đấm đánh thẳng vào mặt hắn, xoay người một cái đã vặn ngược tay hắn ra phía sau và hạ đo ván dưới đất.

“Bốp..!!!”

“tôi cũng rất là vui...cảm ơn anh ta làm tôi vui như vậy” Dục Uyển nghiền nát cánh tay của hắn dưới đất, dùng sức chân mà chà sát.

“Á...a...!!!!”

“trên đời không có gì là cho không cả, anh đi xem kịch cũng phải mua vé....tôi khiến anh cười nhiều như vậy, cũng nên trả một chút phí” Dục Uyển móc trong bóp hắn ra mấy tờ giấy bạc, rồi ném cái ví tiền vào người hắn.

Mọi người xung quanh nhìn thấy mà hợi hãi, lùi ra xa. Dục Uyển giơ chân lên rồi xoay người đi, không đến xỉa đến họ. Là cô ngốc mới khiến mình trở thành trò cười cho người ta. Từ đây về sau, cô sẽ không để chuyện này xảy ra.

----------------------

Dục Uyển quay lại sảnh lớn, gom hết tất cả những chai rượu trên bàn rồi ra ngoài. Địa điểm cô chọn cũng rất là lý tưởng, một góc nhỏ bên cạnh cây đa. Vừa uống rượu vừa có thể ngồi ngắm sao trên trời, quan trọng là dù cô có la hét thế nào cũng không có ai nghe thấy.

“A...A..!!!”

“Người giàu các người nghĩ mình có tiền là hay ho lắm sao, có thể đem người khác ra làm trò hề...các người thì có gì ghê gớm, nếu không phải cha mẹ các người có nhiều tiền thì các người nghĩ mình là ai hả...””các người chẳng là gì cả...”

Sau khi cố sức hét thật thoải mái và khan cả giọng thì Dục Uyển cảm thấy rất dể chịu, chưa lúc nào cô cảm thấy vui như lúc này. Sau đó ngã phịch xuống đất.

Cũng là ở phía sau gốc cây đa đó, có kẻ cũng đang ngồi uống rượu một mình. Điểm khác giữa họ, là hắn chỉ mới có nửa chai vơi, còn cô là ba chai rỗng. Nên hắn còn đủ tỉnh táo để nhận biết được giọng nói đó là của ai, chỉ là khẩu khí thì không giống. 

Hoắc Luật đứng dậy, xoay người đi ra phía trước cây đa thì không ngờ là “nó” thật. 

Dục Uyển đang nằm lăn ra trên đất, mắt nhắm lại, miệng thì lẫm bẫm. Bên cạnh là mấy chai rượu rượu rỗng. Hắn ghét nhất là loại con gái uống rượu say rồi la hét làm loạn, không ra thể thống gì cả. Như vậy, cũng gọi là con gái sao...

Hắn bỏ mặt cô nằm đó rồi cầm điện thoại lên...

“Alo! Hoắc quản gia, ông mau chuẩn bị xe đến đón tôi” Hắn nói.

“Thiếu gia! còn đại thiếu gia và tam thiếu gia thì sao” Bên kia đầu dây Hoắc quản gia hỏi.

“Đêm nay có thể họ sẽ không về, ông mau chuẩn bị xe “

“dạ thiếu gia...để tôi cho xe qua đó rước cậu”

Hoắc Luật cho điện thoại vào túi rồi xoay người đi, nhưng đi được vài bước thì hắn ngoảnh đầu lại. Dục Uyển vẫn bất động nằm đó, đôi chân thon dài lộ hết ra ngoài, vì lạnh lẽo mà đang co quắp lại. Hai tay ôm chặt chai rượu mà tưởng là gối ôm.

Lần trước, lúc ở khách sạn nếu không có cô thì hắn đã bị tên Trịnh Thăng thao, cũng vì nghĩ đến chuyện đó mà Hoắc Luật đã quyết định quay lại bồng Dục Uyển ra xe.

--------------------

Hoắc gia.

Mười phút sau thì họ đã có mặt ở cửa lớn Hoắc gia, hắn bồng cô vào trong nhà.

“thiếu gia! tiểu thư bị làm sao vậy”

“nó không có gì, ông đi làm việc của mình đi”

“dạ! thiếu gia”

Hoắc quản định sẽ xoay người đi nhưng rồi nhìn thấy Hoắc Luật bồng  Dục Uyển  hướng vào thang máy thì ông ta vội lên tiếng cản lại.

“thiếu gia! hệ thống thang máy  trong nhà mới bị hư, tôi có gọi người đến sửa...nhưng có thể sáng mai họ mới đến được”

Nghe xong mà tay chân của Hoắc Luật muốn rụng rời. Không nhiều, phòng của Dục Uyển chỉ ở lầu bảy thôi mà, hắn có thể.

Năm phút sau...

Nhưng mà có người lại không hiểu nổi khổ của hắn, trong lúc hắn đang cực lực lê từng bước chân lên bậc thang, thì Dục Uyển lại không chịu nằm yên, xem mặt hắn là bột mì mà nhào, nặn, bóp, ngắt. Còn la hét làm loạn...

“mấy người giàu các người có rất nhiều tật xấu”

“Vừa thích đem người khác ra làm trò cười, lại thích ném tiền vào người ta...có tiền thì có thể làm như vậy sao hả...bốp...! bốp..!!!” Vừa nói, cô vừa đưa hai tay vỗ vào mặt của Hoắc Luật nghe bôp bốp.Mặt hắn từ lúc bồng cô lên cầu thang đã cực kì đen, bây giờ lại đỏ bừng còn rát nữa. Nếu không phải sức chịu đựng của hắn rất tốt, thì đã ném cô xuống cầu thang từ lâu. 

“tôi nói cho mấy người biết...tôi cũng sắp trở thành người giàu có, nhưng tôi sẽ không giống như mấy người, ném tiền vào người khác...biết sao không...” Cô nhìn Hoắc Luật rồi bất ngờ hét lên.

“ vì tôi không có ngu như mấy người giàu các người...”

“các người cứ thỏa thích mà ném đi, tôi đây sẽ lượm hết”

Sự kiên nhẫn của Hoắc Luật đã giành hết trên người của Hoắc Mạn Nị. Cho nên hắn không còn chút dư thừa nào cho những người phụ nữ khác, bồng Dục Uyển đi từ lầu trệt lên tận lầu bảy mà không ném cô xuống, đã là cực hạng của hắn.

“Rầm...!!!!”

Cánh cửa phòng vừa được Hoắc Luật đẩy ra thì hắn đã quăng ngay Dục Uyển xuống giường. Sau đó cũng lăn xuống nằm bên cạnh. 

Khắp người Hoắc Luật lúc này ngoại trừ nóng, chính là mồ hôi chảy ướt áo. Hắn bắt đầu cởi từng chiếc cúc áo sơ mi ra. Bên kia Dục Uyển cũng đang động tay lên sườn xám của mình. Hành động của hai người rất là nhịp nhàng đồng bộ.

Hoắc Luật cởi một cúc thì Dục Uyển cởi một cúc, đến lúc hắn không còn chiếc cúc áo nào để cởi nữa, thì cô cũng mát mẽ để lộ hết cả nội y.

Hai kẻ say cùng lúc quay đầu nhìn đối phương...

“Hi..hi...!!!” Dục bất ngờ cười một cách ngây ngô, đưa tay lên véo mặt của Hoắc Luật.

“khuôn mặt của anh rất giống với Hoắc Luật, nhưng anh đẹp trai hơn hắn nhiều” 

Hoắc Luật khó chịu đẩy tay cô ra, đó là lý do tại sao hắn lại ghét phụ nữ uống say như vậy. Vì họ chỉ biết là loạn và gây rối. Hắn định sẽ ngồi dậy rời khỏi phòng. Thì Dục Uyển lại trèo lên người hắn, còn tỏ ra rất là thân thiết. 

Đập vào mắt hắn là cặp ngực căng tròn đằng sau nịt ngực của Dục Uyển, cứ lắc lư trước mặt hắn, khiến hắn phân tâm mà quên việc phải  ”ném” Dục Uyển xuống, mặt cho cô ngồi lên người hắn.

“Tôi nói cho anh nghe một bí mật, nhưng anh không được nói cho Hoắc Luật biết, nếu không... anh ta nhất định sẽ giết chết tôi, Hoắc Luật rất mạnh, tôi không đánh lại anh ta..”

Cô dừng lại nhìn hắn mỉm cười...

“anh có muốn biết bí mật đó là gì không” Dục Uyển cúi người sát xuống, chống hai tay lên người của Hoắc Luật.

Nhìn bộ dạng ra vẽ thần bí của Dục Uyển, Hoắc Luật cũng có chút tò mò...

“bí mật gì...” Hắn hỏi.

Cô im lặng một lúc, rồi cười một cách ngây ngô...

“thật ra...cái đó của Hoắc Luật rất là to...ha...ha...!!!”

Trên khuôn mặt của Hoắc Luật đã xuất hiện một tầng sương màu hồng nhạt, không biết là do rượu hay là quá xấu hổ. Khi Dục Uyển đang dùng tay vô tư mà mô phỏng lại kích thước cậu nhỏ của mình.

“To bằng thế này nè, mà không đúng...phải to bằng thế này thì mới đúng”  

Cô nói thao thao bất tuyệt, còn mặt hắn càng lúc càng đen.

“có phải rất to đúng không, còn nữa...nó rất là dài, dài như thế nào...để tôi nhớ xem...”

“ha...a..!!!”

“tôi nhớ không ra..”

Lần đầu tiên Hoắc Luật mới biết, kích thước của cậu nhỏ của hắn, lại là đề tài phong phú có thể khai thác làm trò cười cho người ta. Lúc hắn nghĩ không biết làm sao để ngăn lại tiếng cười đáng ghét của Dục Uyển thì cô lại chuyển tông đột ngột. Đây có lẽ là nét đặc trưng của những người say.

“hu...u...!!! của hắn rất là to, khi hắn đẩy nó vào người tôi...làm tôi rất là đau..anh có biết cảm giác đau đớn đó như thế nào không”

“Híc...c..híc...!!! rất là đau...”

Nhìn cô khóc đến hai mắt sưng húp mà hắn nảy sinh một chút cảm giác tội lỗi. 

“thật đau đến vậy sao” hắn hỏi

“Ừa! chỗ này đau...chỗ này cũng đau, hu..u...nhưng đau nhất là chỗ này” Dục Uyển khóc như một đứa trẻ, rồi chỉ tay lên khắp bộ phận trên người cô, cuối cùng là dừng lại ở miệng.

“anh xem, miệng của tôi vẫn còn trầy...tên Hoắc Luật đó không biết cái gì là hôn, hắn chỉ biết cắn nát môi tôi,  kỹ thuật của hắn cũng không tốt... hắn rất là tệ..” Cô lại nhúng nhảy vào hét vào mặt hắn.

Một chút cảm giác tội lỗi khi nãy đã tan biến, là một thằng đàn ông lại bị một người phụ nữ chê thẳng thừng là không biết hôn, kỹ thuật trên giường kém. Không khiến cho đối tác sung sướng chỉ đau đớn mà thôi.  Đó chính là một đả kích nặng. 

Đàn ông xem trọng mặt mũi, đặc biệt là những kẻ từ nhỏ đã nghe quen những lời khen ngợi của tất cả mọi người, lần đầu bị chê bai thậm tệ nên càng muốn chứng tỏ mình hơn.

“Hoắc Luật hôn tệ như vậy sao” Hắn gặng giọng hỏi Dục Uyển, đôi mắt như muốn nuốt chửng cô.

“phải! rất là tệ...”

Dục Uyển mỉm cười nhìn Hoắc Luật, ngón tay cô chầm chậm mà đặt trên môi hắn, nghĩ ra một chủ ý xấu.

“có phải anh cũng chưa hôn ai bao giờ, để chị Uyển đây... dạy anh biết thế nào là hôn”

------------- hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.