Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 2: - Lên nhầm thuyền giặc




hú thích

-大好年华 = Đại Hảo Niên Hoa: ý là đang tuổi xuân tốt đẹp, còn trẻ,….

__________

Trần Hạo không có bát cứ cách nào để liên lạc với Hàn Tiểu Bằng, chỉ có thể lại lên web chat tìm y. Tiểu Bạch Kiểm thường thay thay đổi phong cách, chỉ nói mặc áo ba lỗ có mấy chấm nhỏ liền giống như tìm sao trên trời, cùng một cái tên ‘Mãnh nam’ không thể khái quát nổi.

Trần Hạo tìm liên tiếp tìm được vài người, nhưng đều không phải. Sau này khi hắn hết cách rồi, phải đem thông tin sửa lại thành: Phía dưới đen đen 23!!! Tìm gấp!!!

Hôm đó Trần Hạo lại có vận khí tốt, không lâu sau, Hàn Tiểu Bằng ‘Vừa thô vừa dài’ áo ba lỗ chính chủ đến cửa.

Vừa Thô Vừa Dài: Ngươi tìm ta?

Xoát Bình Ca: Tìm ngươi làm một cú nữa.

Vừa Thô Vừa Dài: Kệ ngươi.

Xoát Bình Ca: Tại sao?

Vừa Thô Vừa Dài: Một người không ngủ hai lần, nguyên tắc rồi!

Xoát Bình Ca: Chó má, tối nay tám giờ, còn cái đồ chơi kia, rửa chờ ta!

Vừa Thô Vừa Dài: ……….

Khi ấy Hàn Tiểu Bằng vừa từ đơn vị bổ sung danh sách giúp đỡ thực hiện nhiệm vụ lần này trở về, đang đứng nơi chuyện với ‘Phi Phi’ cùng nhóm, khi nào có cơ hội phải chuyển vào khu nội bộ, cho dù phải quản lý hồ sơ thôi cũng được.

Lưu Phi cười y, nói cậu đại hảo niên hoa, sao lại đi tranh vị trí của mấy bà cô làm gì?

Hàn Tiểu Bằng nghe xong, bất đắc dĩ thở dài: Tôi đây là mệt tâm a!

Chả lẽ khôg phải sao? Có ai lại thích mỗi sáng thức dậy người bên gối hoàn toàn khác nhau. Còn khi y ở trong phòng nói chuyện phiếm đám binh lính kia nói như thể y là tên hoa hoa công tử vô tâm vô phế? Đó là bị nghề nghiệp bức bách, là bị động mà trở thành cặn bả.

Một tiếng ‘Chó má’ của ‘Xoát Bình Ca’ làm cho trái tim mong manh của Hàn Tiểu Bằng khẽ run lên. Y bỗng nhớ tới cái mông mềm mại mũm mĩm của đối phương, có chút không kiềm nổi.

Đây là lần đầy tiên, Hàn Tiểu Bằng vứt bỏ quy tắc của y.

Hai người gặp nhau, không có hành động vô nghĩa. Thuần thục, cởi hết ra lăn thành một đoàn.

Hàn Tiểu Bằng đặt Trần Hạo nằm trên giường, nâng một chân của hắn lên, đem gì đó của mình đâm thẳng vào bên trong.

Trần Hạo nhăn mày, hai mắt nhắm chặt, chỉ có cái miệng hơi hé mở, cổ họng phát ra từng tiếng nức nở như một loài động vật nhỏ.

Cho đến khi Hàn Tiểu Bằng đem gia hoả của y tiến vào bảy tám phần, nhẹ nhàng động vài cái, toàn thân hắn liền như có dòng điện chạy qua, ngón chân cong lạ, hai mắt mở ra.

Có lẽ là do ánh sáng từ đèn chiếu lên, Hàn Tiểu Bằng cảm thấy người dưới thân y, hai mắt mù sương, tròng đen có chút chuyển xanh, bộ dáng điềm đạm đáng yêu đúng là để cho người ta muốn hung hăng chà đạp.

“Thoải mái không?” Y đè nặng thanh âm hỏi, càng thêm dồn dập nghiền áp điểm đó.

Đáp lại y là sự ra sức đón nhận hùa theo, cùng với một chuỗi rên rỉ thoát ra….

Sau khi xong việc, hai người tựa vào đầu giường hút thuốc. Rít một hơn rồi nhả khói ra ngoài, một người mở miệng:”Ta là Trần Hạo, còn ngươi?”

“…..” Hàn Tiểu Bằng giả vờ câm điếc.

“Không nói thì thôi.” Trần Hạo hung hăng phun ra một hơi khói.

Hàn Tiểu Bằng ngoài cười trong không cười, dập thuốc:”Ta đi tắm.”

Không lâu sau từ trong phòng tắm truyền ra tiếng nước ào ào, Trần Hạo nhặt áo khoác Tiểu Bạch Kiểm kia ném xuống đất, lục túi trái phải, tìm được hai cái di động.

Hắn mở danh bạ ra, trong đó toàn là mấy cái tên giống nhau:: Phi Phi, Dương Dương, Đồng Đồng, Hải Hải, Lượng Lượng, Manh Manh,….

Đm, tình nhân của tên Tiểu Bạch Kiểm này thật nhiều!

Trần Hạo cắn môi, không phục mà lưu thêm ‘Hạo Hạo’.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.