Sư Phụ Khổ Quá Rồi

Chương 47: - Nạp lễ




Nhưng Hàn Tiểu Bằng vẫn là kiềm chế. Làm loạn trên đường cũng phản quốc cũng đều liên quan đến vấn đề đạo đức, cho dù không ở cùng một mức độ. Cho dù ai khi đang yêu cũng đều ngu xuẩn, nhưng y không cho phép chỉ số thông mình của mình giảm đến mức đó — Cho nên con đường đó của Hoa Hạ không thể đi được.

Hơi nước bốc lên trong nhà tắm, đường cong cơ thể rắn chắc của Trần Hạo như ẩn như hiện. Khối áp lực trên đầu Hàn Tiểu Bằng nhanh chóng bị bức chạy dần dần xuống dưới. Y ngừng tự hỏi, nắm tay Trần Hạo lên đặt lên côn th*t đã hơi ngẩng đầu của mình.

“Bằng Bằng, anh cứng như đá rồi này….” Trần Hạo nắm thứ đó, cảm nhận rõ ràng bộ vị trọng yếu của đối phương nhanh chóng trướng lớn trong tay mình.

“Ân….” Hàn Tiểu Bằng không da không thèm luôn mặt mũi cứng lên: “Hạo Hạo giúp người ta chà nơi này đi.”

Đm! Đây chẳng phảu là nhiệm vụ không thể không làm đó sao. Trần Hạo nhịn không được cười ra tiếng. Hắn cầm dương cụ thô to ngăm đen như bàn tay trẻ em của Hàn Tiểu Bằng nắm trong tay, suy nghĩ chút, nhíu mày ra vẻ khó xử nói: “Này của anh cũng quá đen đi, phải dùng bao nhiêu thuốc tẩy mới trắng được chứ?”

“Không cần thuốc tẩy, dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới của Hạo Hạo là có thể…..” Khuôn mặt Hàn Tiểu Bằng đỏ lên, bất quá là vì hơi nước thôi, tại người này chưa bao giờ biết cái gì gọi là ngại ngùng cả.

Hai người đổ sữa tắm ra tay. Trần Hạo xoa thành bọt, chà ở khối “cơ bụng” đã lăn thành một khối đoàn kết của Hàn Tiểu Bằng; Hàn Tiểu Bằng tạo bọt, xoa trên cái mông mềm mại mà tròn trịa của Trần Hạo.

Rất nhanh hai người đều bị đốt phương làm cho dục hoả đốt người. Trần Hạo bị Hàn Tiểu Bằng đặt trên tường nhà tắm hôn đến cả người xụi lơ, cả người không chịu nổi. Hắn chủ động nâng một chân lên, lộ ra nơi tư mật đáng xấu hổ nhất kia, yêu cầu Hàn Tiểu Bằng tiến vào.

Nói đến cũng thật là, vô luận làm qua bao nhiêu lần, chỗ đó của hắn cũng đều phản phất bày ra màu hồng phấn mê người. Tiểu huyệt tươi mới khép mở, không ngừng co rút, cơ khát chờ đợi cắm vào. Khác biệt hoàn toàn với căn ngoạn ý xấu xí phát ra màu đen kia của Hàn Tiểu Bằng.

Thế giới nay thật đúng là bất công mà! Người đằng sau nghĩ như vậy, cầm hắc điếu của mình, nhắm ngay tiểu huyệt, đâm mạnh vào.

“A….. A a…..” Cả người Trần Hạo run rẩy dữ dội, ngón tay báu chặt vào da thịt sau lưng Hàn Tiểu Bằng. Hàn Tiểu Bằng ôm chặt thân người trong lòng, nhanh chóng trừu sáp lên.

“Hạo Hạo, gả cho tôi được không?” Y một bên làm như bò tót, vừa nói.

“Cậu gả cho tôi, tôi mua nhà cho cậu, trên giấy chứng minh bất động sản cũng sẽ đề tên cậu; Tôi sẽ mua nhẫn, vàng, bạc, kim cương cho cậu, muốn gì cũng được cả.”

“Cậu gả cho tôi, tôi nuôi cậu một đời, thương cậu một đời, chăm sóc cậu một đời, có được không?”

Y cắn lỗ tai Trần Hạo, giống như phát điên mà kêu lên: “Hạo Hạo, gọi tôi lão công, gọi tôi lão công, nhanh lên…..”

Trần Hạo thừa nhận va chạm kịch liệt của y, hắn căn bản đứng không vững nữa, hai cánh tay vòng trên cổ Hàn Tiểu Bằng, nơi kết hợp của hai người không ngừng chảy ra chất lỏng dâm mĩ. Hắn ngưỡng cổ ra, bị từng đợt lại từng đợt khoái cảm bao phủ, bị từng tiếng “gả cho tôi” kia đưa lên đỉnh.

“Lão công!” Thời khắc cuối cùng, hắn đỏ cả mắt, thanh âm khàn khàn kêu lên.

Sống rồi. Hàn Tiểu Bằng ôm Trần Hạo, ở trong lòng nói thầm, chúng ta đều sẽ sống. Tôi thề.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.