Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 52: Liếm




Tra Nhĩ không thích nước, ngoại trừ lúc khát nước sẽ tới gần mép nước ra, tất cả những lúc còn lại đều sẽ không dễ khiến cho cả người ướt nước. Chính vì nguyên nhân như vậy, hắn vẫn luôn có bề ngoài vô cùng bẩn, tóc cũng bởi vì máu đông lại mà rối tung thành một đống.

Cô bé nhỏ bên cạnh hắn rõ ràng có chút bất mãn đối với thói quen của hắn, kéo hắn đến bên bờ sông, kỳ cọ giúp hắn.

Nước sông mát lạnh xối qua làn da, mang đi một mảng vết bẩn, dường như rốt cuộc làn da cũng đã có thể hô hấp một cách bình thường.

Hắn ngồi yên lặng, nhìn chằm chằm cô bé nhỏ trước mặt không nháy mắt, động tác của cô bé cẩn thận mà dịu dàng, cong người mà mơ màng chìm vào giấc ngủ. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ có, an tâm, bình tĩnh, nhẹ nhàng… Nếu không phải đột nhiên lại đói bụng, hắn chắc hẳn sẽ ngủ thật (:hixhix: bé Tra tự dưng phá không khí ~ hư nhé ~)

Rất kỳ quái, hắn vậy mà lại tin tưởng cô bé này, chẳng lẽ bởi vì thoạt nhìn cô yếu đến mức một ngón tay cũng có thể bóp chết sao?

Bụng lại đói, Tra Nhĩ không đợi cô bé nhỏ lau khô nước đọng trên người hắn, đã tự mình đứng lên, đi săn thức ăn giống như bình thường, chẳng qua lần này hắn không hề ăn cơm tại chỗ nữa, mà lại mang đồ ăn về bên người cô bé.

Hắn tùy ý tìm một gốc cây đại thụ ngồi xuống, vừa mổ xẻ con một, vừa quan sát cô bé đang ngồi cách đó không xa.

Lúc này, cô bé đang đi tới đây, động tác cẩn thận từng li từng tí giống như mèo, Tra Nhĩ dừng động tác lại, tò mò nhìn chằm chằm cô.

Trước kia, nếu có sinh vật sống nào dám đến gần hắn lúc hắn đang ăn, hắn nhất định sẽ không chút do dự nào mà biến bọn chúng thành vật chết. Nhưng mà cô bé này lại là ngoại lệ, hắn không muốn làm cô bị thương.

Cô bé dùng dao găm cắt đi một khối thịt từ trên con mồi của hắn, Tra Nhĩ nhìn chằm chằm cô mấy lần, cảm giác cô dường như có chút sợ hãi, liền dời ánh mắt đi, cúi đầu tiếp tục thưởng thức bữa ăn.

Bên tai phảng phất giống như nghe được tiếng thở phào của cô bé, không hiểu tại sao Tra Nhĩ lại cảm thấy có chút vui vẻ, một mình ăn uống đến vô cùng hăng say.

Ăn được một nửa, sức chú ý của hắn lại bị cô bé hấp dẫn, chỉ thấy cô rửa sạch khối thịt trước, sau đó đặt lên giá nướng trên đống lửa.

Tra Nhĩ bĩu môi, đồ ăn không có mùi máu tươi có gì ngon chứ? Còn dùng lửa đốt, cô bé thích ăn loại đồ vật khô không khốc mà lại nhạt nhẽo này?

Hắn vừa ăn vừa nghĩ: Đợi lát nữa nếu cô bé ăn không vô, hắn sẽ chia chút thịt cho cô.

Không đến một lúc lâu, thịt xiên bị nướng đến chảy mỡ xèo xèo, tỏa ra mùi thơm mê người. Tra Nhĩ vốn đang ăn ngon, nhưng nhìn thấy mấy xâu thịt nướng kia, bụng lại sôi ùng ục không ngừng, không nhịn được mà nuốt nước miếng, nhìn đồ ăn trên tay, lại nhìn mấy xâu thịt nướng kia một chút, đột nhiên không có khẩu vị ăn đồ dính đầy máu tươi nữa.

Cô bé xé một miếng thịt nướng đưa qua, hắn vội vã đưa vào trong miệng, vừa nếm một cái, mùi vị đã tan ra trên đầu lưỡi.

Cô bé lại đưa hết số thịt xiên còn lại cho hắn, Tra Nhĩ nhếch miệng, trong lòng vui vẻ đến mức mềm mại. Lúc thưởng thức mỹ thực, hắn cũng vẫn không quên ném chỗ thịt heo rừng còn lại cho cô bé…

Ăn uống no nê, Tra Nhĩ thỏa mãn giãn căng tứ chi ra nằm dưới cây.

Ở bên cạnh cô bé, sự tối tăm và âm u lạnh lẽo lúc trước đều biến mất không dấu vết.

Loại cảm giác này, rất lâu về sau hắn mới biết được, được gọi là “hạnh phúc”.

Mặc quần áo, tắm rửa, nướng thịt… Hắn học lấy một cách nghiêm túc và vui vẻ, nhưng dù sao cũng vẫn chỉ biểu hiện bình thường, bởi vì hắn rất hưởng thụ cảm giác được cô bé chăm sóc. Nhìn cô cười, nhìn cô bắt đắc dĩ, nhìn cô tức giận, nhìn cô chuyên tâm làm việc, mạo hiểm cùng với cô… đã trở thành niềm vui thú của hắn.

Hắn cho rằng, thời gian sống chung này chính là vĩnh viễn.

Mãi đến một ngày, thừa dịp hắn đi săn mồi, một mình cô lặng lẽ rời đi.

Đối mặt với trạm bổ sung năng lượng không một bóng người, trong nháy mắt, hắn có cảm giác như rơi vào hầm băng, lạnh đến mức trái tim dường như đông lại.

Hắn phát điên mà tìm kiếm khắp nơi, tước đi vô số sinh mạng của dã thú, phá hủy rất nhiều cây cối, nhưng mà, người kia vẫn chưa trở về.

“Tra Nhĩ, tôi muốn đi ra ngoài vài ngày, một mình anh ở lại đây được không?”

Trong đầu đột nhiên hiện lên lời của cô bé trước khi đi, hắn không hẳn là hiểu rõ, nhưng mơ hồ cảm nhận được là cô đang dặn dò cái gì đó. Đây có phải có nghĩa là cô chỉ rời đi tạm thời thôi? Hắn chỉ cần kiên nhẫn chờ một chút là được rồi?

Tra Nhĩ ngồi trên nóc trạm bổ sung năng lượng, hai tay ôm đầu gối, ngơ ngác nhìn nơi xa xăm, bóng lưng cuộn mình lộ ra sự cô độc đến tột cùng.

Trong rừng rậm bao la như vậy, dường như chìm vào một mảnh tĩnh mịch, đã không còn có sức sống như trước. Chỗ trống trong lòng hắn dần dần rộng ra theo thời gian, cảm giác âm u lạnh lẽo khiến hắn càng thêm thu mình lại.

[… Thiên, Thiên Lý, Thiên Lý, Thiên Lý, đừng bỏ rơi tôi, đừng bỏ rơi tôi, tôi… Tôi không biết nên đi tìm em ở nơi nào…]

Có lẽ là bởi vì đã từng có được, cho nên một khi mất đi, sẽ cảm thấy càng đau khổ hơn.

Từ lúc hắn có ý thức đến nay vẫn luôn là một người độc lai độc vãng (một mình lẻ loi), đói thì ăn, ăn no rồi thì đi, đi mệt thì dừng lại ngẩn người, đến khi lại đói… Cứ như thế mà tuần hoàn lặp đi lặp lại, cũng hết một ngày. Hắn vốn cảm thấy sống như vậy không có gì là không tốt, nhưng mà khi gặp được Thiên Lý, hắn mới phát hiện trong lòng mình lại luôn có khát vọng, khát vọng một cuộc sống phong phú, khát vọng được người khác quan tâm, khát vọng được có người làm bạn, khát vọng được xua tan tất cả bóng tối trong lòng…

Vẫn đợi cho đến lúc mặt trời lui về phía tây, người hắn chờ kia vẫn chưa trở về.

Rốt cuộc hắn đã không nhịn được nữa, trong lòng sinh ra một sự phẫn nộ khó có thể ức chế cùng với nỗi sợ hãi không thể xua tan.

Hắn xông vào trong phòng, phá hủy toàn bộ những thứ mà Thiên Lý thu thập, lại chạy ra ngoài, ném tất cả những vật còn sống hoặc đã chết ở xung quanh đến gần trạm bổ sung năng lượng, không ngừng trút giận, không ngừng cuồng hóa, đầu óc cũng trở nên hỗn loạn…

Một đêm dài dằng dặc mà âm u lạnh lẽo trôi qua, ánh mặt trời hôm sau chiếu xuống rừng rậm, lốm đốm rơi trên bóng cây.

Một bóng dáng quen thuộc xuất hiện phía chân trời.

Giống như du hồn (những linh hồn du đãng, không được siêu thoát), Tra Nhĩ mạnh mẽ giật người, lao cực nhanh đến chỗ bóng dáng kia, không đợi cô kịp phản ứng đã gục cô xuống, tay bóp trên cổ cô, trong mắt tràn đầy sát ý, cổ họng phát ra tiếng gầm phẫn nộ.

Giờ phút này, trong đầu hắn thực sự sinh ra ý nghĩ muốn giết chết cô.

“Không có việc gì, Tra Nhĩ, tôi không vứt bỏ anh, chẳng qua chỉ đi ra ngoài một hai ngày mà thôi.”

Giọng nói dịu dàng xuyên qua bóng đêm, đi vào đáy lòng của hắn, trấn an cảm xúc thô bạo của hắn.

Trong mắt cô không có sợ hãi, không có nóng lòng, thậm chí cũng không có bóng dáng của hắn, chỉ có một sự bình tĩnh và an tâm.

“Tra Nhĩ, Tra Nhĩ.”

Nhẹ nhàng gọi, từng tiếng truyền vào trong tai hắn.

Ngón tay nhẹ run, móng tay bén nhon xẹt qua cái cổ trắng nõn mà yếu ớt của cô.

Hắn có một cảm giác, chỉ cần ngón tay hắn khẽ nhúc nhích thôi, thì hắn sẽ phải hối hận cả đời.

Cho nên, đã buông ra.

Hắn, thích.

Hắn, sợ.

Hắn, không muốn hối hận.

Hắn vùi đầu tựa vào trong ngực cô.

[Thiên Lý, đừng rời khỏi tôi nữa.]

“Tra Nhĩ, tôi sẽ không vứt bỏ anh, tôi sẽ luôn ở bên cạnh anh, đừng lo lắng.”

Giống như đáp lại tiếng lòng của hắn, Thiên Lý hứa hẹn.

Tuy rằng tạm thời hắn vẫn chưa cách nào thấu hiểu, nhưng hắn đã nhớ thật kỹ trong tâm.

Lúc đó, rốt cuộc hắn đã xác định được địa vị của Thiên Lý trong lòng hắn.

Cô, giống như linh hồn của hắn.

Mang đến một tia sáng trong thế giới hỗn loạn của hắn.

Hắn, không muốn rời khỏi cô.

Cho nên, Thiên Lý, mãi ở cùng nhau đi!

Bất kể đi đâu, bất kể tương lai có nhiều gian nan khốn khó, đều mang theo hắn, ở cùng nhau…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.