Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 9




“Ai u?” Thủy Căn mơ mơ màng màng, nghĩ một lúc, vừa rồi, hình như cậu chỉ kêu mấy tiếng này thôi mà, theo phản xạ lập lại âm thanh vừa thốt ra.

Thiệu trừng mắt, đáng sợ không kém Phùng thịt nướng: “Ngươi vừa nãy trong mộng nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”

Khoảnh khắc trong mơ vừa nãy đã tan thành mây khói, chỉ mơ hồ lưu lại trong đầu mấy chữ nhìn thấy cuối cùng: “Đại… Đại dị giả bất chiêm?”

Thủy Căn ngập ngừng nói, nhưng cậu thấy Thiệu dùng vẻ mặt như nuốt phải chuột nhìn cậu.

“Ngươi nhìn thấy gì? Vì sao lại nói như vậy?”

“Thao, mộng kia thật khiến người mệt mỏi, một loạt bậc thang, liều mạng trèo lên, sau đó có một tảng đá, bên trên có khắc mấy chữ kia rất to. Ngươi nói xem, giấc mộng này của ta có vẻ rất trí thức phải không?”

“…” Thiệu không nói thêm gì nữa, vẻ mặt không thể tin được, dùng khóe mắt quan sát tiểu thanh niên nông thôn trước mặt.

Thủy Căn bị hắn nhìn chăm chú có chút sợ sệt, muốn xoay người nằm xuống ngủ tiếp.

Nhưng lúc này Thiệu lại cất giọng khàn khàn giải thích: ” ‘Đại dị giả‘ chỉ người cực kỳ thông thái, mà ‘bất chiêm‘ nghĩa là sẽ không xem bói. Ở cổng thôn Bốc Vu có một khối nguyên thạch khắc mấy chữ này. Bởi vì đa phần những người tìm kiếm thôn Bốc Vu đều hy vọng có thể tìm được Vu sư thông linh để bói một quẻ xem vận mệnh tiền đồ của bản thân.

Mà khối đá này dụng ý nhắc nhở những kẻ may mắn tìm được thôn rằng, trí giả chân chính sẽ không cần dựa vào bói toán để chi phối số phận bản thân… Nơi ngươi vừa mơ thấy, chỉ e chính là cửa vào thôn Bốc Vu… Ngươi sao có thể nằm mơ tới nơi đó? Hoặc là ngươi đang bịa chuyện, chẳng qua là người khác nói cho ngươi biết… Thế nhưng, năm đó thôn Bốc Vu đã bị phụ vương ta san bằng, người trong thôn ngoại trừ Vạn Nhân ra, không một ai may mắn sống sót, thôn xóm huyền bí này từ lâu đã chỉ còn là một truyền thuyết, nếu không phải Vạn Nhân từng kể ta nghe về quê hương hắn, ta cũng không thể biết chi tiết… Ngươi làm sao mà biết được? Ngươi không thể biết được…”

Cuối cùng, chất vấn đã biến thành thì thào tự nói, dù Thiệu là một kẻ đa mưu túc trí, nhưng cũng không thể phát hiện ra manh mối nào.

“Hắc, Thanh Hà Vương, về việc đó, không cần quan tâm ta mộng thấy gì, ta không có liên quan gì tới Vạn Nhân của ngươi đâu mà!”

Thủy Căn vừa nghe câu chuyện bắt đầu bất thường đã vội vàng phủi sạch. Nếu như Quỷ Vương gia lại lên cơn điên tưởng mình là Vạn Nhân, thì chắc mông lại bị nở hoa, đêm đêm tiêu hồn mất thôi.

Thiệu đột nhiên bật dậy, ngồi trên giường mình dựa lưng vào vách tường, xem ra đang tận lực giữ vững khoảng cách với Thủy Căn, để chứng minh bản thân mình không bị mê hoặc. Nhưng ánh mắt hắn vẫn như trước lập lờ nhìn chằm chằm Thủy Căn, nắm tay run rẩy siết chặt, tựa như người chết đuối bắt được một cây rơm trôi nổi bập bềnh, biết rõ vô ích, nhưng vẫn không kiềm được mà nắm chặt lấy.

Như Phùng cục trưởng đã nói, cho dù ai cũng biết Thủy Căn chỉ là một món đồ giả thô ráp, nhưng hắn lúc nào cũng bị mê hoặc bởi điểm đáng ngờ nào đấy lơ đãng toát ra từ trên người Thủy Căn, sự mơ mộng viển vông này, giống như xây lâu đài trên cát vậy, khắc trước còn lộng lẫy hoa lệ, khắc sau đã ầm ầm sụp đổ.

Thủy Căn rất khó chịu vì bị ánh mắt khác thường nhìn chằm chằm, hiếm hoi lắm mới có được một đên ác linh không xuất hiện, nhưng trong phòng giam, hai người lại mất ngủ một đêm.

Tuy rằng không biết mục đích Phùng cục trưởng tìm kiếm thôn Bốc Vu là gì, nhưng xem ra vị này cũng rất sốt ruột.

Không quá vài ngày sau, ngục giam tiến hành tổng kiểm tra sức khỏe cho phạm nhân. Phần lớn phạm nhân đều khỏe mạnh, ngoại trừ dư thừa tinh lực, thì không có bệnh gì nặng cả. Nhưng kết quả kiểm tra sức khỏe của hai người số 542 và 543 lại vô cùng thê thảm, quả thực khiến cho hệ thống đảm bảo vệ sinh ngục giam quốc gia bị bôi nhọ hoàn toàn, không phải chỉ là đầy mình “hoa gấm”, mà là phát hiện khối u trong cơ thể, cần phải được phóng thích.

Cứ như vậy, xe cảnh sát áp tải hai người một mạch đi ra, trên đường núi ngoặt một phát, đưa hai người đến một tòa biệt thự nhỏ cạnh Quân Sơn.

Và Phùng cục trưởng trên người quấn đầy băng gạc trắng đang ở phòng khách chờ bọn họ đến.

Ngoại trừ Phùng cục trưởng ra, còn có một thanh niên khoảng chừng hai mươi tuổi đang ngồi trên sô pha, y mang cặp kính dày, khuôn mặt nom hiền lành, có vẻ là một sinh viên đang đi học.

Phùng cục trưởng xem ra rất cao hứng, nhiệt tình giới thiệu người thanh niên đó với Thiệu.

“Vị này là tiến sĩ Lương, rất am hiểu văn hóa lịch sử Bắc Ngụy, à, cũng chính là con trai giáo sư Lương không may bị giết hại trong cổ mộ ngày trước.”

Con mắt Thủy Căn trừng lớn như bóng đèn Philips.

Cậu nhớ lại trước đây Phùng cục trưởng đã từng giả mạo con trai giáo sư Lương, không ngờ ông ta thật sự có con trai, nhưng không biết vị tiến sĩ Lương này có biết kẻ gặm cha y, chính là Thác Bạt Thiệu mặt người dạ thú lúc này không.

“Khụ, tiếc là giáo sư Lương mất sớm… Có điều hổ phụ vô khuyển tử, tiến sĩ Lương tuổi tác không lớn, thế nhưng đã có vài bài luận văn được công bố, đặc biệt am hiểu văn tự của dân tộc Tiên Bi vốn đã thất truyền từ lâu, lần này có cậu ấy, tin rằng cuộc tìm kiếm thôn Bốc Vu của chúng ra chắc chắn sẽ mã đáo thành công.”

Tiểu Lương hình như được Phùng cục trưởng tâng bốc thái quá, có lẽ là người không giỏi giao tiếp, có vẻ lúng túng. Căng thẳng nâng mắt kính, nói thẳng: “Phùng cục trưởng quá khen, quá khen.”

Thủy Căn xem cái dáng vẻ của y, khụ, một con mọt sách, cứ mong đợi được xem vở kịch con trai báo thù cho cha đấy chứ! Thôi, thế là hết hy vọng. Cũng không biết y bị họ Phùng dùng lời ngon tiếng ngọt gì lừa đến, phỏng chừng lại là mệnh đổ thương nhãn tử. (lấp lỗ châu mai, có lẽ là dùng làm vật hy sinh)

Sau khi đoàn người chuẩn bị vài thứ xong, liền lái xe tiến về tỉnh Hà Bắc thị xã Hình Đài.

Căn cứ vào sách sử năm đó ghi chép lại, Thác Bạt Khuê đã từng huyết tẩy huyện Thanh Hà, chỉ bởi vì có một Vu sư tài giỏi đã từng nói với Thác Bạt Khuê rằng nếu như muốn tránh khỏi đại kiếp, nhất định phải: “Diệt thanh hà, sát vạn nhân.”

Vì vậy Thác Bạt Khuê bèn dẫn đầu đội kỵ binh lao tới huyện Thanh Hà, chém đủ vạn người, san bằng mười thôn trang lân cận, rồi mới chỉ huy quân đội về triều.

Còn nhớ năm đó Thác Bạt Thiệu mới mười tuổi, chưa phong vương. Tại tiệc khánh công(mừng thắng lợi), có thần tử dám kịch liệt lên án phụ vương hồ đồ tàn bạo, cho dù huyện Thanh Hà không còn người phản kháng, kẻ trí khắp thiên hạ cũng sẽ dùng ngòi bút lên án, đến lúc đó chỉ cần có một người đứng lên kêu gọi, lập tức khởi nghĩa, triều đình sẽ bị đẩy đến bờ vực diệt vong.

Không ngoài dự đoán, người nọ bị Thác Bạt Khuê một tên bắn chết trước sân.

“Nhi tử của ta cũng nên được phong vương, huyện Thanh Hà này thưởng cho Thiệu Nhi làm đất phong. Cho dù cô vương xế tà, có một ngày không cầm nổi đao kiếm nữa, Thanh Hà cảnh nội có người dám làm phản, nhi tử hãy thay mặt cha giết hắn.”

Hạ phu nhân nhìn vị đại thần kia chết thảm, sợ đến mặt mày run rẩy, miễn cưỡng nắm tay tiểu Thác Bạt Thiệu, tạ chủ long ân. Thế nhưng ngay lúc đó, lực chú ý của Thác Bạt Thiệu lại bị hấp dẫn bởi một người thiếu niên hầu rượu mười bốn mười lăm tuổi bên cạnh phụ vương.

Cho dù ký ức nghìn năm cách trở, Thiệu vẫn luôn nhớ rõ thiếu niên có làn da như tuyết trắng, ánh mắt như sao sớm kia; còn nhớ cảnh sau tiệc rượu khánh công, hắn thừa dịp phụ vương không để ý, mặt dày kéo tay thiếu niên kia.

“Ngươi là ai? Từ nơi nào đến?”

Thiếu niên kia rút tay ra, thuận tiện vén lên mấy sợi tóc tán loạn trước trán, đuôi tóc nhẹ nhàng phất qua gương mặt non nớt của Thác Bạt Thiệu, và cảm giác nhột nhạt ấy một đường kéo dài đến nơi sâu nhất trong lồng ngực…

“Ta đến từ thôn Bốc Vu huyện Thanh Hà, phụ vương ngươi ở trước mặt ta giết trọn một vạn người, vì vậy mà ta được ban tên — Vạn Nhân.”

Khoảnh khắc đẹp đẽ kia, cho dù đã trải qua trăm nghìn lần huyết vũ tinh phong cũng không mảy may bị chôn vùi…

Thời gian trôi qua, huyện Thanh Hà năm đó, hiện tại nằm ở thành phố Hình Đài phía nam tỉnh Hà Bắc tiếp giáp Sơn Đông.

Khu vực này từ xưa đã hiển hiện linh khí. Có một câu truyện được lưu truyền rộng rãi đã làm danh tiếng kia lan xa, chính là sự kiện đánh chết dã thú. Có một tên mê rượu tên là Võ Tòng, trên đồi Cảnh Dương huyện Thanh Hà, đã đem loài động vật hiện nay được nhà nước bảo vệ hết sức nghiêm ngặt là hổ đánh chết.

Mặt khác, hàng nghìn năm qua, mảnh đất này đã sinh ra vô số con người kiệt xuất, là đất phong của nhiều vị vương hầu, là nơi xảy ra vô số sự kiện nổi tiếng trong lịch sử, được gọi là “Phong vân chi bang”(1).

Sau vài ngày chạy xe, một đội nhân mã của Phùng cục trưởng cuối cùng cũng tới địa giới huyện Thanh Hà.

Thiệu nhìn biển quảng cáo của cục du lịch ở bên đường, chỉ thờ ơ liếc qua lịch sử huyện Thanh Hà được ghi chép trên đó.

Cũng không cần quan tâm cục quản lý du lịch địa phương đã làm những trò hề gì, nhưng theo phong thủy học mà nói, nơi này đích thực là vùng đất phong vân đa biến.

Thiệu năm đó chỉ cùng Vạn Nhân học một chút kiến thức phong thuỷ, đã mơ hồ cảm thấy nơi đây chính là phong thuỷ bảo địa hiếm có. Nhưng nơi đây, thế núi sắp xếp quỷ dị, giấu đầu thu đuôi, người không có nhiều đạo hạnh thì không thể nhận ra được điều đó.

Hắn thu hồi tầm mắt, nhìn thẳng về phía Thuỷ Căn đang nằm trong xe. Từ khi tiến vào huyện Thanh Hà đến giờ, đầu Thuỷ Căn vẫn luôn âm ỷ đau, vừa nãy còn đau đến chết đi sống lại.

Hắn rảo bước tiến vào trong xe, muốn đưa tay xoa đầu Thuỷ Căn, nhưng giữa chừng lại khó khăn thu tay về. Do dự một lúc, bảo một thủ hạ của Phùng cục trưởng lấy bình nước khoáng và thuốc giảm đau, đưa cho Thuỷ Căn.

“Uống đi, bọn họ nói cái này chữa nhức đầu rất tốt.” Thiệu cố dịu giọng, thanh âm khàn khàn đã giảm đi không ít.

Đối với thiện ý của Thiệu, Thuỷ Căn cũng không hề cảm kích.

Dọc đường đi, cậu có thế cảm nhận rõ rệt thái độ của Thiệu đối với cậu đã cải thiện rất nhiều.

Chỉ có điều, ân sủng của Thanh Hà Vương, một tiểu nông dân như cậu cũng vô phúc hưởng thụ, để đến phút cuối lại phát hiện cậu giả mạo họ Vạn lam nhan hoạ thuỷ kia, bản thân hắn mắt mù không thấy rõ, lại đổ oan người khác lớn lên xấu xa, gạt người.

Vương gia thật sĩ diện! Một người thẹn quá hoá giận, hậu quả thì mình cậu lãnh đủ!

“Cái đó… Không cần, ta không đau.” Thiệu thấy Thuỷ Căn vừa toát mồ hôi lạnh vừa trừng mắt nói dối, lập tức lửa giận vô danh bốc lên tận đỉnh đầu.

“Ngươi con mẹ nó uống cho ta!” Muôn vàn nhu tình tạm thời bị bỏ quên, Thiệu nói một cách hung dữ.

Thuỷ Căn cũng không ậm ờ nữa, lập tức nhanh nhẹn nhận lấy thuốc và nước, nuốt tất cả vào trong bụng.

Sớm như vậy có phải tốt hơn không!

Mẹ nó, làm như tiểu cô nương không bằng, nói với cậu mà yếu ớt như thế, nghe chua đến ê cả răng, không biết năm đó Vạn Nhân thế quái nào mà chịu được cái tên này nữa.

Bất quá, cha hắn đường đường là một đại hoàng đế, thế mà lại chơi đùa một nam sủng, đã thế nam sủng này lại còn yêu đương vụng trộm với con trai lão, cái này đủ để chứng minh, cả nhà bọn họ đều là biến thái, nói không chừng biến thái chết tiệt lại thích nghe cái giọng yểu điệu này cũng nên.

Bây giờ chỉ cầu biến thái tìm được biến thái, hai người tình số khổ mau mau gương vỡ lại lành, bản thân cậu thế là thoát nạn.

Ban đêm, đoàn người nghỉ lại ở khách sạn địa phương.

Thế lực của Phùng cục trưởng này quả thật thâm sâu khó lường, đến nơi này cứ như vào chỗ không người. Cư nhiên giữa mùa du lịch mà lại bao được toàn bộ khách sạn.

Thuỷ Căn lay lay chấn song cửa sổ, tạm thời gia cố thanh thép, lại nhìn xuống biển người đang mua sắm dưới phố, xoay người lại nói với Thiệu: “Phùng cục trưởng tại nơi này có thể tìm được thôn Bốc Vu thần bí kia sao? Chả khác gì tìm một làng du lịch cả, hay là để hắn phái người đi cục du lịch hỏi thử xem? Người ta hẳn là biết rõ hơn chúng ta, chắc chắn sẽ không bỏ qua bất cứ cái gì có thể hái ra tiền ở vùng này đâu.”

Thiệu nằm ở trên giường, vẫy vẫy tay với Thủy Căn.

Bữa tối nay là bánh cuốn đầu dê của địa phương, phỏng chừng vị này lại ăn cho lắm vào, rồi lại tìm mình đến giúp tiêu hoá đây mà.

Thuỷ Căn không tình nguyện chậm chạp đi qua, đứng ở bên giường để xoa bụng cho Thiệu.

Không ngờ Thiệu lại một tay kéo cậu lên giường, nhẹ nhàng lấy tay day day huyệt thái dương cho Thuỷ Căn:

“Còn đau không?”

Thuỷ Căn bị hắn đặt ở dưới thân, nghĩ thầm, có thể không đau sao! Liền thấy buồn bực, bản thân cậu mới mười chín tuổi hoa quý nhân sinh, vì sao đã phải trải qua đau khổ như thế này!

Có điều cảm giác được bàn tay xoa xoa huyệt vị cũng không tồi. Thuỷ Căn quả thực mệt mỏi không chịu nổi, ban đầu còn hoàn toàn cảnh giác, kết quả là, chỉ chốc lát sau, đã nằm trong lòng Thiệu ngủ say như chết.

Giấc mộng lần này không hề có tầng tầng lớp lớp sương mù dày đặc.

Thuỷ Căn có thể nhận ra một cách rõ ràng bản thân đang nằm trên một cái giường lớn, trên giường chất đầy những bộ da thú rực rỡ, quay cuồng giữa đống da thú chính là một thiếu niên cường tráng.

Từng giọt mồ hôi nóng hổi lăn trên cơ ngực rắn chắc, theo biên độ động tác, chảy trên làn da trơn nhẵn.

Thuỷ Căn bị người nọ đặt dưới thân, nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt hắn, chỉ cảm thấy giấc mộng này quá mức chân thực, mùi mồ hôi thấm vào da thú, mùi tình dục xông thẳng vào khoang mũi. Khiến cho người ta một trận rối loạn.

Bị người nọ mấy lần va chạm, Thuỷ Căn liều mạng thở dốc, cố gắng chống đỡ, song cảm giác run rẩy tràn ngập tâm trí, co quắp ngón chân, liền bắn ra…

.

(1) Thanh Hà là địa phương thường được nhắc đến trong lịch sử. Thời phong kiến, bởi vì đất này luôn luôn được cấp cho vương hầu có công vì nước, cũng nhiều lần phát sinh sự kiện nổi tiếng trên đời, cho nên được xưng là “Phong vân chi bang”.

Hơn tám trăm năm trước công nguyên, vào thời nhà Chu, Thanh Hà tên là Cam Tuyền. Thời kỳ Xuân Thu, Tề Hằng Công là người đầu tiên chiếm lĩnh nơi này, đem tên Cam Tuyền đổi thành Bối Khâu, thành một huyện của nước Tề. Bảy nước lớn giao tranh, Bối Khâu bị nước Triệu chiếm toàn bộ. Đến năm 221 trước công nguyên, Tần Thuỷ Hoàng cuối cùng diệt Tề thống nhất Trung Hoa, lúc chia thiên hạ ra thành 36 quận, đem Bối Khâu cũ phân chia ra, xây dựng một Thổ huyện, thuộc quyền quản lý của Cự Lộc quận, mãi cho đến triều Hán.

Tên Thanh Hà, dựa vào nước mà đặt. Theo “Chiến quốc sách” nói, Trương Nghi du thuyết (khuyên bảo vua tiếp thu một hoạt động, chủ trương nào đó) nước Triệu “Phụng cáo tề sử, hưng độ Thanh Hà” (Trả lời Tề sứ, khởi binh qua Thanh Thuỷ Hà ~ một nhánh của Hoàng Hà), chính là chỉ Thanh Thuỷ Hà ở Bối Khâu. Hán triều giai đoạn đầu, đem Thổ huyện từ Cự Lộc quận tách ra, lấy Thanh Thuỷ Hà bên trong làm tên, thành lập Thanh Hà quận.

Thế nhưng tên Thanh Hà, theo sự kiện lịch sử phát triển địa phương mà biến đổi. Năm 79 sau công nguyên, Hán Chương đế Lưu Mạc lập con cả Lưu Khánh làm thái tử, chuẩn bị kế thừa ngôi vua. Nhưng hoàng hậu sợ mẫu thân Lưu Khánh là Tống quý nhân về sau đoạt địa vị của nàng, trước mặt Chương đế nói xấu mẹ con Lưu Khánh, cũng hạ độc hại chết Tống quý nhân, đem thái tử Lưu Khánh phế đi làm Thanh Hà Vương. Lưu Khánh sau khi bị phế buồn giận sinh bệnh, sau đó chôn ở Thanh Hà. Về sau con trai Thanh Hà Vương Lưu Khánh là Lưu Hộ làm Hán An đế, năm 121 sau công nguyên, đem Lưu Khánh truy phong, cũng cấp cho nơi này một tên gọi may mắn là Cam Lăng. Hai mươi bảy năm sau, Hán Hoàn đế Lưu Chí để biểu thị “Tôn đế lăng chi hào”, không chỉ sửa Thanh Hà quận thành Cam Lăng quận, ngay cả tên huyện cũng sửa thành Cam Lăng huyện. Sau này trải qua Nguỵ, Tấn, Nam Bắc triều chiến loạn, cơ cấu tổ chức của Thanh Hà quận tuy có khôi phục, nhưng đến khi Vũ Văn thị đặt chính quyền Bắc Chu, lại lấy tên cũ Bối Khâu, xây dựng Thanh Hà quận thành Bối châu. Tuỳ – Đường hai triều vẫn tiếp tục sử dụng tên này.

Tháng 11 năm 1047, Bối châu xảy ra sự kiện kinh hãi toàn quốc, Vương Tắc đại khởi nghĩa. Quân khởi nghĩa giết tham quan, phóng thích tù nhân oan uổng, chiếm Bối châu thành, thành lập An Dương quốc. Đến lúc này triều đình Bắc Tống lúng túng, vội vàng phái đại thần Văn Ngạn Bác suất binh tới Bối châu “Dẹp loạn”. Sau hai tháng, Văn Ngạn Bác nhờ đàn áp Vương Tắc khởi nghĩa có công, được thăng quan lên nhất phẩm thừa tướng, để khen ngợi hắn “Minh sát thánh đoạn, hữu ân vu dân”, tháng 2 năm 1048 đem Bối châu đổi tên là Ân châu.

Nhà Nguyên sau khi diệt Liêu, Kim, thống nhất phương Bắc, xoá bỏ Ân châu, thành lập Thanh Hà huyện. Vào thời nhà Minh, Thanh Hà sửa thành thuộc quyền quản lý của Quảng Bình phủ, không có biến động trọng đại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.