Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 5: Không Còn Giá Trị




Nếu nàng đoán không sai, thì người tới chắc hẳn là…

Giày da thêu hình Thải Phượng phác điệp màu tím, từng bước một đi xuống cầu thang.

Quả nhiên là bà ta. 

Lần này, Yên Hà tiên tử không xuất hiện một mình nữa, mà sau lưng bà ta còn có một thị nữ.

Dung nhan vị thị nữ này rất xinh đẹp, so với Lý Dao Dao, cũng không thua kém nhiều.

Nếu xuất đầu lộ diện trên thế giới, cô nương xinh đẹp này tuyệt đối sẽ nổi tiếng khắp nơi, nhưng nàng chỉ là một thị nữ nhỏ bé bên cạnh Yên Hà tiên tử. 

Nhìn thấy trong tay thị nữ cầm một món đồ vật, Tô lạc nheo mắt lại.

Đó là một chiếc đĩa trắng bằng ngọc.

Chiếc đĩa đựng đầy dung dịch đen nhánh như mực. 

Cách thật xa, nhưng đã có thể ngửi thấy mùi hương kì dị.

Tô Lạc không thích mùi hương này.

Lý Dao Dao nhìn thấy Yên Hà tiên tử, đôi mắt nàng vừa chuyển, lập tức nảy ra một ý hay. 

Nàng cũng không đứng dậy, mà vừa quỳ vừa lết đến chỗ Yên Hà tiên tử.

“Sư phụ cứu mạng. Tô Lạc thiếu chút nữa đã đánh chết đồ nhi rồi.” Đôi mắt xinh đẹp của Lý Dao Dao ngân ngấn nước mắt, từng giọt lệ như hoa lê rơi rụng, điềm đạm đáng yêu.

Hơn nữa quần áo trên người nàng lấm lem, còn có mấy vết xanh tím trên gương mặt nàng… Nhìn nàng thật sự rất đáng thương. 

Nếu để nam nhân nhìn thấy, đảm bảo sẽ trùng quan nhất nộ vi hồng nhan (1).

Yên Hà tiên tử nhàn nhạt mà nhìn Lý Dao Dao: “Sao lại ra nông nỗi này?”

“Sư phụ, nàng muốn giết đồ nhi…” Lý Dao Dao khóc như mưa, giống như nàng thật sự bị ức hiếp. 

Nàng như vậy, thật sự rất đáng yêu, khiến người khác yêu mến.

“Ngươi nói, nàng muốn giết ngươi?” Giọng Yên Hà tiên tử nhàn nhạt, nghe không ra cảm xúc của bà ta.

Lý Dao Dao cho rằng lừa được bà ta, lập tức càng thêm hăng hái. 

“Sư phụ, vết thương trên mặt đồ nhi là do nàng ta gây ra đó.” Lý Dao Dao lấy tay che mấy chỗ bầm tím trên mặt, nhưng lại cố tình để bà ta nhìn thấy.

Quả nhiên, sắc mặt Yên Hà tiên tử dần dần tối sầm.

“Vết thương trên mặt ngươi, là do nha đầu kia đánh sao?” Yên Hà tiên tử gằn từng chữ một, hỏi rõ ràng. 

“Phải, thiên chân vạn xác, thỉnh sư phụ đòi lại công bằng cho đồ nhi.” Lý Dao Dao khẩn cầu, nàng khóc thút thít, nhưng vẫn không quên dùng khóe mắt liếc Tô Lạc một cái đầy đắc ý.

Nàng muốn cho Tô Lạc biết, nàng không cần sự thương hại của người khác.

Yên Hà tiên tử đối xử với nàng rất tốt, tốt hơn bất cứ ai. 

Giống như chỉ có làm như vậy, mới có thể thỏa mãn sự ham muốn hư vinh của nàng.

Khi nàng âm thầm đắc ý, thì bỗng nhiên lại nghe được tiếng gió vụt tới…

“Chát!” 

Một cái tát thật mạnh, hung hăng đáp lên khuôn mặt của Lý Dao Dao, lập tức khiến Lý Dao Dao ngây dại.

“Sư phụ?” Lý Dao Dao ôm lấy gò má bị đánh sưng đỏ, khó tin mà ngước mắt nhìn Yên Hà tiên tử trừng trừng.

Sư phụ không những không đòi công bằng cho nàng, mà còn tát nàng một cái. 

Trong đôi mắt của Yên Hà tiên tử tràn ngập sự lạnh lẽo hung dữ, nàng không những không khống chế được, ngược lại, nàng còn giơ chân đạp vào ngực Lý Dao Dao.

Thực lực của Yên Hà tiên tử mạnh như thế nào chứ?

Nàng đạp một cú như vậy, làm sao Lý Dao Dao có thể chịu nổi? 

Chỉ nghe một loạt thanh âm kịch liệt vang lên.

Cả người Lý Dao Dao dường như dính trên lồng sắt, sau đó, dựa vào song sắt mà trượt xuống đất.

“Khụ khụ khụ…” Lý Dao Dao ôm lấy ngực, không ngừng ho khan. 

Máu tươi theo khóe miệng chảy ra.

Cảnh tượng này thật sự khiến người khác sợ hãi.

Nhưng mà, Yên Hà tiên tử còn chưa hả giận. Bà ta chỉ vào đầu Lý Dao Dao mà mắng, âm thanh giống như đang rít gào: “Tiện nhân! Ngươi là cấp sau, vậy mà đánh không lại nàng, một người cấp năm. Lại còn mặt mũi đi méc bổn tiên tử sao? Ngươi không thấy mất mặt hả? Đồ đệ của Yên Hà sao có thể thua kém đồ đệ của Dung Vân chứ? Ngươi thật đúng là thứ ngu xuẩn, ngu xuẩn!” 

***

(1) Trùng quan nhất nộ vi hồng nhan: Anh hùng nổi giận vì mỹ nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.