Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 2 - Chương 13: Nghi kỵ về tình yêu




"Này? Anh cả, anh có nghe hay không, mẹ muốn đi ra ngoài chơi, nhất định có rất nhiều đồ ăn ngon, em thích, trong ti vi thường xuyên có vũ hội , em sớm muốn đi xem một chút, thật tốt quá." Sói con số ba hưng phấn la hét.

"Em còn ý kiến, em cũng không chịu nghĩ, cha chúng ta nhỏ mọn như vậy, ngộ nhỡ cha thấy mẹ và Khang Cốc cùng xuất hiện ở nơi này, không biết sẽ như thế nào nha?" Sói con số một lo lắng nói, kỳ thực, nó cũng muốn đi xem vũ hội là thế nào?

Kể từ khi tới đây, còn chưa có thời gian chơi đùa chút nào, cuộc sống của mẹ lúc nào cũng luẩn quẩn, đương nhiên bọn chúng không có cơ hội chơi đùa, dù sao cũng là con nít, thích chơi đó là biểu hiện thường tình, linh đồng cũng không ngoại lệ.

"Đau lòng chính là, hôm nay cha cũng sẽ đi nha, em đã tính ra!" Sói con số ba bi ai nói.

"Má ơi -- xong rồi, mâu thẫn bắt đầu !" Sói con số một nói.

"Không được, hôm nay nhất định em phải giúp đỡ mẹ, không thể để cho mẹ sống như vậy, người đã thê thảm! Chẳng lẽ không thể đi ra ngoài vui đùa một chút sao? Có công lý hay không!" Sói con số ba hùng hồn nói.

"Em gái? Em không cần nói với anh là hôm nay em phải giúp mẹ đối phó với cha?" Sói con số một hiếu kỳ hỏi.

"Trừ phi cha không làm khó mẹ, để cho người chơi vui vẻ, nếu không em nhất định sẽ ra tay giúp." Sói con số ba nói.

"Ngất --" sói con số một có dự cảm xấu.

"Anh tán thành." Sói con số hai vẫn không nói gì bỗng nhiên nói.

"Em hai? Em tán thành cái gì? Em có biết em ấy nói cái gì hay không, em lại tán thành!" Sói con số một hỏi.

"Em tán thành việc bảo hộ mẹ, người còn nhỏ, chúng ta không ngại giúp mẹ làm người như thế nào, thế sao để sống vì mình?" Sói con số hai nói,mẹ bọn chúng thực sự quá mềm yếu, xác thực cần huấn luyện.

"A? Các em đều phán kháng sao? Đó là cha chúng ta đấy, Lang Vương a!" Sói con số một.

"Hiện tại bỏ phiếu giải quyết, em đứng ở bên mẹ." Sói con số hai nói.

"Còn có em, em cũng ủng hộ mẹ đi vũ hội, kiếm cuộc sống mới. Đi khỏi ổ sói." Sói con số ba vẫn hùng hồn nói, hình như là đang tuyên thệ, khiến cho rất hào hùng.

"Cái gì mà ổ sói? Không hiểu ra sao!" Sói con số một bất mãn trả lời.

"Cha là sói, chúng ta chính là sói con, đương nhiên mẹ phải đi khỏi ổ sói, đi nghênh đón cuộc sống mới." Những thứ này đều là sói con số ba học từ ti vi.

"Thật máu chó!" Sói con số một cũng đồng nhất.

"Ha ha, bây giờ là hai với một, anh, anh thua, nghe theo em đi." Sói con số ba đắc ý nói.

Bạch Tuyết bị Khang Cốc dẫn tới nhà anh họ, Bạch Tuyết không ngờ nhà bọn họ có thể lớn như vậy, vốn tưởng rằng là vũ hội trong nhà, không ngờ là vũ hội lớn, thảo nào Khang Cốc mang cô đi thây quần áo.

Bạch Tuyết và Khang Cốc xuất hiện, phòng khách chợt im lặng, mọi ánh mắt đều quét về phía Bạch Tuyết.

Cả người cô váy dài màu trắng, tóc thật dài, hơi búi lên trên đầu, rơi xuống vài sợi tóc, lộ ra cần cổ đẹp mê người, nhìn qua, đặc biệt xinh đẹp, bởi vì cô quá xinh đẹp, hầu như vừa bước ra liền hấp dẫn mọi ánh mắt, bao gồm cả anh họ Khang Cốc -- Khang Nghị.

Tất cả mọi người suy đoán cô gái này là ai?

Thầm nghĩ vì sao chưa từng quen biết cô gái này? Đàn ông đều bắt đầu hâm mộ cô gái bên người nam, nhìn tuổi còn rất nhỏ, xem bộ dáng là tiểu tình nhân.

Bạch Tuyết nhìn thản nhiên đứng ở bên cạnh Khang Cốc, kỳ thực trong lòng bàn tay khẩn trương bắt đầu ra mồ hôi. Khang Cốc hiểu bọn họ đến đây mang đến chấn động, đương nhiên chấn động này là đến từ Bạch Tuyết, trước đây hắn cũng từng tham gia rất nhiều vũ hội, bầu không khí này lại là lần đầu tiên xuất hiện, hôm nay hắn thực sự là chạm được hào quang của Bạch Tuyết, thế nhưng, hắn lại chán ghét những người đàn ông kia liếc mắt nhìn bộ dáng Bạch Tuyết, thế là, hắn mang Bạch Tuyết đi tới chỗ yên tĩnh.

"Tuyết nhi, em ngồi ở đấy một lát, anh đi gọi anh họ trước, một lát anh sẽ dẫn qua chỗ anh ấy, yên tâm, anh họ và anh chơi đùa từ nhỏ đến lớn, con người rất tốt, em không cần khẩn trương."

"Cám ơn anh Khang Cốc."Bạch Tuyết biết Khang Cốc tốt hơn ai, nếu như không phải là vì cô, anh sẽ không dùng quan hệ để làm việc! Anh cũng có niềm kiêu ngạo của mình!

"Lại nói cảm ơn với anh, anh liền hôn em." Khang Cốc nói xong liền rời đi, kỳ thực nghe như nói đùa giữa tình nhân, kỳ thực, đây là kích động mà Khang Cốc nhìn thấy Bạch Tuyết xinh đẹp đêm nay, Bạch Tuyết luôn xinh đẹp làm cho người ta muốn hôn cô. Đây là ý nghĩ trong lòng hắn, rất muốn âu yếm, chưa bao giờ xúc động như vậy , hắn yêu Bạch Tuyết tâm lại một lần nữa lấn sâu.

Khang Cốc đi qua chỗ Khang Nghị.

"Anh, hôm nay thật náo nhiệt a."

"Tới rồi." Khang Nghị đơn giản trả lời, ánh mắt người này rất sắc bén.

Ngay khi Khang Cốc rời đi, Bạch Tuyết liền bị mọi người bao vây, đương nhiên đều là nam.

Bạch Tuyết cố giữ bình tĩnh, cô biết mục đích hôm nay tới đây, tối thiểu khi chuyện chưa có làm xong cô đều phải bình tĩnh, ghét những người này, cũng phải tạm thời nhẫn nhịn một chút!

Trên mặt Bạch Tuyết lộ ra nhàn nhạt mỉm cười, thế nhưng trong lòng lại dâng lên nồng đậm chán ghét!

Cô bỗng nhiên có loại xúc động, nếu như có thể, cô thật muốn cho những người vài cái tát, rất đáng ghét!

Những người đàn ông này lời ngon tiếng ngọt, hùa theo nịnh hót, thế nhưng, Bạch Tuyết biết bọn họ cũng không có thật lòng, nhiều hơn chính là săn bắt người đẹp, điểm này, Bạch Tuyết nhìn thấy hết.

Từ xưa tới nay người đàn ông nào cũng đều như thế, mặc dù đã thành gia lập nghiệp, tâm tư vẫn không an phận như cũ, vì sao đàn ông không thể trung thành với người phụ nữ?

Bạch Tuyết nhìn những người này, không khỏi thay phụ nữ bên cạnh bọn họ đau xót!

Từ trong mắt những người này, Bạch Tuyết thấy nhiều tâm tư, còn có mấy người âm thầm tỏ vẻ ấn tượng với Bạch Tuyết. Trông bộ dáng mỗi người bọn họ chỉnh tề, kì thực lòng lang dạ sói làm cho người ta buồn nôn!

Đợi Khang Cốc trở về, cô phải cẩn thận đối phó, dù sao người ở đây hỗn tạp, vì cha, cô phải làm việc cẩn thận thỏa đáng.

"Tôi thấy trái lại cô rất hợp với nơi này!"

Từ âm thanh nhìn lại, Bạch Tuyết sửng sốt!

Cô ta? Là tình nhân của Cung Hàn-- Long tỷ. Cô ta tại sao lại ở chỗ này?

"Cô khỏe chứ." Bạch Tuyết mặc dù không ngờ, thế nhưng vẫn giấu giếm lễ phép gửi lời hỏi thăm, kỳ thực, cô cũng cố gắng bình tĩnh, không còn cách nào, đã đến đây thì phải chịu!

Những người vây quanh Bạch Tuyết thấy Long tỷ đến gần, cũng tới tấp tản đi, đại khái bọn họ đều biết lai lịch của Long tỷ, cho nên đều tránh xa.

Vốn trước kia Long tỷ và Khang Nghị là đối thủ, sau lại không đánh nhau thì không quen biết, Khang Nghị bội phục thân thủ Long tỷ, từ từ hai người trở thành bạn bè, thế nhưng, hễ là liên quan đến công việc, hai người sẽ làm việc chung, chẳng qua cá nhân bọn họ lại thành bạn bè tốt, cho nên hôm nay cô mới tới .

Long tỷ hôm nay cũng tỉ mỉ trang điểm qua, không thể nói kinh diễm toàn trường, thế nhưng cũng có thể nổi lên bàn tán!

"Thật không ngờ cô còn xinh đẹp như vậy, khó trách anh ta đối với cô..." Long tỷ chỉ nói một nửa, ý của cô ta là, Lãnh Dạ sẽ thích cô, thanh danh Lãnh Dạ bên ngoài, đều nói anh không có **, bên người không có bạn gái, không ngờ sẽ đối với người phụ nữ này chung tình và khoan dung, vì cô ta, lại có thể tha thứ cho cô ta làm bậy như vậy!

Ngày ấy Bạch Tuyết đuổi theo Cung Hàn, Lãnh Dạ theo đuôi mà đến. Hôm nay này Bạch Tuyết lại cùng một người đàn ông khác tới tham gia vũ hội, chẳng lẽ Lãnh Dạ cũng không quan tâm? Người đàn ông như vậy cô thật đúng là chưa từng nhìn thấy!

Kỳ thực, lần đầu tiên Long tỷ nhìn thấy Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết và Cung Hàn vẫn chưa đổi trở về, cho nên, lúc đó Long tỷ nhìn thấy Bạch Tuyết là Cung Hàn, tất nhiên là lúc đó Bạch Tuyết còn đang ở trong thân thể Cung Hàn! Cho nên cô ta mới hiểu lầm với Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết không thích người phụ nữ này, vốn muốn né tránh, ai ngờ!

Cô cũng không có cách nào động đậy, chẳng lẽ là ngồi lâu, chân đã tê rần?

Kỳ thực, là bọn nhỏ ra sân, bọn chúng sao có thể cho phép mẹ thua thiệt, bọn chúng làm sao có thể cho phép mẹ bị người ta khi dễ, cho nên, Bạch Tuyết tất nhiên sẽ bị bọn nhỏ điều khiển chống lại, kiên cường.

"Long tiểu thư hôm nay cũng rất xinh đẹp, bản thân tôi có thay đổi hay không, kỳ lạ lắm sao?" Bạch Tuyết như không có việc gì trả lời một câu, Long tỷ sửng sốt, Bạch Tuyết biến hóa thật lớn, ánh mắt vừa rồi giống như đã thay đổi thành người khác, lần đầu tiên nhìn thấy Bạch Tuyết, cô ta rất thô tục, nói chuyện cũng không có phép tắc, về sau, ở một đêm, trở nên rất nữ tính, như là một cô bé e thẹn, liền bị Lãnh Dạ mang đi.

Hôm nay, cô ta giống như một người phụ nữ mạnh mẽ, toàn thân khí thế mạnh mẽ.

Tự tin, từ trên người cô ta lúc này tràn đầy tự tin và uy nghiêm, hình như hôm nay cô ta mới chính là nữ vương ở đây!

Người ở đây nhìn thấy cô đều nhún nhường ba phần, Bạch Tuyết nhìn thấy cô đến mông cũng không chịu nhấc dậy, lại càng không nói đến lễ phép và sợ hãi cô.

"Cô nói rất đúng, Cô thực sự là thay đổi, giống như cô, tôi thực sự mở rộng tầm mắt, chẳng qua chờ một lát hi vọng cô còn có thể tự tin như thế, nữ thí chủ, tự cầu nhiều phúc đi!" Long tỷ nói xong rời đi, bởi vì cô biết người kia sẽ tới, cô muốn đi vào phòng rửa tay chăng điểm lại, hi vọng người bị thu hút.

(mọi người cũng đều đoán được người kia là ai a?

Đúng vậy, Lang Vương nhà chúng ta đó ^^. )

Bạch Tuyết đơn thuần đương nhiên không biết Long tỷ có ý gì?

Thế nhưng, bọn nhỏ biết người nọ chính là cha chúng, bọn chúng đã ủng hộ mẹ, cũng đã có chuẩn bị.

Bên kia, Khang Cốc nói nói với Khang Nghị.

Khang Nghị không so đo nói cười, có chút nghiêm túc, có chút uy nghiêm, thế nhưng mọi người coi như chính nghĩa. Có đôi khi đang ở bên ngoài thân bất do kỷ!

"Anh, người bên kia là bạn nhảy hôm nay của em, cô ấy tên là Bạch Tuyết, cũng là học sinh như em, hôm nay kỳ thực em không muốn tới, anh biết em không thích những nơi này, nhưng vì cha Bạch Tuyết gần đây xảy ra chút chuyện, cho nên muốn hỏi anh chút chuyện." Khang Cốc đối Khang Nghị nói thẳng không che đậy, quan hệ của bọn họ rất thiết, thân hơn anh em ruột, Khang Nghị cũng rất thân Khang Cốc.

"À? Từ nhỏ đến lớn em cũng không cầu xin người khác, em lại vì Bạch Tuyết kia bỏ xuống kiêu ngạo của mình?" Khang Nghị rất bất ngờ.

Ở trong mắt Khang Nghị, Bạch Tuyết ở trong mắt Khang Cốc là đặc biệt.

Khang Nghị đối Khang Cốc quen biết mười tám năm, hắn chưa từng thấy em họ sẽ vì một cô gái mà bỏ xuống tự tôn đi cửa sau, người khác không biết hắn, hắn vẫn rất hiểu em họ, nó có niềm kiêu ngạo của mình, không thích bầu không khí này, giống như đi cửa sau, nó rất chán ghét chính là lấy việc công làm việc tư!

Không ngờ nó lại vì Bạch Tuyết này, buông tha kiên trì của mình!

Nên Bạch Tuyết ở trong lòng nó nhất định chiếm rất vị trí quan trọng.

Thế nhưng, chính là cô gái này, Bạch Tuyết, ngay khi cô vừa tiến vào, tim của hắn thoáng cái đập thình thịch! Đã nhiều năm, tim của hắn vẫn trầm lặng, thế nhưng mới vừa rồi hắn vì Bạch Tuyết đập nhịp, trái tim đáng chết, đập cũng không phải lúc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.