Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 6: Lộ Diện Vị Hôn Phu




Yên Hà tiên tử chửi ầm lên, bao nhiêu vẻ ưu nhã đều mất sạch.

Lúc này, Tô Lạc ở trong lồng sắt, nheo mắt lại.

Hóa ra, Yên Hà tiên tử chỉ ưu nhã ở trước mặt sư phụ thôi. 

Thật ra, tính tình bà ta vốn dĩ vô cùng vặn vẹo dữ tợn.

Hèn gì sư phụ cứ tránh né tiếp xúc nhiều với bà ta. Nữ nhân như vậy thật sự quá cực đoan, khủng bố.

Lý Dao Dao chỉ biết khóc, uất ức mà khóc rống lên… 

Những tưởng nàng là công chúa của Dao Trì Lý gia, thì nàng sẽ có được trăm ngàn sủng ái. Nhưng nàng hiện tại phải đi theo nữ ma đầu này, mỗi ngày không bị đánh, cũng bị mắng…

Yên Hà tiên tử lạnh lùng trừng mắt: “Không được khóc!”

Nghe vậy, Tô Lạc không khỏi nhìn về phía Lý Dao Dao. 

Sao khi Yên Hà tiên tử thốt ra câu kia, Lý Dao Dao quả nhiên không dám khóc thành tiếng nữa. Nàng chỉ dám dùng bàn tay che miệng lại, mà nức nở thật khẽ, thoạt nhìn nàng còn đáng thương hơn đứa con nít bị đánh đòn.

Trong lòng Tô Lạc dâng trào cảm giác xúc động.

Xem ra, Lý Dao Dao đi theo Yên Hà tiên tử suốt một năm qua, nàng đã chịu không ít đau khổ rồi. Bằng không, dựa vào tính tình ngạo mạn của nàng thì không dễ dàng gì bắt nàng nghe lời như vậy. 

So với tình cảnh của Lý Dao Dao, sư phụ chỉ hà khắc với nàng trong chuyện học hành, thì quả thực nàng giống như được ngâm mình trong hũ mật vậy. Nghĩ như vậy, Tô Lạc cảm thấy mình thật may mắn.

Yên Hà tiên tử xử lí xong Lý Dao Dao, thì lực chú ý nhanh chóng chuyển qua Tô Lạc.

Mục đích nàng đến đây, rốt cuộc vẫn là Tô Lạc. 

“Trét lên mặt nàng đi.” Đôi mắt Yên Hà tiên tử đột nhiên trở nên lạnh lẽo, ánh mắt nhìn Tô Lạc chứa đầy thù hận.

Trong lòng Tô Lạc nổi lên nghi ngờ, nàng nhíu nhíu mày: “Khoan đã, đó là cái gì vậy?”

“Ngươi không cần biết.” Yên Hà tiên tử căn bản không cho Tô Lạc biết. 

Vạt áo to rộng của bà ta phất lên.

Nháy mắt, Tô Lạc chỉ cảm thấy toàn thân mình nhũn ra, cả người tê dại, ngay cả một ngón tay cũng không cử động được.

Yên Hà tiên tử lại vung tay lên, lồng sắt vốn không có khóa, phát ra một loạt âm thanh xôn  xao. 

Tất cả song sắt lập tức hạ xuống, biến mất vào mặt đất.

Chiếc lồng sắt giống như tan biến trong nháy mắt.

Thị nữ được Yên Hà tiên tử giao nhiệm vụ, bưng đĩa trắng bằng ngọc chứa đầy dung dịch đen, bước từng bước về phía Tô Lạc. 

Tô Lạc có thể cảm giác được, mùi hương nồng đậm kia đang kích thích dây thần kinh khứu giác của nàng.

Nàng không khỏi nhíu mày.

“Còn không đến giúp một tay?” Hành động của Yên Hà tiên tử là điển hình của câu vừa đấm vừa xoa, bà ta gọi Lý Dao Dao đến giúp mình bôi thuốc lên mặt Tô Lạc. 

Lý Dao Dao vốn dĩ đang tuyệt vọng thương tâm, nghe vậy, lập tức trong lòng vui mừng.

Nàng nhanh chóng đứng lên, những đau đớn trên người nàng nháy mắt giống như biến mất toàn bộ.

Lý Dao Dao nghiêm mặt, khom lưng về phía Yên Hà tiên tử: “Đệ tử tuân mệnh.” 

Sau đó, nàng xoay người lại, đối mặt với Tô Lạc.

Tô Lạc và nàng bốn mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy rõ ràng một tia âm ngoan chợt lóe trên mặt nàng.

“Ta muốn kháng nghị.” Nỗi bất an trong lòng Tô Lạc ngày càng rõ ràng. 

“Kháng nghị không có hiệu quả!” Yên Hà tiên tử trực tiếp bác bỏ.

Lý Dao Dao nhìn Tô Lạc, khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười giả tạo và cực kì độc ác.

Vì thời khắc này, nàng đã chuẩn bị biết bao lâu nay. 

Thị nữ cầm chiếc khay màu đỏ.

Trên khay có đĩa trắng bằng ngọc, còn có một cây cọ.

Là loại cọ quét sơn tường cỡ bự! 

Trong đôi mắt xinh đẹp của Lý Dao Dao hiện lên một tia âm ngoan, nàng không chút do dự mà cầm lấy cây cọ bự đó, chấm vào dung dịch thuốc đen như mực.

Tô Lạc cố gắng tự trấn tĩnh, lộ ra một nụ cười, nói với Yên Hà tiên tử: “Rốt cuộc thứ đó là cái gì? Tiền bối có thể nói cho ta biết không?”

Lúc này, đã có người hầu nhanh chóng bưng đến một chiếc ghế dựa bằng gỗ tử đàn, đặt phía sau Yên Hà tiên tử. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.