Sư Phụ (Hệ Liệt)

Chương 10: Cha con gặp lại




Cảm giác tê dại còn chưa thoái lui, Thuỷ Căn đã bị người lay tỉnh. Chỉ thấy Thiệu bật cái đèn ở đầu giường, vẻ mặt kỳ quái nhìn cậu, khuôn mặt hai người kề sát.

“Làm… làm sao?”

“…” Thanh Hà Vương cũng không nói gì, chỉ chậm rãi cúi đầu nhìn hạ thân hai người.

Khi xuất phát, để tránh tai mắt người khác, Thuỷ Căn và Thiệu đều cởi tù phục, thay quần áo mà Phùng cục trưởng đã phái người đi mua, vì mua vội, nên hình như chỉ nhìn kích thước, không để ý kiểu dáng.

Lúc mở túi đồ lót ra, mới phát hiện kiểu dáng quần lót là hình tam giác nho nhỏ hết sức quyến rũ.

Điều này làm cho Thuỷ Căn trước giờ mặc toàn thổ sản quần đùi rộng rãi cảm thấy rất không quen, cuối cùng kết luận rằng người thì được ra khỏi ngục giam, mà ‘tiểu đệ đệ’ thì lại bị bắt nhốt. (chết cười =)))

Xem ra Thanh Hà Vương lại càng không quen, cũng không biết cởi nội khố lúc nào, để loã mà ngủ.

Bây giờ thì hay rồi, lần này mộng xuân, “tiểu căn nhi” khí phách hiên ngang hùng dũng oai vệ mà vượt ngục, cư nhiên lại khó khăn lộ ra đầu màu hồng nhạt từ chỗ lưng quần chật chội.

Chết người là ở chỗ, vừa nãy dịch thể bắn ra không chỉ làm bẩn nội khố của cậu, mà đa phần phun tới chỗ đó của Thiệu, làm đám lông đen sẫm của Vương gia vừa ẩm ướt vừa sáng loáng.

Thêm vào đó, dưới ánh nhìn chăm chú, một đống dịch thể không xác định nom giông giống sữa bò đang thoải mái một đường từ rừng rậm um tùm đen nhánh ‘rơi tự do’ xuống ga trải giường.

Thuỷ Căn chỉ cảm thấy một đống lửa bốc lên hừng hực trên mặt, cháy thui không kém gì Phùng thịt nướng luôn.

Cậu luống cuống bật dậy, rút khăn giấy ở đầu giường, đưa tới giữa khố của Thiệu để lau, không ngờ mới lau vài cái đã khiến người ta trướng lên.

Thuỷ Căn luống cuống tay chân. Dùng khăn lau cũng không được, mà rút tay lại cũng không xong.

Nhưng Thiệu lại không xấu hổ, duỗi hai chân thoải mái dựa vào đầu giường: “Ngươi mơ thấy cái gì? Bắn đến mức nửa cái giường đều bị ngươi làm bẩn.”

Mặc dù bị Thiệu làm một lần, nhưng Thuỷ Căn về mặt tâm lý vẫn còn là một xử nam thuần khiết. Tiểu hài tử chưa từng có kinh nghiệm ở ký túc xá trường, càng không có khả năng cùng một lão quỷ nói chuyện mộng xuân hoang đường của bản thân, chỉ có thể vác khuôn mặt như in dấu bánh nướng, chạy đến phòng vệ sinh giặt sạch quần.

Phùng cục trưởng rất là keo kiệt, không thèm chuẩn bị cho hai người quần áo để thay. Gian phòng của cậu và Thiệu lại bị khoá trái ở bên ngoài, từ bên trong tuyệt đối mở không ra. Chẳng nhẽ lại gọi phục vụ phòng đưa đồ lót lên? Tiểu hài tử thà để trần cũng quyết không gọi.

Sau khi giặt xong, Thuỷ Căn xé một đống giấy vệ sinh bao lấy quần lót ẩm ướt ra sức vắt, với hy vọng giấy thấm bớt nước, ngày hôm sau có đồ lót khô ráo để mặc.

Thiệu đứng trước cánh cửa khép hờ, ngắm cảnh Thuỷ Căn hai cái mông tròn tròn trần trụi bận tới bận lui, đột nhiên cảm thấy có chút bực bội.

Thật vất vả hồi lâu, Thuỷ Căn mới phơi xong quần. Đầu tiên, cậu lo lắng nhìn Thiệu, vừa che hạ thân vừa bước nhanh đến giường rồi vén chăn lên, giống như cá trạch mà lẩn vào trong.

Thuỷ Căn đem chăn trùm kín đầu, nhưng qua kẽ hở, nhận thấy đèn trong phòng vẫn sáng trưng.

Không lâu sau, có bóng người di chuyển, Thiệu đã đi về phía giường cậu.

Không đợi Thuỷ Căn phản ứng, hắn đã bắt đầu bò lên.

“Gì chứ! Ngươi… ngươi đi xuống.” Thuỷ Căn nghiêng người thoáng thấy cái gậy kia của Thiệu còn đang trong trạng thái như trường thương, cuống quít rụt vào trong.

Thiệu bắt lấy tay cậu: “Ngươi gào cái quỷ gì đó, ta sẽ không làm gì ngươi cả.”

Nói xong liền xoay ngươi, nửa đè lên người hài tử, ép hai cái phía dưới lại một chỗ thuận tiện xoa nắn.

“A…” Do dư vị của cảnh trong mơ, cho dù là cọ xát qua loa cũng khiến người ta khó mà chịu được.

Chưa được vài cái, Thuỷ Căn đã hạ vũ khí đầu hàng trước tiên, sau đó Thiệu cũng gầm nhẹ một tiếng, bắn lên bụng Thuỷ Căn.

“Ngươi… ngươi con mẹ nó cút xuống cho ta!” Vành mắt Thuỷ Căn đỏ hồng, cũng không biết là vì sảng khoái hay uỷ khuất nữa.

Thiệu hơi phật ý, nhướn lông mày nói: “Cũng có làm gì ngươi đâu, chỉ đùa giỡn với nhau một chút, coi ngươi kìa, còn muốn đâm đầu xuống giếng nữa chắc?”

Thuỷ Căn tức khí, xốc chăn lên: “Đùa giỡn? Có ai lại đùa giỡn như thế sao? Lúc ngươi còn sống, tóm được ai cũng đùa giỡn thế hả?”

Thiệu phản đối: “Trong quân lữ, lúc buồn bực, tướng sĩ có giao tình tốt làm giúp nhau thì có gì không được.” Nói xong lại nghiêng qua liếc Thuỷ Căn: “Thế nào? So với tự mình làm thì tốt hơn chứ ha!”

Thuỷ Căn hoàn toàn nghẹn họng, chỉ có thể nắm tay thành quyền, cuối cùng cũng nghĩ ra một câu: “Còn ngươi? Đã từng ra chiến trường sao? Toàn đánh người cướp sắc là giỏi thôi!”

Đừng thấy cha hắn Thác Bạt Khuê là hoàng đế trên lưng ngựa mà lầm, người ta có câu “Lão tử anh hùng, nhi thao đản” mà.

Những trận quan trọng chắc cũng là lão cha đánh, hắn năm đó là thằng nhãi con mười sáu tuổi thì làm được cái gì?

Thiệu khẽ nhếch miệng: “Con cháu dân tộc Tiên Ti chúng ta có người nào chưa từng chém giết giữa đao kiếm? Năm Thiên Tứ thứ tư, ta mười bốn tuổi, đã dẫn quân nghìn dặm tập kích, không tổn hao một binh một tốt nào, cướp của Nhu Nhiên(1) tám nghìn tuấn mã hiến cho Hậu Tần(2)…

Nói xong, Thanh Hà Vương đắc ý liếc Thuỷ Căn một cái.

Thuỷ Căn mặc dù không biết đoạn lịch sử kia, có điều nghe lão quỷ giảng thư, so với nghe chuyên mục bình thư của diễn viên Hồ Bài Bài còn tuyệt hơn!

Đem chuyện chính mình vừa mới bị quấy rối quẳng ra sau đầu, cậu vội vã hỏi: “Vậy sau đó thì sao!”

Hồi trước nghe Lưỡng Tấn diễn nghĩa, cậu đặc biệt khâm phục sự nghiệp phục quốc vĩ đại của Thác Bạt Khuê khi mới mười sáu tuổi, có lẽ đúng là hổ phụ vô khuyển tử thật, Thác Bạt Thiệu nhất định cũng không kém lão cha đi. Xem ra người bộ tộc Tiên Ti này đều trưởng thành rất sớm.

Vừa mới nghe Thuỷ Căn hỏi như vậy, thái độ đắc ý của Thác Bạt Thiệu nhất thời không cánh mà bay.

“Sau đó? Hừ, ta bị tên Thác Bạt Tự ngu ngốc kia trước mặt lão cha cáo trạng, hôn quân kia không những trả lại tuấn mã cho Nhu Nhiên, mà còn sai treo ngược ta trong giếng, thiếu chút nữa đã ngã chết rồi… Sau đó, may mà… May mà Vạn Nhân…”

Đoạn ẩn tình phía sau này thực sự khiến Thuỷ Căn vô cùng mất hứng, tiểu thí hài đúng là tiểu thí hài, chả được cái tích sự gì cả.

Từ sau khi rời khỏi Quân huyện, ban đêm dã quỷ không xuất hiện nữa, theo như Thiệu nói, khi đó là bởi vì ở Quân Sơn âm khí rất nặng, oán quỷ trăm nghìn năm qua đã hình thành khí tràng, tự nhiên biến đổi thành oán linh. Muốn làm quỷ, cũng cần nhờ thiên thời địa lợi nhân hoà. Nếu không, ngươi cứ tưởng là quỷ cũng đầy rẫy ngoài đường như ruồi muỗi đấy chắc?

Cho nên hiện nay thần kinh Thuỷ Căn hoàn toàn thư giãn, hơn nữa đặc biệt thèm ngủ, chẳng mấy chốc, cảm giác mệt mỏi dâng lên, Thuỷ Căn cứ thế mơ hồ cùng Thiệu ngủ một chỗ.

Lần này, Thiệu không ngủ. Hắn nhìn dáng vẻ say ngủ của Thủy Căn, trong lòng lẩm bẩm: “Là ngươi sao, Vạn Nhân? Nếu như không phải… Vậy ngươi đang ở nơi nào?”

Sáng sớm ngày hôm sau, Phùng cục trưởng mang theo người đến mở cửa. Thấy trong phòng hai người đang trần trụi ôm nhau, lập tức phát ra tiếng cười quái dị.

“Xem ra Thanh Hà Vương thật sự tìm được mỹ nhân rồi, nếu hắn đúng là Vạn Nhân chuyển kiếp thì tốt rồi. Ngày hôm nay chúng ta muốn đi tìm kiếm thôn Bốc Vu, mong rằng phu thê hai người ra tay tương trợ! Ha ha ha…”

Thuỷ Căn nghe xong nổi da gà khắp mình mẩy, vội vàng theo phản xạ mà phủ nhận: “Ta không phải Vạn Nhân…” Không đợi cậu nói xong, Phùng cục trưởng đã hung ác nói tiếp: “Nếu như ngươi không phải Vạn Nhân, vậy ngươi cũng khỏi cần quay về nhà ngục Quân Sơn nữa, lên thẳng đồi Cảnh Dương tế Võ Tòng đi!”

Nói xong, lại trừng lớn hai con mắt lộ ra ngoài đống băng gạc, hỏi Thiệu: “Thanh Hà Vương, ngài nói sao?”

Thiệu ra vẻ suy nghĩ, xem ra là đồng tình với lời nói của Phùng cục trưởng.

Cứ như vậy đi xung quanh trong ngoài Hình Đài cả một ngày, Thuỷ Căn mệt đến mức chân cũng muốn rụng ra, nhưng bốn phía ngoài du khách ra cũng chỉ có khu phong cảnh nhân tạo, ngoài khu phong cảnh nhân tạo ra cũng chỉ có các làng du lịch lớn nhỏ.

Nhìn ánh mắt càng ngày càng mất kiên nhẫn của Phùng thịt nướng, trống ngực Thủy Căn bắt đầu đập thình thịch.

Thôn làng nghìn ngăm trước bị người ta tàn sát, giờ lại đi tìm? Thuỷ Căn không khỏi nghi ngờ bọn họ điên rồi.

Phùng cục trưởng chuyến này dẫn theo tám thủ hạ, thêm tiến sĩ Lương ngốc nghếch, tổng cộng là mười người.

Lúc này bốn người ở phía sau, hai người hai bên, Phùng cục trưởng cùng tiến sĩ Lương mang theo hai thủ hạ ở phía trước, vây cậu và Thiệu ở chính giữa.

Có thể thấy mấy người kia thân thủ không tầm thường, thế nhưng có lợi hại mấy cũng có thể mất mạng chỉ vì vị bên cạnh cậu đây không phải người.

Đáng tiếc là, người anh em này đã vài ngày không bổ sung ác linh, từ sau khi tụ lại nguyên thần, Thiệu tuy rằng hoàn toàn chiếm giữ thân xác sống nhờ, nhưng nguyên khí đại thương, sức mạnh trái lại không bằng lúc vô hình vô thể. Quan trọng nhất là, hắn dường như muốn tìm được điểu thôn trong truyền thuyết kia còn hơn Phùng cục trưởng nữa, căn bản là không hề nghĩ đến việc chạy trốn.

Chính vì thế, Phùng cục trưởng rất đỗi yên tâm.

Thuỷ Căn cẩn thận quan sát bốn phía, khi qua một quầy hàng bán thổ đặc sản, cậu giả bộ dưới chân bị vấp, đẩy ngã một gã tuỳ tùng đi bên cạnh lên quầy hàng.

Bày quầy chính là một bác gái, nhìn dáng vẻ đã biết là đanh đá lắm đây. Vừa thấy một gã đại hán đâm vào quầy nhà mình, khiến cho mộc kiếm phủ đầu(3) bay đầy trời, bác gái liền mắng chửi té tát không thương tiếc.

Thừa lúc mọi người sững sờ, Thuỷ Căn bất ngờ co giò bỏ chạy. Thân thể gầy gò khéo léo lách qua hàng người.

Được một lúc, phía sau có người đuổi tới. Chạy trên cùng rõ ràng là Thác Bạt Thiệu.

Thao, thật không hổ là nam nữ thảo nguyên! Đuổi theo mình như chó đuổi thỏ, rõ là hăng hái.

“Đứng lại! Đừng chạy!” Thiệu hô.

Không chạy thì tiếp tục theo ngươi chắc? Chân Thuỷ Căn càng chạy nhanh hơn.

May là Thuỷ Căn trước đây sở trường nhất môn chạy bộ, mặc kệ phía sau là quỷ hay cảnh sát nhất thời đều chạy không bằng cậu.

“Mau ngăn hắn lại, hắn là đào phạm đang bị áp giải!” Đây là tiếng của Phùng cục trưởng.

Không hô còn đỡ, hô xong đông đảo quần chúng nhân dân xung quanh né ra còn nhanh hơn.

Gần đây, hảo tâm nâng một cụ già dậy cũng không chừng phải đền tiền hay vào tù luôn! Còn kiến nghĩa dũng vi (thấy việc nghĩa thì hăng hái làm) cái gì? Tỉnh lại đi, chạy như điên thế này đúng là chỉ bỏ mạng thôi!

Có điều Thuỷ Căn thật sự cảm tạ trong đám người hai bên không có ai kiến nghĩa dũng vi, không thì chỉ cần xuất hiện hai người giữ cậu lại thôi là coi như xong đời.

Cậu chạy một mạch thậm chí nhanh đến nỗi đau xốc hông, nhưng không dám nghỉ ngơi, liều mạng một đường chạy lên núi, sườn núi cực kỳ dốc, làm đầu Thuỷ Căn choáng váng.

Đến khi cậu ngẩng lên, đột nhiên phát hiện bốn phía thoáng cái yên tĩnh trở lại, và không biết lúc nào, đã nổi lên một trận sương mù mờ mịt.

Trước mắt cậu hiện ra một con đường quanh co dẫn về phía trước, nhìn không thấy tận cùng, Thuỷ Căn thử đi lên bậc thang, dưới chân cách lớp đế giầy cũng có thể cảm nhận được rêu xanh ẩm ướt trơn trượt.

Thuỷ Căn toát mồ hôi lạnh, cậu đã từng đến nơi này, chỉ có điều… là ở trong mộng.

————————————————

(1) Nhu Nhiên: là tên gọi của một liên minh các bộ lạc du mục trên biên giới phía bắc Trung Quốc bản thổ từ cuối thế kỷ 4 cho tới cuối thế kỷ 6. Đôi khi người ta giả định rằng người Nhu Nhiên chính là người Avar, những người sau này xuất hiện tại Châu Âu – nguồn Wiki

(2) Hậu Tần là 1 quốc gia thời đó – tham khảo wiki

(3) phủ đầu có 1 đầu giống búa, 1 đầu giống rìu

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.