Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng!

Chương 77




Những tuần kế tiếp thật kinh khủng. Turner sai mang đồ ăn lên phòng làm việc của mình, ngồi đối diện với Miranda trong một giờ đồng hồ mỗi tối cũng là quá sức chịu đựng của anh. Lần này anh đã mất cô, thật đau đớn khi phải nhìn vào mắt cô để thấy chúng vô cảm và trống rỗng.

Nếu Miranda không thể cảm thấy bất cứ điều gì nữa thì Turner lại cảm thấy quá nhiều thứ.

Anh giận cô đã đặt anh vào tình thế đó và cố buộc anh phải thừa nhận những cảm xúc mà anh không dám chắc mình cảm thấy.

Anh nổi khùng vì cô quyết định từ bỏ cuộc hôn nhân của họ sau khi quyết định rằng anh không vượt qua được một hình thức kiểm tra nào đó mà cô đặt ra cho anh.

Anh cảm thấy tội lỗi vì đã làm cô quá đau khổ. Anh bối rối vì không biết đối xử với cô thế nào và kinh hãi vì nỗi anh sẽ không bao giờ giành lại cô được nữa.

Anh giận dữ với chính bản thân vì không thể nào nói với cô rằng anh yêu cô. Anh cảm thấy phần nào vô lý khi mà anh thậm chí còn không biết làm sao để quyết định nổi mình có yêu hay không.

Nhưng hơn hết, anh cảm thấy cô đơn. Anh thấy thiếu vắng người vợ của mình. Anh nhớ cô, nhớ tất cả những lời bình luận nho nhỏ vui nhộn của cô, nhớ cả những lời ngụy biện quanh co của cô. Mỗi lần thỉnh thoảng đi ngang qua cô trong sảnh, anh buộc mình phải nhìn vào mặt cô, cố gắng bắt lấy một nét thoáng qua của hình ảnh người phụ nữ anh đã cưới. Nhưng cô ấy đã đi rồi. Miranda đã trở thành một người khác. Dường như cô chẳng quan tâm đến điều gì cả. Bất cứ điều gì.

Mẹ anh đến ở cùng cho tới khi đứa bé ra đời, bà đã tìm anh để kể rằng Miranda hầu như không đụng vào đồ ăn. Anh thầm chửi thề. Đáng lẽ cô phải biết thế là không tốt cho sức khỏe chứ. Nhưng anh không thể tự mình đi kiếm cô để nhồi cho cô một ít lý trí, thế nên anh chỉ bảo vài người hầu phải để mắt canh chừng cô.

Hàng ngày, họ đến báo cáo lại với anh, thường là vào đầu buổi tối, khi anh ngồi trong phòng làm việc, trầm tư và đắm chìm trong rượu. Tối nay cũng không có gì khác cả, anh đang uống đến ly brandy thứ ba thì nghe thấy có tiếng gõ dứt khoát ở cửa.

“Vào đi.”

Trước sự ngạc nhiên tột cùng của Turner, mẹ anh bước vào.

Anh gật đầu lịch sự. “Mẹ đến để trừng trị con, con nghĩ thế.”

Phu nhân Rudland khoanh tay trước ngực. “Và con nghĩ mình cần bị trừng trị vì tội gì?”

Anh bật cười trước khiếu hài hước ít ỏi của bà. “Tại sao mẹ không nói cho con biết? Con chắc mẹ có cả một danh sách dài lê thê.”

“Tuần rồi con đã gặp vợ con chưa?” bà hỏi.

“Không, con nghĩ là con ch... à, đợi một phút.” Anh nhấp một ngụm brandy. “Vài ngày trước con có đi ngang qua cô ấy trong sảnh. Hôm thứ Ba, con nghĩ thế.”

“Con bé đang mang thai hơn tám tháng rồi, Nigel.”

“Con cam đoan với mẹ là con biết.”

“Con đúng là đồ vô lại khi bỏ rơi con bé một mình trong thời gian nó cần được chăm sóc.”

Anh tợp một ngụm nữa. “Phải làm cho rõ ràng, cô ấy bỏ mặc con, không phải con bỏ mặc cô ấy. Và đừng gọi con là Nigel.”

“Mẹ sẽ gọi con bằng bất cứ cái tên chết tiệt nào mà mẹ muốn.”

Turner nhướn mày khi lần đầu tiên trong đời thấy mẹ sử dụng ngôn từ thô tục như thế. “Chúc mừng, mẹ vừa hạ mình xuống cùng thứ hạng với con rồi đấy.”

“Đưa cho mẹ thứ đó!” Bà lao tới giật ly rượu ra khỏi tay anh. Thứ chất lỏng màu hổ phách bắn tung tóe ra bàn làm việc. “Mẹ thấy sợ con đấy, Nigel. Con tệ hại y như hồi con ở cùng Leticia. Con thật đáng ghét, thô...” Bà khựng lại khi bàn tay anh nắm lấy cổ tay bà.

“Đừng bao giờ mắc sai lầm so sánh Miranda với Leticia,” anh đe dọa.

“Mẹ không so sánh!” Bà ngạc nhiên. “Mẹ còn chẳng bao giờ nghĩ đến điều đó.”

“Tốt.” Anh đột ngột thả bà ra và bước tới cửa sổ. Quang cảnh trống trải, lạnh lẽo như tâm trạng anh lúc này vậy.

Mẹ anh vẫn im lặng một lúc, nhưng rồi bà hỏi, “Con định làm thế nào để cứu vãn cuộc hôn nhân của mình hả Turner?”

Anh buông một tiếng thở dài mệt mỏi. “Tại sao mẹ quá chắc chắn rằng con là người cần phải cứu vãn thế?”

“Vì Chúa, hãy nhìn con bé đi. Rõ ràng là nó yêu con.”

Các ngón tay anh ghì chặt vào bậu cửa sổ cho tới khi đốt ngón tay chuyển thành trắng toát. “Gần đây con chẳng thấy có dấu hiệu nào cả.”

“Làm sao mà con thấy được? Con không gặp con bé hàng tuần lễ rồi. Vì chính con, mẹ hy vọng con không giết chết bất cứ cảm xúc còn lại nào của con bé dành cho con.”

Turner không nói gì. Anh chỉ muốn cuộc nói chuyện này chấm dứt.

“Con bé không còn là người phụ nữ của mấy tháng trước nữa,” mẹ anh tiếp tục. “Nó đã vô cùng hạnh phúc. Nó có thể làm bất cứ điều gì vì con.”

“Mọi chuyện đã thay đổi rồi mẹ ạ,” anh đáp cộc lốc.

“Và chúng có thể thay đổi trở lại,” Phu nhân Rudland nói, giọng bà nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Tối nay hãy xuống ăn với mọi người. Không có con thật lúng túng khủng khiếp.”

“Sẽ còn ngượng nghịu hơn nếu có con, con đảm bảo với mẹ đấy.”

“Hãy để mẹ phán xét điều đó.”

Turner đứng thẳng lên, hít vào một hơi dài, run run. Có lẽ mẹ anh đúng chăng? Liệu anh và Miranda có thể giảikhác biệt giữa họ không?

“Leticia vẫn còn ở trong ngôi nhà này,” mẹ anh dịu dàng bảo. “Hãy để cô ta đi. Hãy để Miranda chữa lành cho con. Con bé sẽ làm được, con biết mà, con chỉ cần cho nó cơ hội.”

Anh cảm thấy bàn tay mẹ đặt trên vai mình nhưng anh không quay lại, anh quá kiêu hãnh không thể để bà nhìn thấy gương mặt đau khổ của mình.

Cơn đau đầu tiên quặn lên trong bụng Miranda khoảng một giờ trước khi cô chuẩn bị xuống nhà ăn tối. Giật mình, cô đặt tay lên bụng trên. Bác sĩ đã bảo rằng có thể cô sẽ trở dạ trong hai tuần lễ nữa. “À, có vẻ như con sẽ đến sớm nhỉ,” cô dịu dàng nói. “Hãy ở yên đó cho qua bữa tối, được không nào? Mẹ thực sự đói lắm. Mẹ đã không đói như thế từ nhiều tuần nay rồi, con biết đấy, và mẹ cần chút thức ăn.”

Đứa bé lại quẫy đạp để trả lời cô.

“Vậy là sẽ như thế nhé, được không?” Miranda thì thầm, lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, một nụ cười thoáng qua gương mặt cô. “Mẹ sẽ mặc cả với con. Con để mẹ bình yên dùng xong bữa tối, và mẹ hứa sẽ không đặt tên con là Iphigenia.”

Cô cảm thấy một cú đạp khác.

“Nếu con là con gái, dĩ nhiên rồi. Nếu con là một con trai, thì mẹ hứa không đặt tên con là... Nigel!” Cô bật cười, âm thanh xa lạ và... thật hay. “Mẹ hứa không đặt tên con là Nigel.”

Đứa bé nằm yên.

“Tốt. Giờ thì chúng ta thay áo nhé?”

Miranda rung chuông gọi hầu gái, và một giờ sau, cô xuống cầu thang vào phòng ăn, nắm tay vịn thật chặt trên đường đi xuống. Cô không rõ tại sao lại không muốn nói cho ai biết đứa trẻ sắp ra đời, có lẽ vì bản tính của cô không muốn mọi người nhặng xị lên. Bên cạnh đó, cô thấy hoàn toàn khoẻ mạnh, ngoại trừ những cơn đau cứ khoảng mười phút lại xuất hiện một lần. Mà dù sao đi nữa thì chắc chắn cô cũng không muốn phải nằm bẹp trên giường. Cô chỉ mong đứa bé có thể cầm chừng qua bữa tối. Có điều gì đó hơi ngượng ngùng trong việc sinh đẻ, và cô không hề muốn trực tiếp trải nghiệm sự ngượng ngùng đó ngay trên bàn ăn.

“Ồ, cậu đây rồi, Miranda,” Olivia gọi to. “Mọi người đang uống trà trong phòng khách hoa hồng. Đến uống cùng không?”

Miranda gật đầu và đi theo bạn.

“Nhìn cậu hơi lạ, Miranda ạ,” Olivia tiếp tục. “Cậu thấy ổn chứ?”

“Chỉ là tớ hơi bự thôi, cảm ơn cậu.”

“À, cậu sẽ sớm nhỏ nhắn lại thôi.”

Trong chớp mắt ấy chứ, Miranda hài hước nghĩ.

Phu nhân Rudland đưa cho cô một ly nước chanh.

“Cảm ơn mẹ,” Miranda nói. “Tự nhiên con thấy khát quá.” Bỏ qua cả phép tắc đúng mực, Miranda dốc cạn một hơi. Phu nhân Rudland không nói một lời, rót tiếp cho cô ly nữa. Miranda lại nhanh chóng uống cạn. “Mẹ nghĩ bữa tối đã sẵn sàng chưa?” cô hỏi. “Con thấy đói kinh khủng.” Đó mới chỉ là một nửa sự thật. Nếu họ còn nấn ná thêm nữa thì cô sẽ sinh đứa bé ngay tại bàn ăn mất.

“Tất nhiên rồi,” Phu nhân Rudland đáp, hơi sửng sốt trước sự hăm hở của Miranda. “Con dẫn đường đi. Dù sao đây là nhà của con mà, Miranda.”

“Vâng ạ.” Miranda quay đầu, đưa tay đỡ lấy bụng như thể làm thế có thể giữ đứa bé bên trong, và bước ra hành lang.

Cô đâm vào Turner.

“Chào buổi tối, Miranda.”

Giọng anh ấm áp và khàn khàn, cô cảm thấy thứ gì đó vừa quẫy lên trong sâu thẳm

“Anh tin là em vẫn khỏe,” anh nói.

Cô gật đầu, cố gắng không nhìn anh. Cô đã dành cả tháng trời rèn luyện bản thân để không tan chảy thành một vũng khát khao và ham muốn mỗi lần nhìn thấy anh. Cô đã học cách thu nét mặt mình vào một cái mặt nạ dửng dưng. Họ đều biết anh đã hủy hoại mọi tình cảm của cô; cô không cần mọi người nhìn thấy điều đó mỗi lần cô bước vào một căn phòng.

“Xin lỗi,” cô lầm bầm, bước qua anh, hướng về phía phòng ăn.

Turner túm lấy cánh tay cô. “Cho phép anh hộ tống em, mèo con.”

Môi dưới của Miranda bắt đầu run rẩy. Anh đang cố gắng làm gì thế? Nếu cảm thấy ít bối rối hơn - hay ít nặng nề hơn - cô đã có thể cố giật ra khỏi tay của anh, nhưng vì không thể nên cô đành chấp nhận và để anh dẫn vào bàn.

Turner không nói gì suốt mấy món đầu tiên, Miranda lại lấy đó làm hài lòng vì cô có thể tập trung thưởng thức đồ ăn của mình. Phu nhân Rudland và Olivia cố gắng lôi kéo cô vào cuộc trò chuyện, nhưng Miranda luôn cố tọng cho đầy miệng. Cô khỏi phải trả lời bởi đang nhai, nuốt và rồi sau đó lầm bầm lấy lệ, “Con đang đói muốn chết.”

Cách này hiệu quả trong ba món ăn đầu, cho tới lúc đứa bé ngừng hợp tác. Cô nghĩ mình đang trở nên giỏi hơn trong việc phản ứng với các cơn đau, nhưng cô có lẽ cô đã cau mày, bởi vì Turner ngay lập tức nhìn cô và hỏi, “Có chuyện gì không ổn à?”

Cô mỉm cười mệt mỏi, nhai, nuốt và lầm bầm, “Không có gì cả. Nhưng em thực sự rất đói.”

“Mọi người cũng thấy vậy,” Olivia lạnh nhạt nói và bị nhận ngay một cái lừ mắt quở trách từ bà mẹ.

Miranda cắn một miếng thịt gà nữa và lại cau mày. Lần này Turner chắc chắn anh đã nhìn thấy. “Em vừa kêu lên,” anh quả quyết. “Anh nghe thấy tiếng em. Cái gì không ổn

Cô nhai và nuốt. “Không có gì. Tuy nhiên em khá đói.”

“Có lẽ cậu đang ăn nhanh quá đấy,” Olivia gợi ý.

Miranda chộp ngay lấy cái cớ ấy. “Đúng, đúng rồi, chắc chắn là thế. Mình sẽ chậm lại.” May mắn là cuộc trò chuyện chuyển hướng khi Phu nhân Rudland kéo Turner vào bàn luận về luật dự thảo mà gần đây anh ủng hộ tại Nghị viện. Miranda thấy vui mừng vì sự chú ý của anh đã bị lôi kéo đến nơi khác; anh đã quan sát cô chăm chú quá mức, và càng lúc càng khó để giữ vẻ mặt bình thản khi cảm thấy một cơn co bóp dạ con.

Bụng cô lại quặn lên, lần này cô mất hết cả bình tĩnh. “Thôi đi,” cô thì thầm, nhìn xuống bụng. “Nếu không chắc chắn con sẽ bị gọi là Iphigenia.”

“Cậu nói gì thế, Miranda?” Olivia hỏi.

“Ồ, không, mình không nghĩ vậy.”

Vài phút nữa trôi qua, và cô lại cảm thấy một cơn quặn thắt khác. “Dừng lại, Nigel,” cô thì thầm. “Chúng ta đã thỏa thuận rồi mà.”

“Mình chắc chắn là cậu đang nói gì đó,” Olivia quả quyết.

“Có phải em vừa gọi anh là Nigel không?” Turner hỏi.

Thật buồn cười, Miranda nghĩ, gọi anh ấy là Nigel có vẻ còn làm anh ấy buồn hơn là việc cô bỏ cái giường cưới. “Dĩ nhiên là không. Anh đang tưởng tượng đấy. Nhưng em thề là em mệt quá. Em xin phép lên phòng nếu không ai thấy phiền.” Cô dợm đứng lên, rồi cảm thấy một dòng chất lỏng ồ ạt chảy xuống giữa hai chân. Cô ngồi trở lại. “Có lẽ con sẽ đợi món tráng miệng.”

Phu nhân Rudland cáo lỗi, nói rằng bà đang trong chế độ ăn kiêng giữ eo và không thể chịu được việc phải nhìn mọi người ăn món pudding. Bà rời đi càng khiến Miranda thấy khó né tránh trò chuyện hơn, nhưng cô vẫn cố hết sức tỏ vẻ mê mải với đồ ăn và hy vọng không ai hỏi han gì cô cả. Cuối cùng, bữa ăn kết thúc. Turner đứng dậy đi tới bên và đưa cánh tay anh ra cho cô.

“Không, em nghĩ mình sẽ ngồi đây một lát. Hơi mệt một chút, anh biết đấy.” Cô có thể cảm thấy một cơn đỏ mặt đang lan dần lên từ dưới cổ. Ôi Chúa ơi, sao không viết một cuốn sách hướng dẫn phải làm gì khi một đứa trẻ muốn ra đời ngay trong phòng ăn cơ chứ. Miranda thấy cực kỳ xấu hổ và quá sợ đến nỗi dường như không thể nhấc được người ra khỏi ghế nữa.

“Em có muốn đồ uống nữa không?” giọng Turner khô khốc.

“Vâng, làm ơn,” cô đáp ngắt quãng.

“Miranda, cậu có chắc là cậu thấy khỏe không đấy?” Olivia hỏi trong khi Turner cho gọi người hầu. “Trông cậu hơi lạ.”

“Gọi mẹ cậu đi,” Miranda rền rĩ thốt lên. “Ngay bây giờ.”

“Có phải...?”

Miranda gật đầu.

“Ôi trời,” Olivia nói nuốt nước bọt đánh ực. “Đến lúc rồi.”

“Lúc nào?” Turner cáu kỉnh hỏi. Sau đó anh thoáng thấy biểu hiện kinh hãi của Miranda. “Ôi quỷ tha ma bắt. Đến lúc rồi.” Anh băng qua phòng và bế thốc vợ trên hai cánh tay, không để ý đến chiếc váy ướt đẫm đang thấm màu vào lớp vải hảo hạng của cái áo khoác anh đang mặc.

Miranda bám chặt vào thân hình mạnh mẽ của anh, quên hết những lời thề thốt duy trì vẻ lạnh nhạt với anh. Cô vùi mặt vào đường cong nơi cổ anh, để cho sức mạnh của anh thấm vào cô. Cô sẽ cần nó trong nhiều giờ đồng hồ tới.

“Em thật ngốc,” anh càu nhàu. “Em đã ngồi chịu đau ở đó bao lâu rồi hả?”

Cô chọn cách không trả lời, biết rằng sự thật sẽ chỉ khiến mình bị mắ

Turner mang cô lên cầu thang tới một phòng ngủ của khách đã được chuẩn bị cho lần sinh nở này. Vừa lúc anh đặt cô xuống giường thì Phu nhân Rudland cũng vội vàng chạy vào. “Cảm ơn con rất nhiều, Turner,” bà nói nhanh. “Đi gọi bác sĩ đi.”

“Brearley đã lo việc đó rồi,” anh đáp, lo lắng nhìn xuống Miranda.

“Thế thì đi kiếm việc gì mà làm đi. Đi uống một ly đi.”

“Con không khát.”

Phu nhân Rudland thở dài. “Có cần mẹ phải nói rõ ra với con không, con trai? Đi đi.”

“Tại sao?”

“Sinh đẻ không có chỗ cho đàn ông.”

“Trước mắt chắc chắn là đủ chỗ cho con,” anh lầm bầm.

Miranda mặt đỏ tía tai. “Turner, làm ơn đi,” cô nài nỉ.

Anh nhìn xuống cô. “Em muốn anh đi à?”

“Vâng. Không. Em không biết.”

Anh chống hai tay trên hông và quay sang đối mặt với bà mẹ. “Con nghĩ con nên ở lại. Nó cũng là con của con mà.”

“Ôi thôi, được rồi. Đi ra góc đằng kia và tránh đường nào.” Phu nhân Rudland khua khua hai cánh tay, xua anh ra xa.

Một cơn co bóp nữa ập đến với Miranda. “Aaaaaaa,” cô rên rỉ.

“Gì thế?” Turner phóng đến cạnh cô trong chớp mắt. “Thế này có bình thường không? Cô ấy có nên...”

“Turner, im nào!” Phu nhân Rudland nói. “Con sẽ làm con bé lo lắng đấy.” Bà cúi xuống ấp một cái khăn ẩm lên trán cô. “Đừng để tâm đến nó, con yêu. Chuyện này hoàn toàn bình thường.”

“Con biết. Con...” cô ngừng lại để lấy hơi. “Con có thể cởi bộ váy này ra không?”

“Ôi, Chúa ơi, dĩ nhiên rồi. Mẹ xin lỗi. Mẹ quên mất đấy. Con phải thật thoải mái. Turner, đến đây giúp mẹ một tay nào.”

“Không!” Miranda kêu lên.

Anh dừng khựng lại, nét mặt lạnh tanh.

“Ý con là, hoặc mẹ làm hoặc nhờ anh ấy làm. Nhưng không phải cả hai.”

“Đừng có nói chuyện trẻ con thế,” Phu nhân Rudland dịu dàng nói. “Con đang suy nghĩ không được minh mẫn.”

“Không! Anh ấy có thể làm nếu mẹ muốn bởi vì anh ấy... đã thấy con trước rồi. Hoặc mẹ có thể làm vì mẹ là phụ nữ. Nhưng con không muốn mẹ thấy con trong khi anh ấy nhìn con. Mẹ không hiểu à?” Miranda siết chặt tay bà bằng một sức lực chưa từng thấy.

Trở lại góc phòng, Turner cố nín cười. “Con sẽ để mẹ thực hiện nghi thức đó, mẹ ạ,” anh nói, cố giữ cho giọng bình thản để không phá lên cười. Với một cái gật đầu, anh rời khỏi phòng. Anh buộc mình phải im lặng đi nửa đường xuống hành lang rồi mới dám cười nghiêng ngả. Vợ anh có những sự ngại ngùng nho nhỏ thật buồn cười.

Trở lại phòng ngủ, Miranda đang nghiến chặt răng vì một cơn co bóp khác trong khi Phu nhân Rudland lột bỏ chiếc váy đã bị hỏng của cô.

“Anh ấy đi chưa ạ?” cô hỏi. Cô không tin là anh lại không lén nhìn trộm.

Mẹ chồng cô gật đầu. “Nó sẽ không làm phiền chúng ta nữa.”

“Đó không phải là làm phiền,” Miranda nói, trước khi kịp suy nghĩ kỹ càng hơn.

“Dĩ nhiên là thế. Đàn ông không có chỗ trong lúc sinh nở. Nó bẩn thỉu, đau đớn, và không ai trong bọn họ biết làm thế nào cho có ích cả. Tốt hơn là để họ ngồi ngoài suy ngẫm mọi cách để tặng thưởng cho con vì con đã vất vả.”

“Anh ấy đã mua cho con một cuốn sách,” Miranda thì thầm.

“Nó ư? Mẹ đang nghĩ đến những viên kim cương cơ đấy.”

“Thế cũng tuyệt,” Miranda yếu ớt nói.

“Mẹ sẽ thì thầm gợi ý với nó.” Phu nhân Rudland mặc xong chiếc váy ngủ cho Miranda và nhồi gối vào sau người cô. “Thế đấy. Con có thấy thoải mái không?”

Một cơn đau khác kẹp lấy bụng cô. “Không. Thật sự không,” cô nghiến răng.

“Lại đau nữa à?” Phu nhân Rudland hỏi. “Chúa ơi. Chúng đến gần nhau quá. Đây có thể là một ca đẻ nhanh khác thường. Mẹ thật tình mong bác sĩ Winsters đến nhanh nhanh giúp cho.”

Miranda nín thở khi cố ngoi lên qua làn sóng đau đớn, gật đầu tán thành.

Phu nhân Rudland cầm tay cô siết chặt, mặt bà nhăn lại vẻ cảm thông. “Nếu điều này làm con thấy dễ chịu hơn thì,” bà nói, “thì sinh đôi còn tệ hơn nhiều cơ.”

“Nó chẳng đỡ hơn,” Miranda thở hổn hển.

“Con có thấy đỡ hơn chút nào không?”

“Không.”

Phu nhân Rudland thở dài. “Thực tế mẹ cũng không nghĩ nó giúp được gì. Nhưng đừng lo,” bà nói thêm, rạng rỡ hơn đôi chút. “Chuyện này sẽ nhanh chóng kết thúc thôi.”

Hai mươi tư giờ sau, Miranda muốn nhanh chóng có một lời xác nhận mới. Toàn bộ cơ thể cô nát vụn vì đau đớn, hơi thở trở nên gấp gáp rời rạc, và cô cảm thấy cơ thể mình không đủ không khí. Những cơn co bóp tiếp tục lặp đi lặp lại, lần sau lại tệ hơn lần trước. “Con cảm thấy một cơn đau đang đến,” cô thút thít rên rỉ.

Phu nhân Rudland lập tức lau trán cho cô bằng khăn mát. “Hãy hạ gục nó, con yêu.”

“Con không thể... con quá... quỷ tha ma bắt!” cô gào lên, dùng ngay câu cửa miệng yêu thích của chồng.

Bên ngoài hành lang, Turner cứng người khi nghe thấy tiếng cô kêu gào. Sau khi thay chiếc váy bẩn cho Miranda, mẹ anh bắt anh ở ngoài tầm tai nghe và thuyết phục anh rằng mọi người sẽ thấy khá hơn nếu anh ở ngoài hành lang. Olivia đã mang hai cái ghế từ phòng khách gần đó ra và mẫn cán ngồi bầu bạn với anh, cố gắng không cau mày khi Miranda kêu thét lên trong đau đớn. “Nghe có vẻ là một cơn đau lắm,” cô lo lắng, cố gắng trò chuyện.

Anh lừ mắt nhìn cô. Nói gì không nói, lại đi nói vậy.

“Em chắc sẽ sớm kết thúc thôi,” Olivia nói với vẻ hy vọng hơn là khẳng định. “Em không nghĩ nó có thể tệ hơn nữa.”

Miranda lại thét lên, rõ ràng là đau đớn cực độ.

“Ít nhất em không nghĩ vậy,” Olivia yếu ớt thêm.

Turner gục mặt vào lòng bàn tay. “Anh sẽ không bao giờ chạm vào cô ấy lần nữa,” anh rên rỉ.

“Anh ấy sẽ không bao giờ được chạm vào con lần nữa!” họ nghe tiếng Miranda rống lên.

“À, có vẻ như anh sẽ không phải tranh cãi nhiều với vợ anh về điểm này,” Olivia thỏ thẻ nói. Cô thúc khớp ngón tay vào cằm anh. “Hăng hái lên nào, anh trai. Anh sắp sửa làm bố rồi.”

“Không lâu nữa, anh hy vọng thế,” anh lầm bầm. “Anh không nghĩ mình có thể chịu đựng chuyện này thêm nữa.”

“Nếu anh nghĩ nó tồi tệ, thì hãy nghĩ xem Miranda phải cảm thấy thế nào.”

Anh ngước ánh mắt trừng trừng chết chóc lên nhìn cô. Lại một sai lầm nữa. Olivia im thin thít.

Trong phòng sinh, Miranda đang siết tay mẹ chồng chặt cứng. “Làm nó dừng lại đi,” cô rên rỉ. “Làm ơn làm nó dừng lại đi.”

“Nó sẽ kết thúc nhanh thôi, mẹ đảm bảo với con.”

Miranda kéo bà xuống cho tới khi mặt họ gần kề nhau. “Mẹ đã nói thế hôm qua mà!”

“Xin lỗi, Phu nhân Rudland?”

Đó là bác sĩ Winters, ông đã đến một giờ đồng hồ sau khi những cơn đau bắt đầu.

“Tôi có thể nói vài lời với bà không?”

“Vâng, được, dĩ nhiên rồi,” Phu nhân Rudland nói, cẩn thận gỡ tay mình ra khỏi tay Miranda. “Mẹ sẽ quay lại ngay. Mẹ hứa.”

Miranda gật đầu nhát gừng và tóm lấy lớp khăn trải giường, cô cần thứ gì đó để siết chặt khi cơn đau đang giằng xé cơ thể cô. Đầu cô vật vã từ bên này sang bên kia trong khi cô hít vào một hơi thở sâu. Turner ở đâu? Anh ấy không nhận thấy rằng cô cần anh ở đây à? Cô cần hơi ấm của anh, nụ cười của anh, nhưng hơn hết, cô cần sức mạnh của anh bởi vì cô không nghĩ mình có đủ sức để vượt qua thử thách này.

Nhưng cô bướng bỉnh, và cô có lòng kiêu hãnh, cô không thể cho phép mình hỏi Phu nhân Rudland xem anh ở đâu. Thay vào đó cô nghiến chặt răng và cố không khóc thét lên vì đau đớn.

“Con mệt quá rồi,” cô thút thít. “Con không thể làm gì hơn nữa.” Con cần Turner. Nhưng cô không biết phải nói những lời ấy như thế nà“Có, con có thể. Nếu con bây giờ con rặn mạnh hơn một chút thôi, nó sẽ nhanh chóng kết thúc hơn.”

“Con không thể... con không thể... con... ối... ôi... ô!”

“Đúng rồi, Phu nhân Turner,” bác sĩ Winters mạnh mẽ nói. “Giờ rặn đi.”

“Tôi... ôi, nó đau lắm. Nó đau.”

“Rặn đi. Tôi thấy cái đầu rồi.”

“Ông thấy sao?” Miranda cố nhấc đầu lên.

“Suỵt, đừng ráng nghển cổ,” Phu nhân Rudland nói. “Dù thế nào con sẽ không thể thấy gì đâu. Tin mẹ đi.”

“Tiếp tục rặn đi,” bác sĩ nói.

“Tôi đang cố. Tôi đang cố đây.” Miranda cắn chặt răng và nghiến. “Nó có... ông có thể...” cô nuốt vài hớp không khí lớn. “Nó là trai hay gái?”

“Tôi chưa thể nói được,” bác sĩ Winters trả lời. “Ráng lên. Đợi một phút... Chúng ta thấy rồi.” Khi cái đầu đã ló dạng, một thân hình bé xíu nhanh chóng trượt ra. “Là con gái.”

“Thế à?” Miranda hổn hển. Cô thở dài kiệt sức. “Dĩ nhiên rồi. Turner luôn có được cái anh ấy muốn.”

Phu nhân Rudland mở cửa và thò đầu vào hành lang trong khi bác sĩ xem xét đứa bé. “Turner?”

Anh ngẩng lên, mặt phờ phạc.

“Kết thúc rồi, Turner. Là con gái. Con có một cô con gái.”

“Con gái?” Turner nhắc lại. Chờ đợi lâu trong hành lang làm anh mệt mỏi, và sau gần một ngày nghe vợ la thét trong đau đớn, anh không thể tin rằng nó đã kết thúc, và anh đã làm bố.

“Con bé xinh lắm,” mẹ anh nói. “Hoàn hảo mọi mặt.”

“Một bé gái,” anh lặp lại, lắc đầu vẻ không tin nổi. Anh quay sang em gái, người vẫn ở bên anh thâu đêm. “Một bé gái. Olivia, anh có một đứa con gái!” Và rồi, trước sự ngạc nhiên của cả hai, anh choàng hai cánh tay ôm lấy cô.

“Em biết, em biết.” Ngay cả Olivia cũng đang khó kìm được những giọt nước mắt.

Turner ôm siết lấy cô lần cuối, rồi quay lại nhìn mẹ anh. “Mắt con bé màu gì? Có phải màu nâu không?”

Một nụ cười vui thích rạng rỡ trên gương mặt Phu nhân Rudland. “Mẹ không biết, cưng ạ. Mẹ thậm chí chưa nhìn thấy. Nhưng mắt trẻ con thường đổi màu khi chúng còn nhỏ. Chúng ta có thể sẽ không biết chắc được trong một thời gian.”

“Chúng sẽ màu nâu,” Turner quả quyết.

Hai mắt Olivia mở to với vẻ đột nhiên được khai sáng. “Anh yêu cô ấy.”

“Hả? Em nói gì hả nhóc?”

“Anh yêu cô ấy. Anh yêu Miranda.”

Thật buồn cười, nhưng cảm giác se thắt trong cuống họng mà anh luôn cảm thấy mỗi lần nhắc tới từ Y... đã biến mất. “Anh...” Turner dừng khựng lại, miệng anh hơi há ra vẻ sửng sốt ngạc nhiên.

“Anh yêu cô ấy,” Olivia nhắc lại.

“Anh nghĩ là đúng thế,” anh ngạc nhiên nói. “Anh yêu cô ấy. Anh yêu Miranda.”

“Lẽ ra con phải nhận ra điều đó lâu rồi chứ,” mẹ anh sỗ sàng nói.

Turner ngồi đó, quai hàm run rẩy, kinh ngạc vì giờ đây việc cảm nhận điều đó thật dễ dàng làm sao. Tại sao anh lại mất quá lâu mới nhận ra chứ? Đáng lẽ điều đó phải rõ như ban ngày rồi. Anh yêu Miranda. Anh yêu mọi thứ ở cô, từ đôi mày cong tinh tế cho tới cái vẻ chế nhạo thường thấy và cái cách cô nghiêng đầu mỗi khi tò mò. Anh yêu tính hóm hỉnh, sự ấm áp và lòng trung thành của cô. Thậm chí anh yêu cả đôi mắt cô hơi quá gần nhau. Và giờ cô đã cho anh một đứa con. Cô đã nằm trên chiếc giường đó, trở dạ hàng nhiều giờ đồng hồ trong cơn đau đớn dữ dội, tất cả chỉ để sinh cho anh một đứa con. Anh khóc. “Con muốn vào.” Anh nghẹn ngào.

“Một lát nữa bác sĩ sẽ chuẩn bị cho em bé xong,” mẹ anh nói.

“Không. Con muốn gặp Miranda.”

“Ồ. Vậy thì mẹ thấy không có hại gì cả. Chờ một chút. Bác sĩ Winters?”

Họ nghe thấy một tiếng rủa bị nén lại, và rồi đứa bé đang giãy đạp trong vòng tay bà nội nó.

Turner mở tung cánh cửa. “Có chuyện gì không ổn thế?”

“Phu nhân bị mất quá nhiều máu,” bác sĩ khẳng định.

Turner nhìn xuống vợ anh và loạng choạng kinh hãi. Máu ở khắp mọi nơi, dường như còn đang chảy ra từ người cô, gương mặt cô tái nhợt như người chết. “Ôi, lạy Chúa,” anh thốt lên, giọng anh như bị bóp nghẹn lại. “Ôi, Miranda.”

Mẹ sinh con ngày hôm nay. Mẹ vẫn chưa biết tên con. Họ thậm chí còn không để mẹ bế con. Mẹ đã nghĩ có thể đặt tên con theo tên bà ngoại. Bà là một phụ nữ duyên dáng, và bà luôn ôm mẹ thật chặt vào giờ đi ngủ. Bà tên là Caroline. Mẹ hy vọng ba Turner thích cái tên đó. Ba mẹ chưa bao giờ bàn chuyện đặt tên con.

Mình đang ngủ à? Mình có thể nghe thấy mọi người ở xung quanh, nhưng mình không thể nói gì với họ. Mình chỉ cố ghi nhớ những lời này để có thể viết chúng sau.

Mình nghĩ là mình đang ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.