Sứ Mệnh Phù Thủy

Chương 14: Xin Anh Đừng Làm Cho Cho Tôi Thêm Một Khoản Nợ Nào Với Anh Nữa




Đương nhiên Nguyễn Thiên Lăng sớm đã dặn dò bà chuyện này.

Giang Vũ Phi uống thuốc rồi đi rửa mặt đánh răng, lúc bước ra thì đã thấy thím Lý mang đồ ăn đến rồi.

Thím Lý trực tiếp trải tấm thảm dày trên giường, đặt khay lên thảm. 

Giang Vũ Phi ngồi ăn cơm, thím Lý dọn dẹp đồ đạc đem ra ngoài.

Giang Vũ Phi nằm trên giường, hai tay đặt trên bụng, nhẩm tính chu kỳ kinh nguyệt của mình. Nếu cô tính không nhầm thì chính là ngày hôm nay.

Thật ra mấy ngày nay đều nằm trong kỳ an toàn, là cô cố ý uống thuốc tránh thai. 

Lúc có kinh nguyệt mà uống thuốc tránh thai có thể trì hoãn lại được, nhưng lúc đến đó sẽ rất dữ dội.

---

Nguyễn Thiên Lăng ngồi trong văn phòng, anh nhanh chóng làm xong công việc rồi dựa vào lưng ghế ngẩn người ra. 

Trong đầu toàn nghĩ đến Giang Vũ Phi.

Nghĩ cô đang làm gì, ăn cơm chưa, có hỏi thím Lý thuốc tránh thai để uống không.

Anh không hy vọng cô uống thuốc tránh thai, nó không tốt cho sức khỏe của cô, hơn nữa anh cũng muốn cô mang thai con của anh. Có con rồi, cô sẽ có mối bận tâm, giữa họ sẽ có mối liên hệ không thể cắt đứt. 

Nhưng trong thời gian này, cô lại không thể mang thai.

Cảm xúc của cô có thể bộc phát bất cứ lúc nào, lỡ như mang thai, cô nghĩ quẩn thì làm thế nào.

Nguyễn Thiên Lăng hơi nhíu mày, trong lòng buồn rầu, khó chịu. 

“Chủ tịch, chủ tịch Tiêu thị đang ở dưới lầu, muốn gặp anh bây giờ.” Trong điện thoại vang lên giọng của thư ký.

Nguyễn Thiên Lăng hoàn hồn, nhếch miệng cười lạnh: “Bảo anh ta lên.”

“Dạ.” 

Vài phút sau, thư ký gõ cửa phòng, sau đó đẩy cửa vào, phía sau là Tiêu Lăng với phong thái đạo mạo.

“Cô ra ngoài đi.” Nguyễn Thiên Lăng lạnh nhạt nói với thư ký.

“Dạ.” 

Thư ký ra khỏi phòng, đóng cửa lại giúp họ.

Trên mặt Tiêu Lang không có biểu cảm gì, ánh mắt rất lạnh. Nguyễn Thiên Lăng cứ ngồi im, thần thái bình thản.

“Chủ tịch Tiêu, không biết có chuyện gì mà anh đích thân tới đây gặp tôi, thật hiếm có nhỉ.” Nguyễn Thiên Lăng làm bộ cười hỏi. 

Tiêu Lang tiến lên vài bước, lạnh lùng nhìn anh: “Hẳn là anh biết lý do tôi đến đây chứ.”

“Ồ, để tôi đoán xem.” Nguyễn Thiên Lăng chau mày.

“Vì chuyện hợp tác với tập đoàn Đại Thắng sao? Điều này không thể trách Nguyễn thị chúng tôi được, tập đoàn Đại Thắng không hợp tác với các người mà chọn hợp tác với Nguyễn thị chúng tôi, cũng là bởi vì Nguyễn thị chúng tôi mạnh hơn. Chủ tịch Tiêu, thương trường như chiến trường, ai mạnh thì kẻ đó sẽ thắng. Tôi nghĩ đạo lý này chắc anh phải rõ chứ.” 

“Tôi đến không phải vì chuyện này.” Tiêu Lang nheo mắt, giọng nói lạnh đi.

Nguyễn Thiên Lăng vuốt cằm, cố làm ra vẻ trầm tư: “Vậy thì vì sao? Sẽ không phải là vì chuyện hợp tác với Lý thị đấy chứ. Lý thị bội ước với Tiêu thị các người, anh nên đi tìm chủ tịch của Lý thị, chứ không phải đến tìm tôi.”

Tiêu Lang lạnh lùng nói: “Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng giả ngu với tôi nữa. Tôi đến vì Vũ Phi, chắc anh biết rất rõ! Vũ Phi đã không còn quan hệ gì với anh, anh không có tư cách bắt cô ấy đi, anh giao cô ấy ra đây!” 

“Xin lỗi, tôi không hiểu anh đang nói gì.” Sắc mặt Nguyễn Thiên Lăng cũng nặng nề.

Tiêu Lang tiến lên, hay tay chống lên bàn làm việc.

Ánh mắt anh dữ tợn nhìn thẳng vào Nguyễn Thiên Lăng, giọng nói không lớn nhưng có khí phách: “Nguyễn Thiên Lăng, anh đừng làm tổn thương cô ấy thêm nữa! Mặc dù Vũ Phi không nói gì với tôi, nhưng tôi có thể nhìn ra sự đau khổ trong mắt cô ấy.” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.