Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 17: Cố Giai Thụy




Tiểu Bảo khóc càng thương tâm hơn.

Sở Hà ôm lấy cậu ấy, cam đoan nói: “Bất luận như thế nào, mẹ đều cam đoan với con, trên đời này, chỉ có một bảo bối Tiểu Bảo, khẳng định sẽ không kiếm thêm cha dượng cho Tiểu Bảo!”

Tiểu Bảo xoa nhẹ đôi mắt, vẫn như cũ nửa tin nửa ngờ đánh giá cô ấy: “Thật vậy sao?” 

“Ừ! Thật đấy! Thật đến nỗi không thể thật hơn nữa!”

Tiểu Bảo vui mừng nhào vào trong lòng ngực cô ấy, lúc này đoạn này mới kết thúc.



Bác Phúc đem bữa sáng đưa vào phòng.

Cố Cảnh Liên ngồi ở trước bàn làm việc, ngoài dự đoán là không có ngồi chơi bút mực mà là nghiêng một bên đỡ lấy cái đầu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

Bác Phúc đem bữa sáng để ở trên bàn, ra vẻ không cố ý nhắc tới: “Mới vừa rồi, Tiểu Bảo khóc hơn nữa ngày, rất vất vả mới dỗ dành được.” 

Cố Cảnh Liên nghe vậy, đẩy ra mi mắt, có chút kinh ngạc hỏi: “Tại sao lại khóc rồi?”

Đứa trẻ đó khóc nhiều như ăn cơm bữa.

Bác Phúc nói bóng nói gió nói: “Cũng chỉ là bởi vì chuyện của ông chủ.” 

“Chuyện của ta?”

“Tiểu Bảo lo lắng ông chủ tìm mẹ kế cho cậu ấy.”

Cố Cảnh Liên khóe môi giật mạnh kéo theo cái trán đen nói: “Ai nói sẽ kiếm mẹ kế cho cậu ấy.” 

Bác Phúc cười cười nói: “Đứa nhỏ không phải là còn nhỏ sao? Khó tránh khỏi suy nghĩ lung tung, đứa nhóc này tâm trí rất nhạy cảm, dễ dàng nảy sinh những liên tưởng.”

“Làm cho cậu ấy yên tâm, việc này không có khả năng.”

Cố Cảnh Liên liền tay đưa cái ly lên, uống nhẹ một ngụm hồng trà, bác Phúc lại hỏi dò nói: “Vậy… Ông chủ, không phải tôi nói, vẫn là những câu nói cũ đó, hiện giờ, trên dưới nhà họ Cố, chỉ có việc hôn sự của ông chủ là làm cho người ta hao tổn tinh thần nhất.” 

“Ta đã nói rồi, không kết hôn.”

Cố Cảnh Liên buông cái ly xuống, lạnh lùng thốt lên: “Chuyện này không cần ngươi quan tâm.”

Bác Phúc thở dài nói: “Tôi làm sao có thể không quan tâm chứ? Ông chủ, ngài… có cô gái nào hợp ý chưa?” 

“Không có.” Cố Cảnh Liên hầu như là nghĩ cũng không cần suy nghĩ mà nói.

“Vậy… Sở Hà thì sao?”

Bác Phúc nhẻo miệng cười: “Ngài cảm thấy cô ấy như thế nào?” 

“Không như thế nào cả.”

Cố Cảnh Liên dần dần có chút không kiên nhẫn: “Ông tới đây là để nói với tôi những lời vô nghĩa này à?”

Bác Phúc lập tức nhìn mặt biến sắc, lắc lắc đầu nói: “Không có không có! Chỉ là nhân tiện nên nhắc tới.” 

“Đi ra ngoài.”



Bác Phúc bị đuổi ra khỏi phòng. 

Nhưng mà hơn không bao lâu, Cố Cảnh Liên liền nghe được tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, ngay sau đó, cửa bị một người thật cẩn thận đẩy ra, một cái đầu nhỏ lém la lém lỉnh đưa vào trong.

Cố Cảnh Liên ngước đầu lên, khóe mắt nhìn thấy đứa nhóc nhỏ rón ra rón rén lén lút tiến vào phòng.

“Làm gì đó?” 

Anh ta lên tiếng, Tiểu Bảo lúc này mới ý thức được hành tung của mình bị phát hiện, lập tức đứng thẳng người lên, cười vô cùng rạng rỡ.

“Cha!”

Trải qua một ngày họp phụ huynh của ngày hôm qua, từ này, hình như cậu ấy đã gọi quen miệng rồi. 

Cố Cảnh Liên nghe được cái tai cũng rất dễ chịu, nhưng mà không cần suy nghĩ, thằng nhóc nhỏ này cười tươi như vậy, chắc chắn không có gì tốt lành cả.

“Có việc bẩm tấu.”

Tiểu Bảo lập tức đi đến bên người anh ấy, nằm trên đùi của anh ta, tò mò hỏi: “Cha, cha cảm thấy mẹ có đẹp không?” 

Đây là câu hỏi quỷ gì vậy?

Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói: “Bình thường.”

“Vậy cha cảm thấy mẹ có tốt không?” 

“Bình thường.”

Tiểu Bảo không cam lòng, lại hỏi: “Vậy, làm như thế nào có Tiểu Bảo thế?”

Cố Cảnh Liên cũng bị nghẹn lời rồi. 

Thằng nhóc này hình như có bản lãnh làm cho người khác nghẹn lời.

Vấn đề này thật sự quá khó khăn để trả lời.

Nhỏ như vậy mà truyền tư tưởng giáo dục về phương diện này, có sớm quá không. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.