Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 44: Ái phi, thuốc không đắng chứ?




Mọi việc xảy ra quá đột ngột, ngay sau đó bùn đất ào vào miệng đến nghẹt thở, thương thay cho Thuỷ Căn bị sái quai hàm, né cũng không nổi, được nhấm nháp đủ mùi vị của đất mẹ.

Sau khi ngất xỉu, Thuỷ Căn cuối cùng rơi xuống đất. May mà lớp cát đủ dày đã giảm bớt không ít trọng lực khi rơi xuống.

Chưa ngất được bao lâu, bé con xui xẻo đã tỉnh lại vì sặc bụi đất, cậu gắng gượng bò dậy khỏi mặt đất, và phát hiện ra xung quanh tối đen như mực. Căn nhi không biết mình bị rơi xuống chỗ nào rồi, chỉ có thể mò mẫm khắp nơi.

“Đừng nhúc nhích!” Trong bóng tối vang lên giọng nói trầm trầm của Vạn Nhân. Ngay sau đó một đám ma trơi xanh biếc hiện lên.

Hoá ra không biết là làm sao mà Vạn Nhân và Thác Bạt Thiệu cũng rơi xuống lòng đất. Nương theo ánh lửa ma trơi, mọi người mới phát hiện ra bọn họ đã rơi xuống một hầm băng. Trên đầu là vô số cột băng chỉa xuống. Khắp nơi đều bị che phủ dưới một tầng băng dày.

Thiệu thì còn đỡ, hắn vẫn đang mặc áo khoác chống lạnh trên người. Nhưng Thuỷ Căn đáng thương bị lưu manh nghìn năm lột quần áo mất tiêu rồi. Răng đánh vào nhau lập cập, cậu ôm cánh tay đứng phía sau Thiệu, ra sức trừng tiến sĩ Vạn cũng trần truồng y chang cậu.

Thiệu đỡ lấy cổ Thuỷ Căn, giúp cậu chỉnh lại quai hàm bị trật khớp. Đau đớn qua đi, Thuỷ Căn nhổ hết cát trong miệng ra, cuối cùng cũng chửi đổng lên được rồi: “Họ Vạn kia! Ta thao mụ nội nhà ngươi, ngươi không ngủ được tự dưng chạy ra càn rỡ động dục cái gì! Hay chưa, tất cả bị ngươi làm rối tinh rối mù hết cả lên rồi! Đây là chỗ quái nào! Chốc nữa lũ chúng ta đều chết cóng thành thịt heo đông lạnh hết cả nút cho mà xem!”

Vạn Nhân làm như không nghe thấy tiếng mắng chửi thô tục của Thuỷ Căn, ánh mắt y sáng ngời, quan sát nơi này từ trên xuống dưới.

“Trong lòng đất ở núi Đại Hưng An có một vùng đất lạnh rộng lớn, chẳng lẽ chúng ta rơi xuống vùng đất lạnh dưới lòng đất núi Đại Hưng An rồi ư?” Y đứng đó lẩm bẩm.

Thấy Thuỷ Căn lạnh run, Thác Bạt Thiệu liền cởi áo xuống khoác lên người hài tử. Hắn cắn đầu ngón tay, vẽ mấy cái bùa khu hàn hộ thể lên ngực Thuỷ Căn, để đảm bảo tâm mạch thông suốt.

Về phần Vạn Nhân, ”điểu nhi” vẫn bày ra như thế, phong lưu phóng khoáng. Ánh mắt bay tới chỗ cái mông đỏ lên vì lạnh của Thủy Căn, y lại còn thòm thèm liếm liếm môi nữa chứ. (Vạn mỹ nhơn lại bắt đầu bật mode biến thái =)))

Đương nhiên, Thanh Hà Vương cũng đã nhận ra. Hắn chỉnh lại áo khoác trên người Thuỷ Căn, rồi dữ dằn trừng Vạn Nhân một cái.

Tuy nhiên, đang trong hoàn cảnh chưa rõ ràng, ba người không có thời gian cho những cuộc ẩu đả vô nghĩa vào lúc này. Chỉnh đốn lại đâu vào đấy, họ bắt đầu tìm kiếm lối ra.

Đi được hai bước, Thủy Căn cảm thấy một chân lạnh buốt từng cơn, bèn cúi đầu nhìn, hoá ra vừa nãy trong lúc vật lộn với tiến sĩ Vạn, cậu đã rớt mất một cái giày, bây giờ chân bị đông lạnh đến đỏ ửng lên.

Không còn cách nào khác, hài tử đành sờ túi áo khoác, rút một cái khăn ra, và ngồi xổm xuống định dùng khăn quấn lên chân.

Vừa ngồi xuống, cậu vô tình phát hiện ra trong lớp băng trên mặt đất có những hoa văn lạ lùng. Ánh sáng mờ quá, cậu không thấy rõ lắm, vì vậy Thuỷ Căn bèn dí mặt xuống săm soi.

Liếc thấy Thuỷ Căn đang nhìn thứ gì đó, Thác Bạt Thiệu cũng đi tới, gọi lên một đám ma trơi để chiếu sáng mặt đất.

Trước mắt Thuỷ Căn bỗng chốc sáng bừng lên, con ngươi của cậu từ từ co lại rồi bất chợt giãn ra, trong nháy mắt cảm giác như trái tim bị ai đó siết chặt lại.

Một người phụ nữ với sắc mặt tái nhợt, cách lớp băng trong suốt mở to đôi mắt sợ hãi trợn trừng Thuỷ Căn, mớ tóc đen như mạng nhện xõa ra dưới mặt băng.

“Á Á Á—— ” Thuỷ Căn sợ hãi phịch mông xuống mặt băng, cái mông trần chạm vào mặt băng lại nảy dựng lên.

Đây mà là hoa văn cái gì chứ! Rõ ràng là một người phụ nữ bị đông cứng trong lớp băng dưới đất mà.

“Đây… đây là trò mịa gì thế?” Thuỷ Căn ôm cánh tay Thiệu, sợ run người.

Thiệu lại gọi lên vài đám ma trơi nữa, xua đi bóng tối bao trùm mặt đất.

Hầm băng vốn là băng tuyết trong suốt bỗng chốc trở thành địa ngục trần gian.

Ngước mắt nhìn quanh, không dừng lại ở con số một, mà khắp mọi nơi, đến trăm nghìn bộ thi thể cả nam lẫn nữ bị chôn vui trong tầng băng dưới lòng đất.

Từng cái xác một dường như đều được giữ nguyên hình dạng ở giây phút cuối cùng trước khi họ chết. Tất cả đều trợn mắt ngước lên phía trên đầy kinh hãi, tất cả đều liều mạng vươn tay ra, dường như họ đang hướng về ai đó để cầu khẩn điều gì.

Dường như cái cảm giác tuyệt vọng, sợ hãi, bất lực ấy cũng được giữ nguyên và truyền đến trái tim ba người đang nhìn “bọn họ”.

Thiệu nhíu mày, quan sát quần áo trang sức của những người chết trong lòng đất đó.

“Những người này đều là tộc nhân Tiên Ti…” Hàng lông mày của hắn lại càng nhíu chặt thêm, “Hơn nữa, những tộc nhân này đều thuộc bộ lạc Thác Bạt thị, chỉ có người trong bộ lạc tổ tiên của ta mới chải kiểu tóc này…”

Thuỷ Căn sợ hãi quan sát lại mặt đất. Nếu như phán đoán của Thiệu là đúng, thì những người này đã chết hơn nghìn năm rồi. Không biết họ có thành tinh như Thác Bạt Thiệu không, hay nói cách khác, một hầm băng đầy ác quỷ này, không biết thịt của mình có đủ cho bọn họ xâu xé không.

Chẳng biết vì sao, Thuỷ Căn bỗng nhớ tới lời Vạn Nhân từng nói trên xe lửa: “Mọi người không cảm thấy đoạn lịch sử này dường như… không giống dã tâm mở rộng địa bàn của một bộ lạc, mà ngược lại giống như một đoàn lưu dân kinh hoàng phải mở đường máu bằng nỗ lực tuyệt vọng cuối cùng để sống cho qua ngày hơn sao?”

Đúng vậy, vì sao ngày trước tộc nhân Tiên Ti lại vứt bỏ cố thổ giàu có trù phú, một mạch chém giết để thẳng tiến đến Trung Nguyên, cuối cùng định cư ở Sơn Tây?

Lẽ nào xưa kia, trên vùng đất xinh đẹp màu mỡ này, đã xảy ra thiên tai nhân hoạ mà bọn họ khó lòng chống lại hay sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.