Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 14: Khả năng khóc vô địch của thế tử gia




Ba người còn lại cũng đã chú ý tới thân ảnh đang lơ lửng đó, Phùng cục trưởng suy tư một hồi, hỏi u linh: “Nếu muốn tìm được tế đàn, nhất định phải xủ quẻ?”

Người kia nhẹ nhàng đáp xuống, dùng tay chỉ xuống mai rùa, rồi ngẩng lên khuôn mặt vẫn bị mái tóc dài che phủ.

Khi nhìn thấy khuôn mặt kia, ngoại trừ Thiệu ra, mọi người đều nhịn không được kêu lên một tiếng “A”.

“Nhìn kìa… Thấy không? Hắn… Hắn trông giống tôi…” Thuỷ Căn nói mà răng va lập cập.

“Không phải. Hắn rõ ràng… giống tôi!” Tiến sĩ Lương cũng run lẩy bẩy nói.

Phùng cục trưởng trầm ngâm một hồi: “Ta thấy một khuôn mặt bị phỏng nặng…”

Dường như mỗi người đều thấy khuôn mặt mình trên con quỷ kia. Thuỷ Căn ôm cánh tay Thiệu hỏi: “Ngươi thấy ai?”

Thiệu không trả lời, chỉ cau mày suy nghĩ một hồi, sau đó nói tiếp: “Nếu đã vào thôn thì phải tuân thủ thôn quy. Đi, chúng ta đi xủ quẻ thôi!”

Phùng cục trưởng âm trầm nói: “Sau khi xủ quẻ, lập tức sẽ có tai hoạ bất ngờ xảy ra. Thanh Hà Vương là người đã chết, đương nhiên không sợ, nhưng chúng ta thì khác, so với chủ động tự tìm cái chết, không bằng chúng ta lại đi một vòng trong thôn, xem có thể giải đáp được những điều kỳ quặc trong thôn không?”

Thanh Hà Vương nhếch khoé miệng, lười biếng nói: “Ta mệt, giờ nghỉ ngơi ở đây, nếu như ngươi muốn đi dạo, thì cứ đi đi! Ta ở đây chờ ngươi.”

Phùng cục trưởng đảo mắt nói: “Hiện tại, cả thôn này chỉ còn bốn người sống, nên tốt nhất là cùng nhau hành động.”

Thiệu không nói gì, nhưng lại vung mạnh tay, cả người Phùng cục trưởng lập tức ngã văng ra thật xa.

“Phùng tiên sinh, bản vương không quen bị người khác chỉ huy, lần sau thỉnh ngươi nói chuyện cẩn thận một chút.”

Cánh tay hắn không hề đụng vào Phùng cục trưởng, nhưng lại đánh trúng lão ta, giống như có thể ‘cách không đả vật’ vậy. Trên thực tế, mấy ngày liền không hấp thụ ác linh, sắc mặt Thiệu có phần tiều tụy, nhưng từ khi bắt đầu vào thôn, thần sắc khôi phục không ít, chiêu thức ấy càng chứng tỏ sức mạnh bị tổn hại của hắn đã khôi phục rất nhiều.

Xem ra thôn này cho dù đã biến thành quỷ thôn, thế nhưng năng lượng mà nó ẩn chứa không hề mất đi.

Phùng cục trưởng biết thân thể mình không trụ vững được bao lâu nữa, cho dù không bị đại hoả trong đường hầm đốt cháy, tế bào ung thư trong cơ thể cũng đã lan ra toàn bộ khoang ngực. Tuy hắn đeo Định hồn thạch, và dựa vào một lượng lớn thuốc tiêm để trấn áp cơn đau, nhưng vẫn mong có thể lập tức vứt đi thân thể tàn tạ này, đạt tới sinh mệnh vĩnh hằng.

Cho dù một làng đầy quỷ thì sao nào? Phùng cục trưởng không quan tâm, chỉ cần có thể tìm được tế đàn…

Hắn cố sức gượng dậy từ trên mặt đất. Sự khôi phục sức mạnh của Thiệu càng làm hy vọng tìm được tế đàn thêm vững chắc.

“Xem ra với sức mạnh của Thanh Hà Vương, tự bảo vệ mình ở quỷ thôn nho nhỏ này hẳn không thành vấn đề, vậy Phùng mỗ an tâm rồi, tiến sĩ Lương, chúng ta đi!”

Phùng cục trưởng kéo tiến sĩ Lương khập khễnh đi vào thôn.

Thiệu đi tới tàng cây treo sáu tên xui xẻo, từ trong túi quần một người móc ra một cái bật lửa, sau đó đưa cho Thuỷ Căn.

“Ngươi dùng nó đi đốt mai rùa, xem bên trên nói cái gì.”

Thuỷ Căn giấu hai tay sau lưng: “Ta không làm! Ta là đoàn viên thanh niên, là người theo chủ nghĩa vô thần, không làm cái trò mê tín dị đoan kia. Nếu ngươi tò mò như vậy, thì tự đi xủ quẻ đi.”

Thiệu ngẩng đầu nhìn vị trí của mặt trăng, nói với Thuỷ Căn: “Sắp đến canh ba rồi, ta cảm giác oán khí trong thôn càng lúc càng dày đặc, mai rùa kia tuy có vẻ hung hiểm, nhưng lại là cơ hội để sống sót, lời bói kỳ thực đã báo trước chuyện sắp xảy ra. Nếu không xủ quẻ, tân khách không qua đêm, chỉ sợ sẽ lại phát sinh thêm sự tình hung hiểm.”

Nói đến đoạn sau, Thiệu đưa tay nắm lấy cằm Thuỷ Căn nói: “Nếu ngươi là Vạn Nhân, ta tin rằng ngươi sẽ không xảy ra việc gì.”

Câu này cũng đúng, nếu như là Vạn Nhân, bà con quê hương bình thường chắc cũng vay ít mắm ít tương, hai bên giao tình tốt đẹp. Đều là hàng xóm láng giềng, phỏng chừng thôn dân thành quỷ cũng không làm khó đồng hương.

Nhưng nếu không phải thì sao!

Thuỷ Căn nhìn đôi mắt đen láy của Thiệu, muốn nói gì đó nhưng lại thôi.

Có điều Thiệu lại đoán được suy nghĩ của Thuỷ Căn: “Nếu ngươi không phải… Ta cũng sẽ bảo vệ ngươi an toàn.” Khi nói lời này, Thiệu lại dùng lực vò đầu Thuỷ Căn, “Bằng không lại phải tìm một người ngốc như ngươi để giết thời gian, cũng không dễ tìm đâu!”

Câu trước vẫn còn giống tiếng người, nửa câu sau thiếu chút nữa chọc Thuỷ Căn tức đến nỗi mũi lệch sang một bên.

“Ngươi… Ngươi…”

Trong thời gian nói chuyện, cái bật lửa đã bị nhét vào trong tay cậu: “Mau đi đi, có ta che chở cho ngươi, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Thuỷ Căn suy nghĩ một chút, gạt tâm tư qua một bên, đốt một ngọn lửa, run rẩy đi tới.

“Nếu như ta chết ở đây, ngươi có thể giúp ta chăm sóc mẹ không… Không được, ngươi có lẽ đừng đi thì hơn, mẹ ta nhát gan lắm… Lúc ngươi ra khỏi hầm mộ cũng không mang theo mấy viên dạ minh châu à? Bằng không tốt xấu gì cũng có thể dùng, đưa cho mẹ ta cầm chút tiền trợ cấp…”

Thiệu bị cậu lẩm bẩm đến ngứa tay muốn vả cho tên này mấy cái vào miệng. Hài tử Thuỷ Căn này cái gì cũng tốt, mỗi tội cứ hồi hộp là miệng lại nói không ngừng.

Cuối cùng, ngọn lửa yếu ớt cũng cháy trên mai rùa.

Một dòng chữ quỷ dị lại hiện ra.

May mà Thiệu lúc còn sống cũng không phải toàn là ăn uống chơi bời, dù gì cũng theo sư phó người Hán trong cung học qua vài năm tứ thư ngũ kinh.

Thuỷ Căn ngừng thở, nghe hắn đọc ra lời bói trên mai rùa:

“Minh châu thổ mai nhật cửu thâm,

Vô quang vô hào đáo như kim.

Hốt nhiên đại phong xuy khứ trần,

Tự nhiên hiển lộ hựu trọng tân.”

(Dịch nghĩa: Ngọc vùi dưới đất sâu bao ngày, không tia hào quang đến tận nay. Bỗng nhiên gió lớn thổi bụi bay, tự nhiên hiển lộ một lần nữa)

Lần này Thuỷ Căn thoáng cái đã suy diễn ra, không khéo mình sẽ bị chôn sống mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.