Sư Phụ Quá Mê Người, Đồ Đệ Phạm Thượng!

Chương 162: Lao tới chiến trường




Thực Độc đám người một đường bay đến liền phát hiện oán hồn ít hơn rất nhiều so với bên ngoài rìa chiến trường, điều này mặc dù khiến bọn họ nghi hoặc nhưng chí bảo dị tượng đã áp chế nghi vấn của họ.

Một đường chạy đến, trước mặt bọn họ bị ngăn đón bởi Lưu Nhiên.

Hắn lúc này đứng trên một đại thổ trụ cao chót vót, trên người chiến ý bừng bừng như một chiến thần lấy thân nghênh địch.

" Ta đợi các ngươi hơi lâu đấy." Lưu Nhiên mắt nhìn xuống như một mực quân vương nhìn phía dưới chúng thần, một cổ hoang vu theo giọng nói rơi xuống, vốn không khí xung quanh đã khô khốc khó thở lại thêm cổ hoang vu từ trên người hắn phát khiến nơi đây chẳng khác nào một mảnh tử vực sa mạc.

" Tiểu tử, chớ có coi trời bằng vung." Bị một tên tiểu bối không xem vào mắt khiến Thực Độc giận đỏ mặt, hai mắt như muốn phun lửa chằm chằm nhìn Lưu Nhiên.

" Quái lạ sao có một mình hắn." Mộ Tình Tình nghị hoặc tìm kiếm Mộ Ly cùng Cốc U Lan thân ảnh.

" Chẳng lẽ bọn họ biết chúng ta đi theo sau nên để một mình hắn ở đây ngăn chặn, còn bọn họ đi về phía trước đoạt bảo." Dương Sở Ca lời nói cũng chính là ý nghĩ lúc này của ba người còn lại.

" Hừ, như vậy thì thế nào, một tên trúc cơ có thể ngăn cản được kim đan kỳ sao." Thực Độc bay người lên một trảo đánh về phía Lưu Nhiên.

Thấy Thực Độc lão quái đã động thủ, Mộ Tình Tình cùng Dương Sở Ca hai người muốn tiến lên, lúc này bị Lâm Phong ngăn lại.

" Một mình hắn đã đủ sức, chúng ta thừa dịp cơ hội này trốn thoát hắn khống chế."

Cả hai nghe Lâm Phong lời nói, liền liếc nhìn phía trên Thực Độc, đây là cơ hội để bọn họ tách ra, nếu không thừa dịp lúc này rất có thể sẽ không còn cơ hội.

Ý đã quyết, cả ba thừa dịp Thực Độc đang đánh tới Lưu Nhiên liền thừa chạy về phía trước.

" phằng" Một màu vàng song chưởng đè ép độc trảo đánh tới, Lưu Nhiên thân cụ truyền thừa mạnh mẽ, một kích kim đan không làm khó được hắn, huống chi Thực Độc tên này không thiên về cường công.

" Hửm." Lưu Nhiên mặc dù đang chặn đứng đòn công kích cũng không quên quan sát tình hình bên dưới, đang muốn ngăn lại ba người kia nhưng nhanh chóng liền đổi chủ ý.

" xem ra đồng bọn của ngươi đã bỏ mặt ngươi đi về trước đoạt bảo." Lưu Nhiên nói ra một câu chăm chọc Thực Độc.

" Hừ, chỉ là con sâu cái kiến, giết ngươi xong ta sẽ thanh lý cả ba bọn họ." Thực Độc quanh người bay ra một tầng độc khí, độc khí muốn bao trùm cả ba người phía dưới thân thể nhưng không thành, tốc độ của ba người đủ để tránh đi lần này công kích.

Lưu Nhiên thấy một màn này liền khinh thường hắn, trên người phát ra một trận hoàng thổ sắc ánh sáng, một thân cao thấp chiến thần hiện ra bên trong.

Đột phá trúc cơ sau Lưu Nhiên đã không cần dùng nhiều thời gian để kích phát Hoang Cổ Chiến Thể, một quyền như lưu tinh đánh ra xé rách khí độc thành hai khiến khí độc không thể tiếp cận hắn.

" Chết đi." Một lạnh lùng thanh âm phía sau Lưu Nhiên, Thực Độc nhân cơ hội khí độc quấy nhiễu đã đến phía sau lưng hắn, một trảo như độc long móng vuốt sắc bén trảm xuống.

" Gầm." Lưu Nhiên không thể né đi đòn công kích này, thân thể tiếp nhận một trảo đánh xuống phía dưới.

Trong tình trạng bay xuống, Thực Độc vẫn không buôn tha Lưu Nhiên, bởi vì hắn biết công kích vừa rồi không trực tiếp đánh trúng da thịt đối thủ, độc dược cũng sẽ không phát huy tác dụng.

Lao mình xuống tiếp cận Lưu Nhiên, Thực Độc độc trảo không ngừng trảm ra hư không quang ảnh lục sắc.

Thân là một võ tu, Lưu Nhiên đối với thực chiến rất có kinh nghiệm, đang trong lúc rơi xuống hắn xoay người lại, từng quyền lưu tinh đánh ra phá tan độc trải quang ảnh, nối tiếp đó một chiêu Đại Hoang Vu quyền đánh tới trước mặt Thực Độc, khiến thực độc phải giảm tốc ngăn cản.

" Phằng" Hai trảo xé rách quyền thức đánh tới, Thực Độc đang muốn tính sổ Lưu Nhiên lại không thấy người đâu.

Thần thức quét qua không tìm đến Lưu Nhiên hơi thở, Thực Độc thầm hô quái lạ, ngay lúc này, từ trong thổ trụ sau lưng hắn bay ra một bóng đen thân ảnh, Lưu Nhiên một cước đá thẳng vào lưng gầy của đối thủ.

" Bặt."

Thực Độc nham hiểm cười, một cái lắc mình đã bắt đến chân Lưu Nhiên, hai tay gầy gò như có thiên lực trợ giúp, từ trên không bắt lấy chân Lưu Nhiên xoay một vòng, rồi quăn xuống.

" vù." Thân hình bốn mét Hoang Cổ Chiến thể bị một thân gầy gò lão quái quăn xuống, tình cảnh này khiến người nhìn cảm thấy quái lạ.

Quả không hổ danh là một độc tu, một khi đã ra tay thì sẽ ngoan độc không cho đối thủ kịp thở.

Một con độc xà từ độc khí há mồn cắn nuốt Lưu Nhiên.

" Ầm."

Một vụ nổ nhỏ khiến phía dưới phát ra mù mịt khói bụi, tưởng chừng sẽ bị chết dưới miệng độc xà, nhưng Lưu Nhiên vẫn đứng vững ở dưới, một lớp cát vàng không ngừng rơi xuống, một luồng gió thổi qua khiến cát vàng bị cuốn bay đi, Lưu Nhiên thân thể biến thành cát vàng cũng biến mất theo cơn gió.

" Thế thân." Thực Độc thấy tình cảnh này thâm hô không ổn, ngay lúc này một vụ nổ từ trên đầu hắn phát ra, thổ trụ phát nổ từ trên đổ dần xuống dưới, khiến Thực Độc phải lao xuống né tránh.

" Ầm, ầm, ầm."

Liên hoàn vụ nổ phía sau Thực Độc, cho đến khi gần tiếp đã không còn nghe một thanh âm, ngay khi hắn đang nghi hoặc ngước nhìn lên, phía trên hư không liền tối sầm, bốn phương tám hướng xung quanh hắn bị bao quanh bởi một tầng thổ lồng kiên cố.

" Hừ, tưởng rằng có thể trụ được ta." Thực Độc khinh thường hừ lạnh, trên người khí thế không còn áp chế như lúc giao đấu, một chiêu Ngũ Độc Thủ phá nát thổ lồng kiên cố.

" Gầm gầm gầm."

Thổ lồng bị đánh chia năm sẽ bảy, vốn tưởng rằng quang minh sẽ chiếu sáng nhưng không, phía trên bầu trời là một mảnh đen nhánh, những tiếng than oán vang vọng đinh tai nhức óc.

Cả một bầu trời lúc này chính là một mảnh đen kịt biển oán hồn, Thực Độc nhìn đến cảnh này hai mắt co rút lại, bên ngực trái tim theo bản năng co thắt, hắn không tin trước mắt mình là sự thật, cho đến khi chúng bổ nhào công kích hắn, Thực Độc mới ý thực được, thì ra hắn bị tính kế từ trước.

Mộ Ly đã dùng một loại huyễn trận che kín thân mình cùng oán hồn xung quanh, khiến bốn người đến đây không biết nàng tồn tại cũng như oán hồn, trong lúc Lưu Nhiên câu giờ, Mộ Ly đang trong quá trình mấu trốt bày trận, một loại khốn trận đang ở trước mắt hiện tại, Lục Dục Oán Hồn Trận.

Lục Dục Oán Hồn trận chính là dùng oán niệm của oán hồn công kích đến nguyên thần tu sĩ, khiến tu sĩ bị vây trong lục dục hồng trần, trong lúc vậy khốn sẽ không một ai có thể can thiệp thức tỉnh tu sĩ, chỉ có tự bản thân hắn có đủ kiên định mới vượt qua trận này, đây cũng giống như lúc Mộ Ly tịnh hoá oán hồn, nhưng khác ở một điều, Mộ Ly có thể quan sát bên ngoài tình huống khi đang bị lục dục ảnh hưởng, còn Thực Độc thì không.

Phía trên không, Mộ Ly chân đạp bạch liên mà đứng, mắt lạnh dường như có thể nhìn thấu phía dưới tình cảnh lúc này.

" Nhật Nguyệt Tuyệt Hồn Kích."

Như thiên âm phát xuống thế gian, bên trong thức hải Mộ Ly nhật nguyệt nhị khí bị rút ra, một thanh kim ngân lấp lánh trường thương hư phù trên không, Mộ Ly một tay phất xuống như ban lệnh chết, nhật nguyệt tuyệt hồn kích lao thẳng dưới biển oán hồn, vượt qua tầng tầng oán hồn dày đặc, trường thương không giảm lực đâm thẳng vào đầu đang bất động Thực Độc.

" Phăng."

Đang bị quấy nhiễu nguyên thần Thực Độc bị một kích trí mạng, nguyên thần bị tinh thần công kích trường thương đánh nát thức hải, nguyên thần bên trong phá nát không còn, trực tiếp không vào luân hồi siêu thoát.

" Thật mạnh tinh thần công kích thần thông." Lưu Nhiên nhìn đến công kích này liền thán phục.

" Phải rồi tại sao không để ta ngăn cản ba người bọn họ." Lưu Nhiên lúc này lại quay sang hỏi Mộ Ly, nếu như có thể cả ba trôn thân ở đây không phải tốt hơn sao.

" Hạo Dương Chân Hoả là khắc tinh của oán hồn, lại có thêm Dương Sở Ca đối với quỹ vật quen thuộc, ngươi nghĩ sẽ vây khốn họ được mấy canh giờ." Mộ Ly thu hồi trận pháp, một trận mâm thu tất cả oán hồn vào bên trong, lúc này trảo đến Thực Độc lão quái túi trữ vật.

" Với lại có bọn họ bên cạnh, ngươi nghĩ có thể dễ dàng giết được một tên kim đan kỳ sao." Mộ Ly cười khổ, thu hoạch đã xong liền muốn rời đi lúc này bước đi của nàng liền loạng choạng.

Lưu Nhiên nhanh chóng tiếp đỡ thân thể nàng, lo lắng hỏi.

" Ngươi sao thế."

Điều chỉnh lại thân thể của mình, Mộ Ly lắc đầu tỏ vẽ ổn.

" Nguyên thần đột phá quá nhanh khiến thân thể không theo kịp, nếu không nhanh đột phá trúc cơ ta e sẽ gặp chuyện không may."

Tg: không phải đột phá là yên ổn, không biết viết vậy có yy hay phi logic không. ヽ('o`; hiện tại chỉ nghĩ ra đến trúc cơ, còn kịch tình sau trúc cơ như thế nào vẫn chưa nghĩ ra. (ーー;)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.