Sự Nguy Hiểm Khó Cưỡng!

Chương 37




Vào trưa ngày chủ nhật, Honoria tự thuyết phục mình rằng cô đã có một lựa chọn đúng. Gregory Bridgerton sẽ là một người chồng lí tưởng. Họ đã ngồi kế bên nhau ở bữa ăn tối tại ngôi nhà trên phố của gia đình Royle một vài ngày trước, và anh cực kì quyến rũ. Đúng là anh không thể hiện một dấu hiệu nào của việc đặc biệt say mê cô, nhưng anh cũng không có với những người khác. Anh tốt bụng, lịch sự, và có một sự hài hước rất phù hợp với chính cô.

Còn một điểm nữa, Honoria nghĩ rằng nếu như cô cố gắng, thì cô sẽ có nhiều hơn một cơ hội thoáng qua để giành được sự quan tâm của anh. Anh là người con trẻ -- không, là con trai út – điều đó có nghĩa là các quý cô đang hi vọng giành lấy một tước hiệu sẽ xem anh không đáng cho họ chú ý đến. Và anh chắc hẳn sẽ cần tiền. Gia đình anh thì giàu có ở mức tàm tạm và có khả năng sẽ chu cấp cho anh một khoản thu nhập, nhưng những người con trai út thì khét tiếng là cần của hồi môn.

Honoria có của hồi môn. Không có gì đáng kinh ngạc hết, Daniel đã tiết lộ số lượng của hồi môn cho cô trước khi anh rời khỏi đất nước, và nó nhiều hơn cả trông đợi. Cô sẽ không đâm đầu vào một cuộc hôn nhân trắng tay đâu.

Và mọi chuyên còn lại là khiến quý ngài Bridgerton hiểu rằng họ hợp nhau một cách hoàn hảo. Và cô có một kế hoạch.

Nó nảy ra trong đầu cô trong nhà thờ buổi sáng hôm đó. ( Các quý cô đi nhà thờ, các quý ông thì bằng cách nào đó đã xoay xở để thoát khỏi chuyến đi. ) Nó không thật sự phức tạp lắm; cô chỉ cần một ngày nắng đẹp, một sự hiểu biết về phương hướng tạm chấp nhận được một cách nửa vời, và một cái xẻng.

Cái đầu tiên thì dễ rồi, và thực ra thì đã có sẵn rồi đây. Mặt trời đang tỏa nắng rực rỡ khi cô bước vào trong căn nhà thờ nhỏ, điều đó hẳn nhiên là thứ đã mang ý tưởng đến cho cô lúc đầu. Hơn nữa, mặt trời vẫn đang tỏa sáng khi cô rời đi, điều này, làm cho thói đỏng đảnh của thời tiết nước Anh không phải là thứ gì đó mà người ta có thể luôn mong chờ.

Cái thứ hai thì phải khôn khéo hơn. Nhưng họ đã đi dạo xuyên qua rừng cây vào ngày hôm qua,và Honoria khá chắc rằng cô có thể tìm đường đi của mình lần nữa. Cô có thể không chỉ được hướng từ bắc đến nam, nhưng cô có thể đi theo con đường mòn nhỏ.

Còn về cái xẻng, cô sẽ tính toán về nó sau vậy.

Khi các quý cô quay về Bricstan sau buổi lễ nhà thờ, họ biết rằng các quý ông đã đi săn bắn và sẽ quay về lúc buổi trưa muộn. “Họ sẽ cực kì đói bụng cho xem,” bà Royle thông báo. “Chúng ta nên điều chỉnh sự chuẩn bị sao cho phù hợp.”

Honoria hình như là người duy nhất không nhận ra rằng điều này có nghĩa là bà cần một người giúp đỡ. Cecily và Sarah ngay lập tức xông lên lầu để chọn bộ váy cho buổi trưa của họ, và Iris thì nói oang oang những lời vô nghĩa về chuyện đau bụng và lẩn đi. Honoria ngay lập tức bị kéo vào để phục vụ cái hội đồng hai người của bà Royle.

“Ta có kế hoạch sẽ chiêu đãi món bánh pa-tê,” bà Royle nói. “Chúng rất dễ để mang ra ngoài, nhưng ta nghĩ chúng ta sẽ cần một loại đồ ăn khác. Con có nghĩ các quý ông sẽ thích thịt bò nướng không?”

“Dĩ nhiên rồi ạ,” Honoria trả lời, theo bà vào nhà bếp. Ai mà không thích cơ chứ?

“Với mù tạt?”

Honoria mở miệng để trả lời, nhưng bà Royle ắt hẳn không mong chờ một câu trả lời, bởi vì bà đang tiếp tục nói: “Chúng ta sẽ chiêu đãi ba món khác nhau. Và mứt quả.

Honoria chờ trong giây lát và sau đó, khi rõ ràng lúc này bà Royle mong chờ lời bình luận của cô, cô nói, “Cháu chắc điều đó sẽ rất tuyệt ạ.”

Đó không phải là ví dụ mạnh mẽ nhất cho các kĩ năng giao tiếp của cô, nhưng với các chủ đề có sẵn, thì đó là thứ tốt nhất cô có thể làm.

“Ồ!” bà Royle dừng và quay lại đột ngột đến nỗi Honoria gần như đâm sầm vào bà. “Ta quên nói với Cecily!”

“Nói với em ấy cái gì cơ ạ?” Honoria hỏi, nhưng bà Royle đã đi được sáu bước xuống hành lang và ra lệnh cho một cô hầu. Khi bà quay lại, bà nói, “rất là quan trọng để con bé mặc đồ màu xanh trưa nay. Ta đã nghe được rằng đó là màu ưa thích của hai trong số các vị khách của chúng ta.”

Bà thật sự quyết tâm để cho Honoria không thể bắt đầu suy đoán.

“Màu đó bổ sung cho đôi mắt của con bé,” bà Royle thêm vào.

“Cecily có đôi mắt rất đáng yêu,” Honoria đồng ý.

Bà Royle nhìn cô với một biểu hiện kì quặc, sau đó nói, “Con cũng nên thường xuyên mặc màu xanh nhiều hơn. Nó sẽ làm mắt con trông bớt khác thường.”

“Con yêu đôi mắt của mình,” Honoria nói với một nụ cười.

Bà Royle bậm môi lại. “Cái màu đó rất khác thường.”

“Đó là đặc điểm của gia đình. Đôi mắt của anh con cũng giống vậy thôi.”

“À, phải rồi, anh của con.” Bà Royle thở dài. “Thật đáng tiếc.”

Honoria gật đầu. Ba năm trước cô sẽ phản công vào lúc này, nhưng bây giờ cô đã bớt bốc đồng , thực tế hơn. Và bên cạnh đó, đúng thật. Thật là đáng tiếc. “Chúng cháu hi vọng anh ấy sẽ quay về một ngày nào đó.”

Bà Royle khịt mũi. “Không cho đến khi Ramsgate chết. Ta đã biết hắn từ khi hắn còn là một đứa trẻ, và hắn ta thì cứng đầu như một con lừa.”

Honoria chớp mắt vì câu đó. Những lời nói ngay thẳng từ bà Royle thật đáng kinh ngạc.

“Chà,” bà Royle nói với một tiếng thở dài, “không có gì ta có thể làm về chuyện đó nhiều hơn là nuối tiếc cả. Bây giờ thì, Đầu bếp đang làm những cái bánh xốp kem độc đáo cho bữa tráng miệng, với dâu và kem vani.”

“Đó là một ý kiến tuyệt vời,” Honoria nói, biết rằng bây giờ công việc của cô là đồng ý với bà Royle mỗi khi có thể.

“Có lẽ bà ấy cũng nên nướng bánh quy,” bà Royle nói với một cái cau mày. “Bà ấy làm bánh quy rất ngon, và các quý ông sẽ rất đói bụng. Săn bắn thì khá là vất vả.”

Honoria từ lâu đã nghĩ rằng công việc săn bắn thì hơn cả vất vả đối với loài chim hơn là với con người, nhưng cô giữ ý nghĩ đó cho riêng mình. Tuy nhiên, cô không thể không nói, “Không phải rất thú vị khi họ đi săn bắn vào buổi sáng nay thay vì đi nhà thờ sao?”

“Ta không có nhiệm vụ bảo các quý ông phải làm sao để quản lí cuộc sống của họ,” bà Royle nói nghiêm nghị. “Trừ phi họ là con trai ta, trong trường hợp đó, họ phải làm như ta bảo trong mọi lúc.”

Honoria cố gắng để tìm ra sự mỉa mai trong câu nói đó nhưng cô không thấy gì hết, vì vậy cô chỉ đơn giản gật đầu. Cô có cảm giác rằng chồng tương lai của Cecily cũng nằm trong cái nhóm ‘phải làm như ta bảo’ đó.

Cô hi vọng người đàn ông tội nghiêp đó – bất kể anh ta là ai – biết được rằng anh ta đang đâm đầu vào cái gì. Daniel có một lần bảo với cô rằng lời khuyên tốt nhất anh từng nhận được trong chủ đề hôn nhân đến từ quý bà Danbury (dĩ nhiên là một cách tự nguyện ), bà lão già cả đáng sợ dường như thích thú trong việc cho lời khuyên đến bất kì ai sẽ lắng nghe.

Và cho cả kha khá người không muốn lắng nghe.

Nhưng hình như Daniel đã khắc ghi từng lời nói của bà ấy, hoặc ít nhất là ghi nhớ chúng vào đầu. Và chính thế mà một người đàn ông nên hiểu rằng khi anh ta kết hôn, anh ta đang cưới luôn mẹ vợ cũng nhiều như anh ta đang cưới cô dâu của mình.

Chà, hầu hết là nhiều. Daniel đã cười ranh mãnh khi anh thêm vào thông tin của chính mình. Honoria chỉ ngây người ra nhìn anh, làm anh cười dữ hơn nữa.

Thỉnh thoảng anh là người rất xấu xa. Tuy vậy, cô nhớ anh.

Nhưng sự thật thì, bà Royle không tệ đến vậy. Bà đơn giản là rất kiên quyết, và Honoria nhờ vào kinh nghiệm mà biết rằng những bà mẹ kiên quyết thì khá là rụt rè. Mẹ của cô đã từng rất kiên quyết. Những chị gái của cô vẫn kể những câu chuyện của họ khi họ còn là những quý cô chưa chồng, khi mẹ của họ là một bà mẹ tham vọng như đơn vị tấn đã luôn được thừa nhận vậy. Margaret, Henrietta, Lydia,và Charlotte Smythe –Smith được ăn mặc trong những bộ quần áo đẹp nhất, luôn được nhìn thấy ở đúng địa điểm tại đúng thời điểm, và tất cả họ đều kết hôn tốt đẹp. Không sáng chói, nhưng tốt đẹp. Và tất cả họ đã xoay xở để làm điều đó trong hai mùa vũ hội hoặc ít hơn.

Honoria, mặt khác, nhìn mùa vũ hội thứ ba hiện ra lù lù phía trước, và sự thích thú của mẹ cô trong việc nhìn cô ổn định thì ở đỉnh cao của sự thờ ơ. Không phải là bà không muốn Honoria kết hôn; đúng hơn là, bà chỉ không thể bắt bản thân mình quan tâm quá nhiều.

Bà đã không quan tâm quá nhiều về bất kì thứ gì sau khi Daniel rời khỏi đất nước.

Vì thế nếu bà Royle quá bận rộn về việc nấu thêm kẹo và bắt con gái bà thay đổi trang phục dựa vào những gì bà tình cờ nghe được về màu sắc ưa thích của một ai đó, thì bà làm vì tình yêu, và Honoria không bao giờ chê trách bà vì điều đó.

“Con thật tốt khi giúp ta chuẩn bị mọi thứ,” bà Royle nói và vỗ nhẹ vào tay của Honoria. “Thêm một đôi tay nữa thì mọi công việc được thực hiện dễ dàng hơn, đó là những gì mẹ ta luôn nói với ta.”

Honoria lại nghĩ đúng hơn là cô đang cung cấp thêm một đôi tai, chứ không phải bàn tay, nhưng dù sao cô cũng lẩm bẩm lời cảm ơn và theo bà Royle đi vào vườn, nơi bà muốn giám sát việc chuẩn bị buổi dã ngoại.

“Ta nghĩ quý ngài Bridgerton đặc biệt chú ý tới Cecily nhà ta,” bà Royle nói, rồi bà bước vào chỗ bóng râm. “Con có nghĩ vậy không?”

“Con không chú ý tới,” Honoria nói. Cô đã không chú ý, nhưng quỷ thật, ngài ấy có à?

“Ồ, phải,” bà Royle nói hoàn toàn dứt khoát, “tại bữa ăn tối qua. Ngài ấy hầu như cười rất tươi.”

Honoria nuốt xuống. “Ngài ấy là một quý ông thích cười.”

“Phải, nhưng ngài ấy cười rất khác.”

“Con cho là vậy.” Honoria liếc nhìn lên trời. Mây đang kéo tới. Mặc dù lúc nãy trời có vẻ không có mưa.

“Phải, ta biết,” bà Royle nói. Bà nhìn theo Honoria và hiểu lầm lí do của cô. “Trời hầu như không có nắng giống buổi sáng nay. Ta hi vọng thời tiết vẫn như thế này cho buổi dã ngoại.”

Và Honoria hi vọng ít nhất thì cũng cho hai giờ sau đó. Cô có một kế hoạch. Kế hoạch cô mong đợi cần đến một cái xẻng; sau rốt thì họ đang ở trong vườn.

“Thật là bi kịch nếu chúng ta phải chuyển mọi thứ vào trong,” bà Royle tiếp tục. “Trong trường hợp đó khó mà gọi nó là một buổi dã ngoại.”

Honoria lơ đãng gật đầu, cô vẫn đang nghiên cứu những đám mây. Có một đám mây hơi xám hơn những cái khác, nhưng nó đang trôi lại đây hay đang trôi xa ra thế?

“Chà, ta cho rằng ta chẳng thể làm gì khác hơn ngoài chuyện đợi và xem thôi,” bà Royle nói. “Và thực ra cũng không có thiệt hại đáng kể nào cả. Một quý ông thì gần như thích ở trong nhà như ở ngoài trời thôi, và nếu quý ngài Bridgerton để mắt tới Cecily, chí ít thì con bé sẽ sẵn sàng để gây ấn tượng với ngài ấy bằng cây đàn piano.”

“Sarah cũng đánh đàn rất hay đấy ạ,” Honoria bình luận.

Bà Royle thật sự quay phắt lại. “Con bé có à?”

Honoria không ngạc nhiên khi giọng của bà Royle nghe có vẻ kinh ngạc. Cô biết được điều đó vì cô đã tham dự vào buổi hòa nhạc năm ngoái.

“Dù sao thì chúng ta ắt hẳn sẽ không dọn vào bên trong,” bà Royle tiếp tục trước khi Honoria có thể nói thêm điều gì nữa. “Bầu trời không có vẻ u ám lắm. Hmm. Ta phải thú nhận rằng ta hi vọng quý ngài Bridgerton có thể thấy hứng thú với Cecily - ồ, ta mong là cô hầu gái bắt con bé cởi bộ váy xanh dương ra kịp lúc; con bé sẽ cáu nếu nó phải thay đồ - nhưng dĩ nhiên đức ngài Chatteris thậm chí còn hứng thú hơn nữa kia.”

Đáng lo đây, Honoria quay ngoắt lại đối mặt với bà. “Nhưng ngài ấy không đến.”

“Không, dĩ nhiên không rồi, nhưng ngài ấy là hàng xóm của chúng ta. Và như Cecily nói, điều đó có nghĩa là ngài ấy sẽ khiêu vũ với con bé ở London, và một người phải biết nắm lấy cơ hội khi nó tới.”

“Vâng, dĩ nhiên, nhưng –“

“Ngài ấy không thường dành sự quý mến cho nhiều quý cô trẻ tuổi đâu,” bà Royle nói đầy tự hào. “Về phần con, ta nghĩ là do sự kết giao trước đó của con, có lẽ do một hoặc hai thứ khác nữa.Điều đó sẽ dễ dàng hơn cho con bé để thu hút được sự chú ý của ngài ấy.Theo cách này đấy, quý cô Honoria,” bà Royle nói, rồi bà đi về phía một hàng hoa cắm sẵn ở cái bàn gần đó. “Và còn nữa,” bà thêm vào, “ tài sản của chúng ta chỉ bằng một ít của ngài ấy thôi. Chắc chắn ngài ấy sẽ muốn nó.”

Honoria nuốt xuống, cô hoàn toàn không biết phải phản ứng lại như thế nào.

“Nhưng không có nghĩa là chúng ta sẽ đưa hết tất cả cho ngài ấy,” bà Royle tiếp tục. “Không có thứ gì trong đống tài sản đó là của thừa kế cả, nhưng ta không thể nào coi nhẹ Georgie theo kiểu đó được.”

“Georgie à?”

“Đứa con trai cả của ta.” Bà quay qua Honoria với một cái nhìn đánh giá, sau đó bà vẫy vẫy tay. “Không, con quá già cho con ta.Thật đáng tiếc.”

Honoria nghĩ cô không thể nào có câu trả lời thích hợp cho câu nói vừa rồi.

“Thế nhưng chúng ta có thể cho thêm một vài cánh đồng vào hồi môn của Cecily,” bà Royle nói. “Điều đó hoàn toàn xứng đáng để có thêm một nữ bá tước trong gia đình.”

“Con không chắc ngài ấy muốn tìm vợ vào lúc này,” Honoria mạo muội nói.

“Vô lý. Mọi đàn ông độc thân đều tìm kiếm một cô vợ. Họ chỉ không nhận ra thôi.”

Honoria cố nặn ra một nụ cười. “Con chắc chắn sẽ ghi nhớ ạ.”

Bà Royle quay người lại và dí sát mặt vào Honoria. “Con nên,” hình như nhận ra rằng Honoria không phải đang chế giễu bà, cuối cùng bà cũng lên tiếng. “A, đây rồi. Con nghĩ gì về mấy cái hoa cắm sẵn đó? Chúng có hơi u ám trên mấy bó nghệ tây không?”

“Mấy bông hoa rất đẹp ạ,” Honoria trả lời, cô đặc biệt nhìn chằm chằm vào mấy bông màu tím oải hương. “Bên cạnh đó, giờ vẫn còn sớm vào mùa xuân, nên chỉ có hoa huệ tây là ra hoa thôi.”

Bà Royle thở dài não nề. “Ta cũng nghĩ thế. Bản thân ta nghĩ chúng khá phổ biến.”

Honoria mơ màng mỉm cười và rê ngón tay ngang qua cánh hoa. Hoa huệ tây có thứ gì đó làm cô cảm thấy hoàn toàn hài lòng. “Con thích nhớ về chúng khi chúng còn trên đồng cỏ .”

Bà Royle nghiêng đầu qua một bên và nghiền ngẫm về lời nói của Honoria, sau đó có lẽ bà thấy không cần thiết phải trả lời, bởi vì bà thẳng người dậy và nói, “Ta sẽ kêu đầu bếp làm bánh bích quy đây.”

“Con có được phép ở lại đây không ạ?” Honoria hỏi nhanh. “Con khá là thích cắm hoa.”

Bà Royle nhìn vào mấy bông hoa vốn đã được cắm xong hết rồi, sau đó bà nhìn Honoria.

“Con chỉ giũ nhẹ chúng thôi,” Honoria giải thích.

Bà Royle vẫy vẫy tay. “Nếu con muốn, nhưng đừng quên thay váy trước khi các quý ông quay về. Nhưng không màu xanh dương nhé. Ta muốn Cecily thật nổi bật.”

“Con không nghĩ mình thậm chí có mang theo một cái áo màu xanh,” Honoria nói.

“Chà, thế sẽ dễ dàng hơn,” bà Royle nói nhanh. “Vui vẻ nhé… er… chỉ giũ nhẹ thôi đấy.”

Honoria mỉm cười và chờ cho đến khi chủ nhà của cô biến mất vào trong. Sau đó cô đợi thêm một chút nữa, bởi vì có nhiều cô hầu đang hăng hái và nhăng xị cả lên với nĩa và muỗng và những thứ tương tự như vậy. Honoria thúc thúc vào mấy bông hoa, nhìn chằm chằm như thế cho đến khi cô thấy một ánh bạc lóe lên chỗ bụi hoa hồng. Với một cái liếc nhìn để chắc chắn mấy cô hầu đang bận rộn, cô đi ngang qua bãi cỏ để kiểm tra.

Đó là một cái thuổng nhỏ, hình như bị người làm vườn bỏ quên. “Cảm ơn,” cô nói to. Nó không phải là một cái xẻng, nhưng nó sẽ được việc. Hơn nữa, cô không thể nào hiểu được làm thế nào một người có thể dùng từ “cái xẻng” và “kín đáo” trong cùng một câu.

Cần một vài sự sắp xếp cho cái thuổng này. Cô không có cái váy nào có túi cả, thậm chí là có đi nữa, cô cũng không nghĩ là cô có thể giấu một miếng kim loại có kích thước bằng phân nửa cẳng tay được. Nhưng cô có thể cất nó ở đâu đó và khi đến đúng thời điểm, cô sẽ lấy nó sau.

Thật ra thì, cô nghĩ đó chính xác là những gì mà cô sẽ làm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.