Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 46: Ta không phải đoạn tụ!




Bằng một lòng dũng cảm ngu ngốc, bé con Ngô Thuỷ Căn bặm môi nhảy xuống vực sâu không đáy.

Ngoài việc bị cảm động trước thằng oắt Thác Bạt Thiệu ấy ra, thì nguyên nhân chủ yếu thúc đẩy hài tử nhảy xuống là vì cậu cảm thấy tên khốn nạn đó sẽ không chết đơn giản như thế.

Có câu là “thiên niên vương bát vạn niên quy”. Gì thì gì hắn cũng đã tu luyện dưới đất đến ngàn năm có lẻ rồi, sao lại dễ dàng ngỏm củ tỏi như thế được?

Vả lại, xem cái câu “chỉ cần ngươi chịu nghe lời ta” của Vạn Nhân kìa, nghe lời y làm cái gì? Thuỷ Căn có phải thằng ngốc đâu, cậu biết thừa đi ý chứ.

Đây là vấn đề muôn thưở ‘trước có lang, sau có quỷ’, sút lang xong vẫn còn phải sút quỷ.

Cho nên, nếu bảo Thuỷ Căn nhảy xuống là thấy chết không sờn, thì chi bằng bảo cậu tự tin chắc nụi rằng mình là một đế vương chuyển thế, thể nào cũng tìm được lối thoát nơi đường cùng thôi.

Có điều, bạn trẻ nhảy được một nửa mới bắt đầu nghĩ tới vấn đề rơi trúng đất thì làm sao bây giờ. Gió rít bên tai, lý trí của cậu cũng từ từ quay về.

Thủy Căn bấy giờ mới kêu lên thê thảm đinh tai nhức óc. Cậu còn đang hét dở, thì đột nhiên eo cậu bị thứ gì đó như móc câu tóm được, và rồi tốc độ rơi chậm lại, cả cơ thể treo tòng teng giữa không trung.

Thò tay rờ rẫm eo mình, Thủy Căn chạm vào thứ gì đó lạnh lẽo như một cái vuốt thép. Cậu ngẩng phắt đầu lên.

Trong bóng tối, ngoài tiếng gió rít gào ra, còn có một tia sáng trắng bạc giữa không trung.

Không, không chỉ có một, giữa không trung lơ lửng vô số ánh sáng bạc ảm đạm như thế, những tia sáng màu bạc ấy đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Thuỷ Căn.

Đó là khảm tháp! Con mắt của khảm tháp! Khi số lượng ánh bạc tăng dần lên, vực sâu đen kịt này cũng được chiếu sáng bừng lên.

Thuỷ Căn thấy rõ té ra cậu đang bị một con chim màu đen to lớn quắp ngang, lơ lửng giữa không trung, và xung quanh cậu, bầy chim khổng lồ kia đang chao liệng giữa không trung, thỉnh thoảng lại kêu lên the thé.

Từ từ bay xuống, Thuỷ Căn phát hiện hình dáng của những con chim này đang chậm rãi thay đổi. Dường như trong lòng đất có thứ gì đó đang hấp thụ chúng.

Những sợi lông của hắc điểu dần dần rụng ra, từng miếng thịt thối rữa và tróc xuống. Có vài miếng thịt còn đập cả vào mặt hài tử.

Cố chịu đựng cái mùi tanh tưởi ấy, Thủy Căn tự nhủ mình phải bình tĩnh. Nhưng nhìn một bầy chim biến thành bộ xương khô trắng hếu âm trầm vụt qua, và cả tiếng xương cốt lạch cạch bên dưới, Thuỷ Căn nuốt nước miếng, rồi gào tướng lên : “Thác Bạt Thiệu, mịa nó, ngươi đã chết chưa?”

Sau khi cậu run rẩy hét lên, dường như những con khảm tháp đã bị chọc giận, khớp xương của chúng kêu lên “rắc rắc”, và chúng rơi thẳng xuống.

Hãi hùng kêu toáng lên, Thủy Căn cuối cùng cũng đã thấy đáy của vực sâu.

Vương huynh vô cùng hối hận vì đã nhảy xuống, bởi vì lúc này cậu đã thấy rất rõ, hoá ra dưới đáy vực sâu này lại là một hồ nước rộng lớn.

Chẳng kịp nghĩ ngợi thêm điều gì nữa, cậu đã bị ném cái “tùm” xuống hồ.

Cảm giác sợ hãi nghẹt thở vì đuối nước lập tức ập tới. Cậu liều mạng vùng vẫy, những muốn nổi lên, nhưng thân thể cậu lại nặng như chì, và chìm thẳng xuống.

Thuỷ Căn huơ hai cánh tay, và phát hiện ra nước trong hồ vô cùng kỳ lạ, dưới vùng đất lạnh mà nước lại ấm, bao bọc lấy cơ thể cậu, dễ chịu như đang ở trong bụng mẹ vậy.

Hơn nữa Thuỷ Căn nhận ra cậu không hề cảm thấy nghẹt thở, như có thể hít thở trong nước ấy. Cúi đầu nhìn, cậu phát hiện ra có một cái ống dẫn nhỏ xíu chẳng biết từ đâu ra cắm vào rốn mình, có khi dưỡng khí nuôi sống cậu là từ cái thứ nom như cuống rốn này truyền tới cũng nên.

Đúng lúc này, cơ thể cậu bỗng được ai đó ôm chầm lấy. Thuỷ Căn xoay lại nhìn, là Thiệu đang nhìn cậu bằng vẻ mặt ngỡ ngàng.

Hắn còn sống! Niềm vui dâng trào, Thủy Căn kìm lòng không đặng ôm choàng lấy Thiệu.

Không thể nói chuyện trong nước, nhưng nhìn vẻ mặt Thuỷ Căn, Thiệu cũng đoán được tám chín phần. Lúc ngã xuống, rõ ràng hắn thấy Thuỷ Căn đã được kéo lên, nhưng giờ đây vương huynh lại cũng rơi xuống, lẽ nào là đi tìm hắn ư?

Nghĩ thế, Thiệu xúc động nhìn vương huynh với những lọn tóc xoăn xõa tung trong nước. Nâng cằm Thuỷ Căn lên, hắn đặt xuống một nụ hôn mãnh liệt.

Dòng nước cuốn quanh hai con người đang ôm siết lấy nhau, cho dù không cần mở miệng, môi lưỡi quấn quít kia cũng đủ để thể hiện ý tình của cái cảm giác được gặp lại nhau sau khó khăn thử thách.

Thành thật mà nói, hình như từ trước đến nay hai người chưa từng có một nụ hôn nào tinh khiết một lòng một dạ đến như vậy.

Sóng nước từng cơn vỗ vào da thịt, họ hôn đến khi cả thân thể cũng nóng bừng lên, khiến cho thứ gì đó như dâng lên từ tận đáy lòng, trào ra vành mắt, rồi lại hòa vào dòng nước, không một dấu vết.

Khi cơn kích động qua đi, Thuỷ Căn bị hôn đến nỗi ngượng chín cả người.

Theo lý thuyết mà nói, đừng nói đến hôn môi, ngay cả cái gì đó kia hai người cũng đã làm rồi, thế nhưng nụ hôn trong nước này lại khiến Thuỷ Căn có cảm giác ngượng ngùng như thể nụ hôn đầu đời ấy.

Nếu có thể nói, cậu nhất định sẽ giải thích rõ ràng cho Thiệu là mình không phải chết vì tình đâu, chẳng qua vì là bị dồn ép lắm cậu mới xuống xem có còn đường sống hay không, cũng tiện đường xem hắn đã chết chưa thôi ấy mà.

Cuối cùng khi hai người tách ra, theo thói quen Thiệu xoa xoa tóc Thuỷ Căn, sau đó dắt Thuỷ Căn bước lên phù sa dưới đáy hồ tiến về phía trước.

Lúc này Thủy Căn mới nhận thấy hoá ra không chỉ mình cậu, mà rốn Thiệu cũng gắn một cái ống lạ lùng. Còn hướng mà họ đang đi đến chính là nơi những cái ống dẫn tới.

Phía trước xuất hiện vài cái bóng nhạt nhòa. Đi tới gần hai người mới nhận ra, không ngờ đó lại là những nam nhân cường tráng đang lơ lửng trong nước, rốn họ cũng có một cái ống mảnh. Chỉ có điều, những người này dường như đã mất đi tri giác, ngoài việc đôi khi co giật một cái ra, thì họ không mở mắt cũng không nói, chỉ cuộn mình lại như bào thai ngâm trong dung dịch formaldehyde (HCHO).

Càng đi về phía trước, những người gần chết như vậy lại càng nhiều, rải đầy dưới đáy hồ tăm tối.

Trái tim Thuỷ Căn nặng trĩu. Những người bồng bềnh trong nước này ăn vận hoàn toàn khác nhau, có một số rõ ràng là từ trước giải phóng, thậm chí có cả trang phục thời nhà Thanh. Nhưng tuổi tác lại xấp xỉ nhau, họ đều là thanh niên trai tráng. Xem ra trong hồ nước này, thời gian của con người dường như bị dừng lại, trẻ mãi không già đã không còn là mộng tưởng.

Thế nhưng cái giá phải trả cho một thân xác trẻ mãi là gì đây?

Thuỷ Căn chợt nhớ tới lời thanh niên Ngạc Luân Xuân – Tô Bất Đạt từng nói, ” Mặc dù mãn cái an giấc nghìn thu nọ chưa từng lộ diện, thế nhưng cứ cách vài chục năm, nó lại phái khảm tháp – tôi tớ của nó, đi ra tuần sát để tìm kiếm tế phẩm thích hợp. Kẻ bị nó chọn trúng cuối cùng sẽ bị mặt đất nuốt chửng, không thể siêu sinh…”

Đúng vậy, đúng là sau khi nhìn thấy khảm tháp, cậu mới bị mặt đất nuốt chửng, sau đó bỗng chốc rơi xuống cái chỗ chết tiệt này. Chẳng lẽ cậu và những người này… chính là tế phẩm thờ cúng ma quỷ mãn cái hay sao?

Đáp án chẳng mấy chốc đã hiện ra ngay trước mắt.

Khi đi tới chỗ sâu nhất của hồ nước, Thuỷ Căn và Thiệu thấy một con “bạch tuộc” khổng lồ.

Gọi “nó” là bạch tuộc, bởi vì nửa người dưới của nó chi chít những vòi là vòi. Những cái vòi này chính là ống dẫn nối với rốn bọn Thuỷ Căn. Còn một số ống dẫn chưa tìm được vật chủ thích hợp, đang chầm chậm nhúc nhích uốn éo trong làn nước.

Thế nhưng nửa người trên của “bạch tuộc” này lại là một người đẹp – đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

Thuỷ Căn đã từng nhìn thấy diện mạo kiếp trước của Vạn Nhân, vốn tưởng rằng đó đã là cực hạn của quốc sắc thiên hương. Thế nhưng giờ đây, khi thấy gương mặt “người” trước mắt này, cậu mới hiểu được cái gì mới là đẹp đến hớp hồn.

Ánh nhìn của bạn sẽ không thể nào rời khỏi gương mặt “nó”, nhìn quá lâu sẽ khiến bạn chìm trong cảm giác nghẹt thở, khiến bạn buồn ngủ, và từ đó không bao giờ muốn tỉnh lại nữa.

Thuỷ Căn từ từ khép mắt lại, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ: thật là đẹp, được chết bên cạnh “nó” cũng đáng giá…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.