Sư Phụ Ma Quân, Đồ Đệ Thượng Thần

Chương 3: Cô là công cụ để tôi phát tiết!




Editor: May

Mắt Tô Chi Niệm, đã rơi ở trên người Phương Nhu.

Con số máy đếm thời gian trên eo Phương Nhu, lúc nhảy từ ba sang hai, mắt Tô Chi Niệm hơi híp lại.

Chỉ là, anh còn chưa kịp đi khống chế ý thức Phương Nhu, đột nhiên trước ngoài cửa thủy tinh bị Phương Nhu nổi nóng đập nát, vươn ra một đôi tay.

Tốc độ đôi tay kia rất nhanh, nhanh đến mức Tô Chi Niệm còn chưa nhận ra được đôi tay kia là của ai, đôi tay kia đã liền hung hăng nắm chặt eo Phương Nhu.

Phương Nhu vốn vẻ mặt an tĩnh nhắm mắt, kinh hô một tiếng, người đều còn chưa làm ra phản ứng nào, liền bị đôi tay kia hung bạo kéo ra ngoài cửa sổ.

“Tống Tống...”

Theo một tiếng rất thấp rất nhẹ, chui vào trong tai Tô Chi Niệm, ngoài du thuyền liền truyền tới tiếng vang bùm bùm.

Là tiếng vang người rơi vào biển rộng.

Tô Chi Niệm nhăn mày một chút, lúc này mới phản ứng được, tiếng “Tống Tống” kia là âm thanh của Tần Dĩ Nam, anh nhanh chóng lướt đến bên cửa sổ.

Tốc độ du thuyền rất nhanh, chỉ là một giây, liền đã nhảy ra khoảng cách rất xa, Tô Chi Niệm thò ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy trên mặt biển phía sau, trôi nổi hai thân ảnh.

“Tần...” Tô Chi Niệm chỉ hô một tiếng, liền có một tiếng động lớn truyền tới, sau đó tất cả mặt biển nổi dậy ngàn tầng sóng.

Du thuyền bị chấn động lung la lung lay, Tô Chi Niệm nắm lan can cửa sổ, miễn cưỡng ổn định thân thể.

Vô số giọt nước biển, bùm bùm lốp bốp rơi xuống từ chân trời, đập du thuyền ầm ầm rung động.

Qua rất lâu, rất lâu, nước biển bị thuốc nổ bắn vào bầu trời mới rơi xuống hết, bờ biển khôi phục bình tĩnh.

Mặt trời đỏ rực, rơi một nửa vào trong nước biển nơi xa, chiếu lên tất cả mặt biển, một mảnh đỏ rực.

Cảnh vật như vậy, đẹp đến vui vẻ thoải mái, nhưng Tô Chi Niệm giống như là mất đi toàn bộ sức lực, chậm rãi quỳ xuống.

Tâm anh, giống như là bị vật gì đó hung hăng níu chặt lấy, thật lâu sau cũng không có nhảy lên.

Thẳng đến khi mặt trời nơi chân trời lặn về phía tây, chỉ còn lại một đường cong, gò má tái nhợt của Tô Chi Niệm, mới phục hồi tinh thần lại.

Du thuyền còn đang lái, không ngừng tiến về phía trước, màn đêm buông xuống trên mặt biển, độ ấm càng ngày càng thấp, vào lúc ánh sáng dần dần sắp tối xuống, Tô Chi Niệm nhìn thấy trên mặt biển nơi không xa, nhẹ trôi nghịch lại một món tây trang.

Màu xanh chói mắt, cúc áo màu vàng... Khiến cho tay anh, đột nhiên liền nắm chắc thủy tinh nát vụn, ghim lòng bàn tay đến máu tươi đầm đìa, lại cảm giác không được bất kỳ đau đớn nào.

Đó là áo khoác âu phục của Tần Dĩ Nam... Nơi này cách chỗ bom nổ tung đã là mấy trăm mét, vậy lực xung kích phải mạnh bao nhiêu, mới có thể đẩy áo của anh ta đến chỗ này?

-

Sau khi Tần Dĩ Nam thật vất vả ném ngã hai người vệ sĩ cao lớn kia, vừa chống nạnh hít hai ngụm khí, liền nhìn thấy du thuyền của Tống Thanh Xuân và Tô Chi Niệm vọt đi.

Tống Thanh Xuân có thai, Phương Nhu che giấu sâu như vậy, Đường Noãn bị giết chết... Theo những suy nghĩ này xẹt qua đầu óc Tần Dĩ Nam, tâm anh không hiểu ra sao cả liền khẩn cấp co rút lại một chút.

Anh không phải không tin tưởng Tô Chi Niệm, người đàn ông đó yêu Tống Tống như vậy, sao có thể không bảo hộ cô chứ?

Nhưng anh không yên tâm, vẫn nhanh chóng chạy đến một bên, cạy mở một chiếc ca nô dừng ở bên bờ biển, đuổi tới du thuyền.

Đuổi theo gần nửa tiếng, Tần Dĩ Nam mới đuổi tới đi song song với du thuyền.

Anh từng ngốc ở trong bộ đội hai năm, phản ứng động tác muốn linh mẫn hơn người bình thường rất nhiều, vào lúc cơ hội thích hợp, anh chuẩn mà nhanh nắm hàng rào bảo vệ bên cửa sổ du thuyền, giẫm mặt ngoài đường cong của du thuyền.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.