Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 77: Giả Say




Quyển 2: Bách Luyện Thành Tiên

Chương 113: Trảm thiên tài (1)

Phong Nhạc không che dấu tu vi, có thể nói tại kỳ thí luyện lần này, tu vi cùng thực lực của Phong Nhạc có thể nói là một trong những người mạnh nhất.

Khí thế tản ra khiến cho chúng nhân rung động, không nhịn được liền lui lại. So với Dương Trung, Phong Nhạc xuất hiện cơ hồ còn muốn hoành tráng hơn.

Cũng ngay lúc đó, ngay sau khi Phong Nhạc xuất hiện không lâu thì những thế gia đệ tử thiên tài khác hiện thân.

- Vệ gia Vệ Vũ Quân, nữ thiên tài duy nhất trong số các thế gia đệ tử thiên tài tại Phong Lâm Thành. Nghe nói thực lực so với Phong Nhạc không kém, hơn nữa đối với Trận Đạo Sư có chút thiên phú.

- Trần gia Trần Anh Tuyệt, mặc dù thiên phú và thực lực không sánh bằng Phong Nhạc hay Vệ Vũ Quân, nhưng bản thân lại được truyền thừa thượng phẩm pháp khí Phá Vân Quyền Sáo, một khi đeo Phá Vân Quyền Sao, thực lực cơ hồ tăng lên gấp hai lần.

- Đám thiên tài này, mặc dù không tính là yêu nghiệt giống như Thượng Quan Lãnh hay Dương Thiên Quân, nhưng con bài tẩy trên người, không là người dòng thứ như Dương Trung so sánh được.

- Dương Trung tuy nhiên là một thiên tài, có điều không phải đệ tử chính thống, không được nhiều đãi ngộ như đệ tử dòng chính. Hắn chết, nguyên nhân hiển nhiên là do không được nhiều con bài tẩy.

- ………

So với Dương Trung thì đám thế gia đệ tử thiên tài mới xuất hiện được đánh giá cao hơn rất nhiều. Nhất là Phong Nhạc, không nghi ngờ, hắn hiện nay tại kỳ thí luyện chính là nhân vật nổi bật nhất.

Thiên tài cùng thế hệ tại Phong Lâm Thành, nhiều người cho rằng, nếu như Phong Nhạc cũng thức tỉnh được thiên phú trên thiên phú bi, chỉ sợ thực lực cùng địa vị của hắn hiện nay không hề thua kém Thượng Quan Lãnh hay Dương Thiên Quân.

Bất quá, trên đời này, không phải cứ muốn là được.

Phong Nhạc, hắn cũng chỉ có thể từng bước leo lên mà thôi. Đương nhiên, con đường tu luyện của Phong Nhạc, so với đám tán tiên thì thuận lợi hơn vô số lần.

Đoàn Triều Lộ bước tới gần Phong Nhạc, ánh mắt lơ đãng nhìn tới chỗ Tinh Hồn, dĩ nhiên thân thể bị phân làm đôi của Dương Trung liền lọt vào tầm mắt của hắn.

- Dương Trung, hắn chết rồi à?

Trong mắt Đoàn Triều Lộ ngạc nhiên. Tuy hắn không coi trọng Dương Khai bởi Dương Khai không phải đệ tử dòng chính, thế nhưng thực lực của Dương Khai, Đoàn Triều Lộ không dám nắm chắc giết được hắn.

Cư nhiên lại chết dưới kiếm của Tinh Hồn, mà lại chết thê thảm nữa chứ.

- Chết dưới tay tạp chủng đó, Dương Trung không những làm mất mặt Dương gia, mà còn làm mất mặt cả thế gia đệ tử thiên tài chúng ta.

Thanh âm khó chịu vang lên từ một nam thanh niên bạch y. Chính là thiên tài Mộ gia Mộ Yên.

- Lần trước chủ quan thất thủ một lần, Dương Trung cư nhiên lại không rút ra được kinh nghiệm, hắn chết là thỏa đáng, chẳng có gì đáng tiếc cả.

Đứng một bên, thiên tài Trần gia Trần Anh Tuyệt lạnh giọng nói.

- Đứng đây nói nhiều về kẻ đã chết để làm gì, phung phí thời gian. Hơn hết chính là giết tên tạp chủng kia, lấy lại mặt mũi cho thế gia đệ tử thiên tài chúng ta. Bằng không, chẳng phải sẽ bị người khác cười vào mặt?

- Ở đây nhiều người như vậy, ai muốn lên trước đây?

Thiên tài Chu gia Chu Phi Ưng chợt hỏi.

Nghe vậy, Trần Anh Tuyệt liền bước lên phía trước một bước, trong mắt biểu lộ chiến ý.

- Để ta.

Vốn Phong Nhạc muốn là người đầu tiên giết Tinh Hồn, có điều, lúc trước từng ăn quả đắng bởi Tinh Hồn, thế nên Phong Nhạc muốn thử nhìn xem thời gian qua, Tinh Hồn đã tiến bộ đến đâu.


- Trần Anh Tuyệt, không được chủ quan làm mất mặt chúng ta.

Phong Nhạc hảo ý nhắc nhở.

- Ha ha, ta không phải phế vật Dương Trung. Các ngươi cứ đứng đây mà nhìn ta chém giết tạp chủng đó.

Trần Anh Tuyệt trong mắt hiện lên ngạo ý, dường như không để tâm đến câu hảo ý của Phong Nhạc, cười lớn nhảy về phía trước.

Phong Nhạc thấy vậy, trong ánh mắt trầm xuống, bất quá, hắn không có hành động nào khác. Đột nhiên một bóng dáng yêu kiều xuất hiện ngay bên người hắn.

Chính là Vệ Vũ Quân. Hôm nay nàng diện một bộ thanh y bó sát cơ thể, khiến cho vóc dáng của nàng, những vị trí nóng mắt đều hiện hữu rõ ràng. Nhất là khuôn ngực lộ ra hai ngọn núi trắng trẻo tràn đầy sức sống, một cái khe xuất hiện ở giữa hai ngọn bình phong, vừa nhìn đã khiến cho người ta ngây ngất.

Giống như bình thường, Vệ Vũ Quân trên gương mặt đeo một chiếc khăn mỏng che đi khuôn mặt, bất quá điều này không hề làm giảm đi khí chất của nàng, ngược lại còn khiến cho người nhìn cảm thấy bị cuốn hút.

Mái tóc đen láy bóng mượt được chải gọn gàn chỉnh chu, khẽ lay động trong từng bước chân của nàng. Trên người ẩn hiện một cỗ khí chất phong tình, dù là Phong Nhạc, hắn nội tâm cũng bị Vệ Vũ Quân làm cho thở không đều.

Trong lòng hắn thầm than hai chữ “yêu nghiệt”.

- Phong Nhạc, ngươi cho rằng, ai sẽ thắng?

Vệ Vũ Quân ánh mắt mê hoặc nhìn Phong Nhạc, rồi sau đó chuyển lên sàn đấu, ôn nhu hỏi.

Phong Nhạc hơi trầm ngâm một lúc, sau đó đáp lời:

- Trần Anh Tuyệt, thực lực so ra không kém cạnh ta bao nhiêu. Nếu Trần Anh Tuyệt đánh đúng thực lực, đồng thời triển lộ những gì hắn có, tạp chủng kia chết chắc.

- Vậy sao?

Phong Nhạc ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết. Tựa hồ nhìn ra phần nào suy nghĩ trong đầu Phong Nhạc, Vệ Vũ Quân nở nụ cười bí ẩn đằng sau tấm khăn mỏng che mặt.

Trên lôi đài, Trần Anh Tuyệt đứng đối diện Tinh Hồn, gương mặt ngạo ý, trong mắt lộ ra một tia âm lãnh.

- Trước đây sơ suất để ngươi đắc thủ, hôm nay, ngươi sẽ không còn cơ hội.

- Dương Trung, khi nãy hắn cũng nói vậy.

Tinh Hồn mặt vô biểu tình, đáp.

- Hừ, phế vật Dương Trung, hắn có thể so sánh với bản thiếu gia? Tạp chủng, để hôm nay bản thiếu gia cho ngươi nhận thức rõ, chênh lệch giữa chúng ta lớn đến cỡ nào.

Dứt lời, bỗng trên tay Trần Anh Tuyệt xuất hiện hai cái bao tay màu xanh dương, phía bên ngoài có những đường vân không ngừng chuyển động, tựa hồ những đường vân này tồn tại sinh mệnh.

- Đó chính là Phá Vân Quyền Sáo, thượng phẩm pháp khí sao? Vừa nhìn thôi cũng cảm thấy lợi hại rồi.

Trông thấy đôi bao tay màu xanh trên tay Trần Anh Tuyệt, một đám người liền ồ lên.

Tinh Hồn nhìn thấy Phá Vân Quyền Sáo này, với tầm mắt của hắn liền nhìn thấy được điểm lợi hại của nó. Thanh hạ phẩm pháp khí trường kiếm của hắn, nếu chạm vào Phá Vân Quyền Sáo, cơ hồ trong chớp mắt liền hóa thành vô số mảnh vỡ.

Không hổ danh là đệ tử thiên tài dòng chính, được gia tộc cấp cho pháp bảo lợi hại đến vậy.

- Làm oan hồn dưới Phá Vân Quyền Sao, ngươi nên lấy đó làm tự hào.

Trần Anh Tuyệt cười đắc ý, sau đó gương mặt biến đổi, hô lớn:

- Lạc Nhật Quyền.

Nguyên lực vận chuyển, khí thế toàn thân bộc lộ, Trần Anh Tuyệt phá không đấm thẳng về phía trước. Một quyền vừa ra, trong giây lát phảng phất khoảng khắc bầu lời biến sắc, dưới lực lượng Phá Vân Quyền Sáo gia cố, uy lực của Lạc Nhật Quyền không chỉ mạnh lên gấp hai lần.

Tinh Hồn trong mắt biến đổi, trên tay nhanh chóng tế ra Kinh Thiên Kích, chiến lợi phẩm hắn đoạt được của Dương Trung.

- Mô Phỏng Thuật – Thiên Ưng Kích.

Tinh Hồn xuất ra một thương y hệt như Dương Trung xuất ra, bất quá, uy lực so với Dương Trung mạnh hơn rất nhiều.

- Là Thiên Ưng Kích, vũ kỹ truyền thừa của Dương gia, làm sao tạp chủng này biết được?

Mộ Yên ánh mắt ngạc nhiên.

- Tạp chủng này, trên người chắc chắn có bí mật.

- Nhất định là vậy. Vũ kỹ gia tộc so với vũ kỹ tông môn cơ hồ không khác biệt, tuyệt đối không được truyền ra bên ngoài.

- Trần Anh Tuyệt, chỉ cần phế đi tạp chủng đó, tạm thời đừng giết vội.

Chu Phi Ưng lớn tiếng hô, nói với Trần Anh Tuyệt. Kỳ thật, việc Tinh Hồn sử dụng Thiên Ưng Kích cũng làm cho Trần Anh Tuyệt hơi nghi hoặc. Dĩ nhiên, hắn cũng đồng tình với đám Chu Phi Ưng, cho rằng Tinh Hồn có bí mật nào đó nên mới học trộm được vũ kỹ của Dương gia.

Một tiếng ầm nổ vang. Tinh Hồn lui về phía sau mấy bước. Uy lực sau khi được gia cố thêm lực lượng của Phá Vân Quyền Sáo đã mạnh hơn nhiều lần, dù lực lượng thân thể của Tinh Hồn rất cường hãn cũng không thể không bị đẩy lùi.

Đột nhiên trong mắt hắn hiện ra một bóng người, chính là Trần Anh Tuyệt. Trong mắt Trần Anh Tuyệt lộ vẻ tham lam, hai bàn tay siết lại thành quyền, nguyên lực vận chuyển, một lần nữa khởi động Phá Vân Quyền Sáo:

- Song Long Xuất Hải.

Trần Anh Tuyệt song thủ đồng thời đánh ra. Chỉ thấy hai đạo cự chưởng giống hóa thành hai đầu long ảnh, gào thét giận dữ xông thẳng đến.

Tinh Hồn sắc mặt hơi động, hắn lúc nãy đã được cảm thụ uy lực của Phá Vân Quyền Sáo, tự nhiên sẽ không dám mất cảnh giác.

- Quỷ Ảnh Thần Hành.

Tinh Hồn không dám kháng cự trực diện, liền gia tốc tránh sang một bên. Nhờ vào công pháp luyện thể Trấn Ngục Huyền Thể, không chỉ thân thể độ cường hãn mạnh lên, mà còn khiến tốc độ của hắn tăng lên rất nhiều.

Nhờ vậy, trong một thoáng chốc, hắn vẫn có thể tránh được.

- Tạp chủng, chịu chết đi.

Ngay khi Tinh Hồn vừa lui sang một bên, bất ngờ Trần Anh Tuyệt đồng thời xuất hiện ở ngay vị trí này.

- Lạc Nhật Quyền.

Trần Anh Tuyệt gương mặt tàn độc, hướng thẳng một quyền vào đan điền của Tinh Hồn, toan có ý định hủy đan điền của hắn.

- Vạn Thú Nhất Kích.

Tinh Hồn dĩ nhiên không phải loại người đứng im chịu trận, nguyên lực vận chuyển, bàn tay hóa thành trảo, trong giây lát đánh ra một đạo trảo ấn.

Quyền kình chạm trảo ấn, một tiếng nổ kinh thiên vang lên, khói bụi bay lên đầy trời. Tinh Hồn lui về phía sau lưng năm bước, còn Trần Anh Tuyệt, hắn thế mà nhưng mà lùi đến hơn mười bước. Chỉ thấy trên gương mặt Trần Anh Tuyệt tràn đầy kinh ngạc.

- Thân thể thật cường hãn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.