Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 39: Đau Đớn Còn Hơn Chết




Editor: Melodysoyani

Đây là cảm giác sắp chết sao? Bất lực lại bất lực.

Ngay cả đến chết cũng chưa đạt được hy vọng cảm nhận được đau đớn, nói thật, trong lòng thật đúng là có chút khổ sở.

Tiếng dừng nhanh chói tai của xe vận tải kiểu lớn còn đang vang dội trong đầu Trình Bạch.

Trình Bạch suy yếu mà nhắm mắt lại nâng khóe môi, trên mặt tinh xảo mà tái nhợ không có chút cảm xúc. Trong tầm mắt càng thêm mơ hồ, chung quanh người qua đường muôn hình muôn vẻ gần như là hoảng sợ liếc nhìn mình một cái rồi lập tức vội vàng rời đi.

Máu tươi chảy ra từng dòng lớn, quần áo màu trắng trên người Trình Bạch bị máu tươi dính vào trở thành màu đỏ diêm dúa lòe loẹt chói mắt.

Tính di truyền bẩm sinh thiếu hụt chứng cảm nhận đau đớn, khiến cô không cảm nhận được đau đớn.

Thân là lớp trưởng, thầy cô giáo hy vọng sau khi cô tan học thì thay mặt toàn thể bạn học đến bệnh viện xem tình huống bây giờ của bạn học Dương thế nào, nhân tiện đưa bài tập bổ sung cho cậu ta.

Cô tự nhiên sẽ ngoan ngoãn mà cong môi lên, đồng ý rồi.

Cô đã quen làm ra vẻ, hơn nữa còn là làm ra vẻ một người hoàn hảo không tì vết.

Nếu cô viết ra sách ——《 làm cách nào luyện thành nữ sinh hoàn hảo》, nhất định có thể kiếm được đầy bồn đầy bát.*(ý nói kiếm được nhiều tiền)

Vào trường hợp nào thì nên nói lời gì, phải công khóe môi lên bao nhiêu độ thì chính xác, giọng điệu nói chuyện như thế nào mới không dịu không nóng, làm cách nào khiến người ta thích, làm thế nào để nghiêng đầu lộ ra độ cong khiến tim người ta đập thình thịch…… Những thứ đó từ nhỏ cô đã am hiểu sâu và cũng luôn luôn luyện tập, nhưng mỗi một nụ cười, lại là không một cái nào phát ra từ tận đáy lòng, đều là cứng đờ rồi lại làm ra dáng vẻ tốt đẹp.

Hiện giờ thật đúng là làm cho người ta muốn sinh lòng châm biếm.

Thân thế tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, nhân duyên tốt, chỉ số thông minh cao.

Gần như là cô tùy tay lấy ra một chút đều đã đủ làm người cực kỳ hâm mộ. Nhưng trong lòng cô cô đơn, giống như không có linh hồn và thể xác, một cái xác không hồn.

Chẳng qua tất cả mà mình có được đều là theo kỳ vọng và tưởng tượng của mẹ, từng bước một làm từng bước đi.

Cứ chấm dứt sinh mệnh như thế cũng tốt, chỉ là… Dảng vẻ chết thảm này, thật đúng là một nét bút hỏng lớn nhất trong cuộc đời hoàn hảo của cô. Ánh mắt của mẹ đầu tiên là nhìn mình, nghĩ đến nhất định là dưới đáy lòng oán giận vì sao dáng vẻ mình chết lại không đẹp như thế, không phù hợp với hình tượng con gái hoàn hảo trong cảm nhận của bà.

Đầu óc Trình Bạch thanh tỉnh như cũ, nhưng mí mắt vẫn không chịu khống chế mà trầm trọng khép lại.

Giữa hoảng hốt, hình như cô nghe thấy tiếng còi xe cứu thương, là rõ ràng như vậy, nhìn thấy từ xa có một người phụ nữ mặc lễ màu lam đang nghiêng ngả chao đảo đi đến trước mặt mình…… Không giữ được trọng tâm mà té ngã trên mặt đất.

Nhưng chuyện này sao có thể? Mẫu thân luôn giữ cử chỉ thanh nhã hoàn hảo trước mặt mình và người ngoài, sao có thể không có hình tượng mà xuất hiện trước mặt nhiều người như vậy? Bước chân còn cuống quít?

Trình Bạch âm thầm tự giễu ý nghĩ người phụ nữ cách đó không xa chính là mẹ mình, rốt cuộc mí mặt buồn ngủ trầm trọng của cô không hề giãy giụa cường căng mà chậm rãi khép lại……

Khóe miệng vẫn duy trì độ cong tốt đẹp yên lòng như trước, yên tĩnh đến giống như người đẹp ngủ trong truyện, long  mi ngưng lại như cánh bươm bướm không còn vỗ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.