Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng!

Chương 6




Bộ dáng của cô vẫn giống như lúc trước, thời gian luôn luôn thiên vị cô. Thậm chí nhanh chóng cởi bỏ thuần khiết của tuổi trẻ, thoạt nhìn cô tăng thêm mấy phần trầm tĩnh quyến rũ.

Nhưng anh thích cô không phải nhìn cô có bao nhiêu xinh đẹp, anh luôn luôn không cho rằng cô là mỹ nữ, hiện tại anh cũng sẽ không bởi vì muốn lấy lòng cô mà khen nhiều hơn.

Nhưng bộ dáng này của cô, hoàn toàn hợp với yêu thích của anh, như vậy đủ rồi.

Cô chỉ im lặng đứng, liền khiến anh không thể kiềm chế.

"Tĩnh Tri, đừng tức giận, có được không?"

Anh thử thăm dò giữ ống tay áo của cô. Lại nghĩ, cảm thấy mình ăn nói khép nép trước mặt người phụ nữ mình thích cũng không phải chuyện quá mất mặt.

"Tôi không tức giận." Tĩnh Tri kéo ống tay áo về, lại lui về phía sau một bước. Cô cúi đầu, nét mặt lại hơi đỏ ửng.

Mạnh Thiệu Đình thở dài, lời muốn nói lại bị nghẹn trở về.

Anh nhẹ quay đầu đi, liền thấy được mấy túi đồ cô mang đến trên bàn trà, đáy mắt bỗng nhiên sáng ngời, "Tĩnh Tri, em mang gì tới cho tôi vậy?"

Đáy lòng Tĩnh Tri lập tức thở phào nhẹ nhõm, rất nhanh đáp: "Chỉ là chút hoa quả và thuốc bổ."

"Em lấy cho tôi xem." Đáy lòng Mạnh Thiệu Đình tràn ngập mong được, anh đã cực kỳ lâu chưa từng nhận lễ vật của cô.

Mặc dù mấy thứ này, còn không thể gọi là lễ vật...

Tĩnh Tri không nhúc nhích, trong lòng lại cảm thấy không được tự nhiên nói không nên lời. Cô chỉ khách khí mang theo chút lễ vật, anh còn muốn kiểm tra ngay trước mặt sao?

Thấy cô không động, Mạnh Thiệu Đình dứt khoát đứng lên, tự mình mang túi qua.

Anh lục lọi mấy cái, ánh mắt liền bị một đồ chơi nhỏ trong suốt hấp dẫn.

"Đây là cái gì? Là em mua tặng tôi sao?" Mạnh Thiệu Đình lấy móc khóa ra, giơ lên trước mặt Tĩnh Tri, đáy mắt là một mảnh ánh sáng chói mắt.

Tĩnh Tri ngẩn ra, "Không, đây là tôi đi siêu thị..."

"Lúc em đi siêu thị cố ý mua cho tôi đúng hay không?" Mạnh Thiệu Đình lại lập tức cắt ngang lời của cô, cứ thế cất móc khóa con gấu thủy tinh kia vào trong túi quần của mình, khóe môi cũng chứa ý cười nói: "Tôi trước cất đã, về nhà liền móc tất cả chìa khóa của tôi lên. Tĩnh Tri, tôi rất thích món lễ vật này. Lại nói tiếp, đã bao nhiêu năm tôi không nhận được đồ em tự tay tặng, tôi rất hài lòng..."

Anh nói, bỗng nhiên vươn tay kéo tay Tĩnh Tri lại. Lúc cô ngây ngốc chưa kịp phản ứng lại, anh đã kéo cô đến trước mặt của mình.

Tĩnh Tri cực không quen cách anh gần như vậy, mặt mày anh đều giống như phóng đại vài lần, rơi vào đáy mắt cô. Mà tay anh nóng như vậy, đốt đến cô bất an.

"Tĩnh Tri, đừng giận tôi được không? Lời nói tối hôm qua của tôi đều là nói lúc tức giận, kỳ thực em gọi điện thoại cho tôi, tôi không biết có bao nhiêu vui vẻ. Sau này, em sẽ tiếp tục liên lạc với tôi đúng không?"

Anh tha thiết nhìn cô, ăn nói khép nép như vậy, làm cho Tĩnh Tri càng sợ hãi. Không phải như thế, vốn cô không phải muốn như thế, sao tất cả đều rối loạn rồi!

"Mặt còn đau hay không?" Tay anh phủ lên gò má hơi sưng của cô, đầu ngón tay như là mang theo dòng điện, mà ánh mắt ôn nhu kia khiến máu của cô trở nên sôi trào.

Tâm Tĩnh Tri loạn như ma, cuối cùng đưa tay lên đẩy anh ra, "Mạnh Thiệu Đình, tôi, tôi chỉ là tới thăm anh một chút, nói xin lỗi với anh. Tôi, bây giờ tôi cần phải trở về... Phi Đồng không ở nhà một mình được... Tôi đi đây..."

Cô nói xong, vội vàng đi ra ngoài. Cửa mở ra, An Thành có chút sợ hãi liếc nhìn cô một cái, nắm nắm tóc: "Phó tiểu thư, tôi đã phái người đi thành phố C đón tiểu thiếu gia tới. Cô yên tâm, Bình Bình cũng đi theo, không có chuyện gì đâu..."

"Anh, An Thành, anh đây là muốn gì?"

"Phó tiểu thư, cô đừng nóng giận, đây đều là tự tôi chủ trương. Đơn giản vì ngày mai là thứ bảy, mới để cho cô và tiểu thiếu gia ở trong này chơi hai ngày. An Thành là muốn để cô ở cùng với thiếu gia..."

"An Thành, anh càn quấy!" Mạnh Thiệu Đình lại bỗng nhiên mở miệng mắng: "Anh còn biết anh tự chủ trương sao? Nếu như vậy, bây giờ anh chuẩn bị xe đưa Phó tiểu thư trở về. Lập tức gọi điện thoại cho người kia, không để bọn họ đón Phi Đồng!"

Anh mắng An Thành xong, lại hơi áy náy nhìn vẻ mặt lo lắng của cô, muốn nói nhưng vẫn không có nói ra. Anh đè nén khổ sở trong đáy lòng xuống, cười một chút: "Tĩnh Tri, em trở về đi, là thuộc hạ của tôi càn quấy. Em yên tâm, sẽ không xảy ra chuyện như vậy nữa..."

"Thiếu gia!" An Thành gấp đến xoay quanh, lại nhìn về phía Phó Tĩnh Tri: "Phó tiểu thư, tiểu thiếu gia lớn như vậy, còn chưa gặp Phó tiên sinh. Cô cũng nên nhân cơ hội này để cho tiểu thiếu gia đi gặp ông bà ngoại chứ..."

Tĩnh Tri vừa nghe lời này, vành mắt lập tức đỏ lên. Là cô bất hiếu, chỉ vì né tránh nhà họ Mạnh, liền đi xa tha hương. Mộ của cha mẹ, cô đã không đi cúng bái gần hai năm rồi.

Mạnh Thiệu Đình vừa nghe An Thành nói, nhịn không được cho anh ta ánh mắt tán thưởng, nhưng vẫn giả vờ uấn giận hung dữ trừng mắt với anh ta một cái, mới xoay người nói với Tĩnh Tri: "Mặc dù An Thành tự chủ trương trước, nhưng anh ta nói cũng đúng. Không bằng em mang Phi Đồng ở trong này hai ngày, chờ thứ hai, tôi để An Thành tự mình đưa các người trở về được không?"

Lòng Tĩnh Tri treo trên cha mẹ, cuối cùng gật đầu lia lịa, lại nghẹn ngào nói không ra lời. Trong lòng cô vô cùng tự trách, nhớ tới lâu như vậy, chính mình lại chưa từng đi liếc mắt nhìn cha mẹ một lần. Bánh bao lớn như thế, còn chưa gặp ông ngoại bà ngoại. Nếu không phải An Thành nhắc tới, cô vẫn còn muốn tiếp tục tránh né tiếp, chẳng lẽ liền vứt bỏ cha mẹ, không để ý tới nữa sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.