Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 2 - Chương 4




Lãnh Dạ có thể mạnh mẽ dùng pháp lực tiến vào suy nghĩ của Bạch Tuyết, thế nhưng anh không thể làm vậy, như vậy sẽ làm cho thân thể của Bạch Tuyết bị tổn thương, không tốt đối với thân thể cô, chỉ sợ làm rối loạn suy nghĩ của cô trong giây lát! Anh không thể làm như vậy.

Bạch Tuyết nằm ở trên giường, chớp chớp mắt, lông mi dài cong vút, trầm tư xem mình về sau nên đi theo hướng nào, bây giờ cô cũng không chỉ có một mình, về sau cô còn phải chăm sóc bọn nhỏ, phải mất rất nhiều tiền, cho nên cô phải tích cực suy về tương lai sau này.

Đột nhiên, ngồi dậy, nhìn Lãnh Dạ.

“ Em muốn hỏi một chút, những đồ trước đây anh đưa cho em, có phải chính là của em hay không?” Bạch Tuyết nghiêm túc hỏi Lãnh Dạ.

“ Đương nhiên”

“ A” Bạch Tuyết nghe được đáp án, trong bụng như mở cờ, Lãnh Dạ tặng cô nhiều thứ đáng giá, đến lúc đó không chừng có thể đổi chút tiền.

Bạch Tuyết cân nhắc, hiện tại bắt đầu phải tích góp tiền rồi, vì bọn nhỏ trong bụng, cô bắt đầu tích góp tiền, bằng không sau này bọn nhỏ theo cô ăn không khí mất!

Tâm ý đã quyết, nếu không thể cùng Lãnh Dạ kết hôn như vậy cô nhất định phải bảo vệ cho bọn nhỏ, cô cũng tuyệt đối không chấp nhận người đàn ông khác ngoài Lãnh Dạ, cho nên bây giờ phải thu thập những thứ có thể đem đổi lấy tiền, mai sau sẽ có chỗ cần dùng.

Ví như phòng cho thuê, cơm ăn...

Lãnh Dạ cầm một ít tài liệu đi đến phòng sách, Bạch Tuyết từ từ ngồi xuống, duỗi đầu nhìn về phía cửa, anh đi ra ngoài! Xốc chăn lên, lặng lẽ xuống giường, ngồi thụp xuống, mở ngăn kéo phía dưới ra, toàn là đồ trang sức, một số còn làm bằng ngọc thượng hạng. Những thứ này toàn là Lãnh Dạ mua cho cô, chẳng qua cô không có đeo, chỉ đeo một bộ trang sức bình thường nhất.

Nhìn thấy ngăn kéo có cái gì đó, Bach Tuyết thất thần, không nghĩ tới anh tặng cô nhiều như vậy. Mỗi lần về nhà anh đều cầm một cái hộp nhỏ trong tay, lạnh lùng nói" Cho em".

Cô hỏi anh vì sao mua nhiều như vậy?

Anh nói vừa vặn thấy liền mua.

Nhìn ngăn kéo đầy "quà tặng", những thứ này thật sự là vừa thấy liền mua sao? Cũng quá đúng lúc đi.

Bạch Tuyết tò mò mở ra xem, trước kia khi anh đưa cho cô, cô cũng không có xem qua, bởi cô không muốn Lãnh Dạ nghĩ cô theo anh là vì tiền, cho nên cô cũng không thèm chú ý đến đống trang sức đó. Nếu chuẩn bị lấy đồ trang sức đi đổi tiền, vậy cũng nên xem cho rõ ràng cẩn thận!

Bạch Tuyết từng bước từng bước mở ra xem, mỗi một thứ cô đều rất thích, ánh mắt anh rất tốt, rất độc đáo, rất đẹp.

Chiếc nhẫn rất tinh xảo, kiểu dáng rất giản dị, cô thích, nhớ rõ chiếc nhẫn này là ngày hôm cô khóc lóc bám lấy anh không buông, không quá vài ngày anh cầm tới, lúc đó tâm tình không tốt nên cũng không có mở ra xem, không nghĩ tới là một chiếc nhẫn, đây là có ý gì !

Cô gái người ta nhận được chiếc nhẫn tức là đại biểu cho hôn nhân, mà anh tùy ý đưa cho cô một chiếc nhẫn như vậy nghĩa là sao?

Có chút thương tâm, có chút khó chịu!

Nhưng, anh vẫn mua nhẫn cho cô, có lẽ bởi vì anh không thể kết hôn với cô cho nên mới làm như vậy.

Đem những thứ có thể đổi tiền này về chỗ cũ, cô thích cất đi, nhiều như vậy không thể đem toàn bộ đi bán, phải để lại một ít làm kỉ niệm chứ.

Bỗng nhiên một cái hộp lớn hấp dẫn cô, mở ra vừa thấy, là ba chiếc vòng tay, ba chiếc vòng tay này là ở đâu? Vòng tay không phải đều có một đôi sao? Như thế nào lại lẻ vậy? Ai thừa cơ đánh cắp?

Bạch Tuyết cầm lấy xem đi xem lại, mặt trên có một dòng chữ.

Là ba chữ phân biệt: Tầm, Niệm, Ức.

Kì thật đây là Lãnh Dạ hai ngày trước mua cho cô, từ khi anh biết cô mang thai, liền theo yêu cầu đi làm ba chiếc vòng tay, ba chữ này, cũng có ý nghĩa đặc biệt, mỗi chữ mang ý nghĩa khác nhau. Tầm: là chỉ Lãnh Dạ luôn luôn tìm kiếm người. Niệm: chính là anh vẫn luôn nhớ đến người, tức là Bạch Tuyết trước kia. Ức: là chỉ cô sẽ nhớ lại hồi ức, anh sẽ một lần nữa làm lại từ đầu, nghênh đón, yêu cô kiếp này.

Anh có thể theo yêu cầu làm ba cái vòng, tính tự mình đưa cho Bạch Tuyết, ai ngờ Bạch Tuyết bị Cung Hàn bắt cóc, sau đó lại phát sinh sự việc sau này, anh không thể làm gì khác hơn là tạm thời để chúng vào ngăn kéo đựng đồ của Bạch Tuyết, cũng không có lấy ra đưa cho cô, cho nên Bạch Tuyết mới có thể không nhớ rõ khi nào anh ặng lễ vật này!

Còn có cái nhẫn kia, có thể nói là báu vật vô giá, Lãnh Dạ đặc biệt vì Bạch Tuyết làm theo yêu cầu của cô, chính là dùng bạch kim tinh khiết nhất, mặt trên là ru-bi tinh xảo, bảo thạch cũng tốt nhất. Từ chế tác đến ngoại hình đều là dùng cách thủ công tốt nhất, bao nhiêu tiền cũng không mua được, chiếc nhẫn cùng ba chiếc vòng tay kia đều là độc nhất vô nhị.

Bạch Tuyết đem trang sức cất đi, để lại chiếc nhẫn cùng ba chiếc vòng tay rồi đứng lên.

Ban đầu Lãnh Dạ đem tài liệu vào phòng sách, sau đó vào phòng bếp, cầm một ít hoa quả mới đi lên.

" Nếu ngủ không được, đứng lên ăn chút hoa quả đi". Lãnh Dạ nói.

"Vâng". Bạch Tuyết ngoan ngoãn đứng lên, nghĩ là về sau sẽ rời khỏi anh, cũng nên quý trọng khoảng thời gian này.

Bạch Tuyết chân không xuống giường, lại quên mang dép, nhìn người đàn ông cao lớn tuấn mỹ lạnh lùng, nhìn thật là đẹp mắt, ha ha nở nụ cười.

" Cười cái gì?" Lãnh Dạ hỏi, tiện tay đưa cho Bạch Tuyết một miếng táo. Bạch Tuyết nhận lấy, cắn một miếng rồi đứng lên. Hiện tại Bạch Tuyết đơn thuần, cũng quên đề phòng việc Lãnh Dạ phá thai.

Trong mắt cô, khuôn mặt tuấn tú này cả những hành động này đều rất mê người, mắt nhìn chằm chằm vào Lãnh Dạ, lòng của cô toàn bộ đều cho anh, cô thương yêu, rất sâu rất sâu, thế cho nên mới có thể thủ thân vì người đàn ông này, thà rằng lựa chọn vách núi đen, cũng không để cho người đàn ông khác đụng chạm.

Rốt cuộc cô có thể hiểu cái gì là đến chết vẫn yêu, cô thà chết cũng không muốn Lãnh Dạ nghĩ rằng cô bị đàn ông khác chạm qua.

Lãnh Dạ nhìn thấy đôi chân trần của cô, ngây ngô cười ha ha, miệng còn ăn trái táo, lắc đầu, tới bên giường, lấy đôi dép lê lại đây, ngồi xổm giúp cô đi vào.

Bạch Tuyết vẫn chưa có hồi phục tinh thần, vẫn nhìn chằm chằm vào Lãnh dạ.

" Xem đủ rồi chứ?" Lãnh Dạ hỏi, mặc dù anh biết bộ dạng anh không tệ lắm, nhưng mà bị Bạch Tuyết nhìn chằm chằm, cũng hơi ngượng ngùng.

" Không có" Bạch Tuyết đơn giản trả lời, nhưng mà trong lòng nói, nếu có một ngày cô rời khỏi anh, trong lòng liền khó chịu, thừa dịp hiện tại có thể nhìn thấy anh, nhất định phải nhìn thật nhiều, miễn cho về sau lại không nhìn được.

Lãnh Dạ kêu lên một tiếng! Thua với cô!

" Chảy nước miếng" Lãnh Dạ cười tà mị, chỉ chỉ miệng Bạch Tuyết.

" A! Nào có! Là nước táo!" Bạch Tuyết vẫn như cũ ngây ngô cười ha ha.

Nhưng vào lúc này.

" A! Cứu mạng! Mắt mẹ say mê rồi" Sói con số một tức giận nói.

" Em cũng thích ngắm cha mà, xem khuôn mặt đẹp như thế này, em cũng muốn làm say mê" Sói con số ba nói.

" Đúng là không chịu nổi con gái các ngươi, chỉ thấy trai đẹp là vậy! Tương lai sau này anh lớn lên, anh sẽ không để cho phụ nữ cứ nhìn mình chằm chằm, ai dám nhìn anh như thế, thì anh, thì anh,..." Sói con số hai nói.

" Anh hai anh xác định? Đến lúc đó không chừng lại nhìn chằm chằm vào mỹ nữ nhà người ta!Nói thật dễ nghe!" Sói con số ba kháng nghị.

" Thế nào anh cũng là vương tử, dù gì cũng có phẩm hạnh. Bảo anh nhìn chằm chằm người đẹp, kiếp sau đi!" Sói con số hai lạnh lùng nói.

" Hừ không phải nói quá sớm hay sao!" Sói con số ba nói.

" Rốt cuộc chúng ta phải làm sao bây giờ? Mẹ muốn...." Sói con số hai hỏi.

" Hừ_______" Sói con số ba bỗng nhiên cắt ngang.

Trong bụng Bạch Tuyết bỗng nhiên an tĩnh.

Phút chốc, một lát sau.

" Lão yêu bà đi chưa?" Sói con số một hỏi.

" Ừ, vừa rời khỏi cửa sổ, bà ta muốn xem có phải mẹ mang thai không" Sói con số ba nói.

" Lão yêu bà! Lão yêu tinh xảo quyệt!" Sói con số hai lớn tiếng quát.

Lãnh Dạ nhíu mày, lẽ nào bọn nó cảm ứng được mẫu thân tới, cho nên mới nói như vậy, rốt cuộc trong lúc đó mẫu thân và bọn nhỏ đã xảy ra chuyện gì? Vì sao bọn nhỏ lại có địch ý lớn như vậy?

Sáng sớm ngày thứ hai.

Bạch Tuyết dậy rất sớm, cô đem tất cả đồ trang sức cất hết vào một cái túi, sau đó chuẩn bị đi ra ngoài đổi thành tiền, sau lại nghĩ hay là nên xem giá thị trường như thế nào?

Vì vậy cầm hai cái kim châm chuẩn bị đi ra ngoài.

" Đứng lại" Lãnh Dạ gọi Bạch Tuyết lại.

" Hắc hắc.... anh dậy?" Bạch Tuyết khà khà cười.

" Tôi đói bụng" Lãnh Dạ lạnh lùng nói. Cô nhóc, đừng tưởng anh không biết cô ra ngoài để làm chi.

Từ đêm qua lén lút, anh không nói cũng không có nghĩa là anh không biết cô muốn làm gì. Đáng hận! Lại muốn trộm đi! Sao anh có thể cho phép như vậy!

" Em đang chuẩn bị mua đồ sớm một chút, lập tức trở về" Bạch Tuyết chột dạ nói.

" Được rồi, dứt khoát đi ra ngoài ăn là được rồi" Lãnh Dạ đi tới tủ giày, chuẩn bị một đôi giày.

" Không cần, anh ở nhà chờ là được rồi, em lập tức trở về." Bạch Tuyết thấp thỏm nói, tay nhỏ bé không khỏi sờ sờ cái bao, ngộ nhỡ bị Lãnh Dạ biết cô đem vật anh tặng cô ra đổi tiền, không biết anh có tức giận không?

" Đi thôi" Lãnh Dạ không để ý Bạch Tuyết, nắm tay cô đi ra, rõ ràng anh cảm nhận được tay cô chảy rất nhiều mồ hôi.

Ai biết hai người vừa đi tới cửa lớn.

" Mẹ? Sớm như vậy?" Lãnh Dạ có chút ngoài ý muốn, sao mẹ lại đến đây sớm như vậy.

"Hai đứa đi đâu?" Mẫu thân Lãnh Dạ giả vờ kinh ngạc hỏi, đôi mắt thỉnh thoảng liếc nhìn chỗ bụng của Bạch Tuyết, khiến Bạch Tuyết không khỏi đổ mồ hôi lạnh sau lưng.

Không được, cô phải mau chóng rời khỏi nơi này, mẹ của Lãnh Dạ, đôi mắt của bà thật dọa người, bà nhất định sẽ cho rằng cô quấn quýt lấy con bà không tha! Thân phận của cô như thế sẽ không được ra ánh sáng, như thế sao có thể quang minh chính đại sinh con cho Lãnh Dạ!

Vì con, cô phải bắt đầu cuộc sống sinh hoạt mới.

" Ăn sáng" Lang Vương đơn giản trả lời.

" À, mẹ cũng còn chưa ăn, cùng nhau ăn đi" Cứ như vậy, Bạch Tuyết vốn định tự mình đi ra ngoài, sau Lãnh Dạ đi ra, biến thành hai người đi ra ngoài, nay lại đụng tới mẹ anh, liền biến thành ba người!

Bạch Tuyết không nói một lời đi theo bọn họ ra ngoài, cô không nói lời nào, cũng không biết nói cái gì! Dù sao cô biết mẹ của Lãnh Dạ không thích cô, nếu không sao lại nói khó nghe như vậy!

Cô không thể thấy ánh sáng!

Thế nhưng cô yêu Lãnh Dạ là không sai! Sai chỉ là cô yêu sai người!

Chẳng biết rằng! Người cô yêu không xem như là người, là một con Lang Vương tu luyện hơn một ngàn năm, là một con Lang yêu!( bạch Tuyết không lâu sau sẽ nóii chuyện với bọn nhỏ rồi nha, chờ mong nhé...)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.