Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 72: Em Đã Nhớ Lại Mọi Thứ




Trans: Xiêu Xiêu

Trong vòng 48 tiếng bị rơi xuống nước hai lần, rốt cuộc Lâm Vi Vi nàng phải có tình yêu mãnh liệt nào với con sống duyên dáng uốn quanh Berlin này chứ.

Lâm Vi Vi nhếch nhác chui lên khỏi mặt nước đánh ra một kết luận, chọc ai thì chọc cũng không được chọc đến tên ma vương này. Động đến một cọng lông của hắn ta nhất định sẽ không có chuyện gì tốt lành.

“Em tỉnh táo lại chưa?” Hắn đứng trên bờ, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống.

“ĐCMA!”

Fritz không hiểu, sờ sờ mũi, tự động bỏ qua. Hắn ngồi xổm xuống vươn tay ra định kéo nàng lên. Nào ngờ, người phụ nữ bướng bỉnh này lại không cảm kích hất tay hắn ra. Nàng tự mình chật vật cả buổi leo lên như chó lên bờ, dọa một đàn vịt chạy mất mới leo lên thành công.

Fritz thuận tay bứt một cọng cỏ cho lên miệng ngậm, hai hàng lông mày nhướn lên, trừng mắt nhìn nàng, buồn cười nhưng không dám cười, “Nhìn em thế này anh chợt nhớ đến cuộc đổ bộ Normandy*”

*Cuộc đổ bộ Normandy: Cuộc đổ bộ Normandy là các hoạt động hạ cánh vào thứ Ba, ngày 6 tháng 6 năm 1944 của cuộc xâm lược Đồng Minh của Normandy trong Chiến dịch Overlord trong Thế chiến II. Tên Chiến dịch Neptune và thường được gọi là D-Day, nó là cuộc xâm lược lớn nhất trên biển trong lịch sử. Trận đổ bộ Normandie là một trong những bước ngoặt quan trọng nhất đánh dấu sự chấm dứt của chế độ Đức Quốc xã. (Nguồn: Wikipedia)

Đổ bộ CM anh!

Lâm Vi Vi giận sôi lên, nàng nhấc chân định đạp hắn, nhưng vừa cúi đầu liền nhìn thấy tay hắn hơi động đậy, nàng giật thót tim, chỉ sợ lại bị hắn ném vào lòng sông một lần nữa. Lâm Vi Vi lập tức xoay buồm theo hướng gió, chân đạp sang bên cạnh, giẫm chết một con ốc sên.

Nàng nghiến chân, “Fuck, cho mày kiêu ngạo này!”

Fritz ngập tràn hứng thú nhìn từng hành động của nàng, thần thái thối hoắc gợi đòn. Lâm Vi Vi biết nàng sức lực không bằng hắn, khí tràng cũng không bằng hắn, nàng méo miệng, tự cho mình một bậc thang leo xuống.

Hừ, thiện nữ không đấu với ác nam, anh cứ việc ở đây mà đắc ý đi!

Tối mùa hạ không có nắng nên không khí có vẻ lạnh lẽo. Một cơn gió thổi qua, nàng bất giác lạnh run, cũng may nơi này cách nhà nàng không xa. Lâm Vi Vi không để ý đến Fritz nữa, nàng quay người nhanh chân bước về nhà.

Fritz không có chìa khóa, lúc ra ngoài tìm nàng hắn cũng không khóa cửa lại, nên chỉ vừa đẩy nhẹ một cái cửa đã mở ra. Nàng quay đầu nhìn hắn đang đi theo ngay đằng sau, cả người liền phi vào trong nhà đóng cửa rầm một cái, nhốt hắn ở bên ngoài.

Fritz gõ gõ cửa, tiếng cửa gỗ chắc nịch, nhưng lại không rõ ràng lắm. Lâm Vi Vi khóa cửa lại, xoay khóa đến mấy vòng cho an toàn, “Cút ngay, bà đây không nuôi anh nữa”

Fritz ở bên ngoài nói mấy câu gì đó nhưng nàng làm như không nghe thấy. Nếu còn mở cửa cho hắn vào thì nàng chắc chắn chính là một con ngu ngốc, ngớ ngẩn, đần độn!

Bị ném xuống sông bơi mấy vòng, trên người Lâm Vi Vi lúc này cả người mang theo mùi tanh của nước sông. Nghĩ đến mấy con vịt hay thiên nga gì đó mỗi ngày đều tiểu tiện đại tiện vào lòng sống, nàng liền cảm thấy ớn hết cả người.

Lâm Vi Vi xông vào nhà tắm rũ mình sạch sẽ, sau đó lại ngâm nước hoa hồng, nhân tiện cũng đắp luôn mặt nạ. Trong nhà không có Fritz thật yên tĩnh. Không chỉ lỗ tai thanh tịnh mà ngay cả áp lực trĩu nặng cũng biến mất.

Nhớ đến đôi lúm đồng tiền giết người không đền mạng, vẻ mặt tựa tiếu phi tiếu kia, sống lưng nàng không khỏi tự nhiên ớn lạnh. Nàng có lòng tốt thu lưu hắn, nào ngờ thứ nhặt được lại không phải một bé cừu non, mà là một con sói mắt trắng.

Thời tiết tháng sáu nói thay đổi liền thay đổi. Ban ngày vẫn nắng vàng ngập trời, vậy mà đêm đến đã cuồng phong gào thét. Một tia sét xẹt qua ngoài cửa sổ, tiếp đó là tiếng đùng đoàng nhức tai, bầu trời tựa như muốn nổ tung.

Cánh cửa sổ bị gió thổi đập vào bệ cửa vang lên tiếng cành cạch, Lâm Vi Vi giật mình, cả người run lên, những miếng dưa chuột trên mặt nàng thoáng chốc trượt xuống. Nước đã nguội ngắt, nàng vội vàng đứng dậy bước ra khỏi bồn tắm, mặc váy ngủ chạy ra ngoài đóng cửa sổ.

Lầu hai nơi Lâm Vi Vi ở có chiếc ban công nhỏ đối diện với bờ sông. Từ bên trong nhìn ra có thể thấy những giọt mưa lớn đang rơi tí tách, ào ào rơi trên mặt sông rất dữ dội, những gợn sóng bị đẩy lên thành từng đợt. Một tia chớp bổ ra khỏi tầng mây, khí thế hào hung.

Khung cảnh xung quanh mờ tịt trong màn mưa, cây lá chập chờn, một đêm mưa bão. Lâm Vi Vi thò đầu ra nhìn, dưới một gốc cây cổ thụ ngay trên đầu đường cái, ngoại trừ bóng đêm nặng trịch thì không có gì cả.

Fritz đi rồi, nhìn mãi nhìn mãi cũng không thấy hình bóng hắn. Tấm cao da chó dính lên người nàng mấy hôm nay bỗng nhiên không còn thấy nữa, trong lòng như có gì đó mất mát.

Không biết hắn bây giờ đang trú mưa dưới gầm cầu nào, lòng nàng hơi áy náy, cũng hơi lo lắng. Vào lúc thời thiết tệ thế này, trên phố ngay cả một con ruồi cũng không thấy, mà hắn một thân lẻ loi thì biết đi đâu? Nàng làm như vậy, có phải đã quá nhẫn tâm không?

Lâm Vi Vi bất an đóng cửa sổ sát đất lại, hậm hực chạy về phòng chuẩn bị lên giường ngủ. Nào ngờ, đèn vừa sáng lên, trái tim đã như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Chỉ thấy Fritz lúc này đang ung dung nhàn nhã nằm trên giường nàng.

Lâm Vi Vi chỉ vào hắn hét lên, “Sao anh vào được đây?”

“Ban công” Hắn chớp chớp mắt nhìn nàng, vành môi dẩu lên, tặng đi một nụ hôn gió, “Lần sau trước khi đi tắm nhớ đóng cửa”

“Anh nhìn trộm tôi tắm?” Mặt Lâm Vi Vi đen xì.

Hắn chẳng ừ hử gì, nhún nhún vai, hắn cũng muốn nhìn lắm, những rất tiếc chẳng nhìn được gì cả.

Mệt nàng vừa rồi còn lo lắng hắn không có chỗ nương thân, đúng là uổng công. Lâm Vi Vi bước đến túm cổ áo hắn, “Anh cút ra ngoài cho tôi”

Dựa nào cơ thể gầy còm này của nàng sao có thể kéo được Fritz, hắn vươn ra hai ngón tay, vuốt ve lên mu bàn tay nàng, mặt dày nói: “Ngoài kia mưa to lắm, sao em có thể nỡ lòng đuổi anh ra”

Fuck, bộ anh hết chuyện để nói rồi à! Lâm Vi Vi tức giận hất tay của hắn ra, buông lời mỉa mai, “Lúc anh vứt tôi xuống sông, sao lúc đấy không ‘nỡ lòng’ đi?”

Hắn vươn ngón tay vừa bị nàng hất ra lắc lắc trước mặt nàng, mặt mày vô tội, “Lúc đó là tự vệ chính đáng”

Hứ, tự vệ chính đáng con khỉ. Lâm Vi Vi nàng là Osama bin Laden, là vũ khí sinh học có lực sát thương lớn lắm hay sao mà cần hắn phải tự vệ đến mức quẳng nàng xuống nước?

Nhìn gương mặt đầy hắc tuyến, hai hàm răng nghiến kèn kẹt, đôi mắt như muốn phóng ra lửa của nàng, Fritz mới chịu thua đưa tay lên đầu hàng, không trêu nàng nữa.

“Thằng kia có ra gì đâu, ẻo lả, sao xứng được với em”

“Anh mới ẻo lả” Lâm Vi Vi phản bác. Cho dù Dương Sâm có là một tên cặn bã, nàng mắng thì được nhưng người ngoài thì không được phép.

“Ẻo lả?” Fritz vừa nghe vậy liền nhìn đũng quần theo bản năng, vẻ mặt khoa trương, đôi mắt chớp chớp, “Ẻo thật không? Sao hôm qua không thấy em nói gì?”

Fuck, nàng đúng là sắp bị hắn làm tức chết rồi. Bình tĩnh bình tĩnh! Lâm Vi Vi hít thở thật sâu, cuối cùng cũng nhận thức được sự thật tàn khốc, rằng bản thân nàng không phải là đối thủ của tên này, chỉ còn cách lùi một bước nhẫn nhịn, “Tôi mệt rồi, muốn ngủ”

Fritz gật gật đầu, đường hoàng chững chạc nói: “Anh cũng mệt rồi, vừa hay có thể cùng…” ngủ.

“Anh ở đây thì bảo tôi ngủ thế nào?”

“Giống đêm qua thì sao?”

“Đêm qua là do tôi uống say”

“Thế hôm nay lại đi uống tiếp nhé?”

“…” Đánh không lại, cãi cũng không lại được với hắn. Lâm Vi Vi nghẹn họng, hai hàm răng nghiến đến mức dường như vỡ vụn. Đây gọi là gì? Là cõng rắn cắn gà nhà, khóc không ra nước mắt!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.