Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 1 - Chương 9




Lãnh Dạ biến sắc, trở nên cực vi khó coi.

Bạch Tuyết đầu óc bỗng nhiên trống rỗng, anh ta đang nói hươu nói vượn cái gì vậy? Cô căn bản là không có biết anh ta! Muốn hại chết cô sao? Không cần tàn nhẫn như vậy chứ! Sát nhân còn muốn mượn người khác !

"Anh nói bậy bạ gì đó? Tôi căn bản là không biết anh!" Bạch Tuyết gấp đến độ rống to hơn.

"Không biết tôi? Mà chiếc đồng hồ trong túi cô chính là của tôi , bởi vì cô quên không được tôi, cho nên mới vẫn mang theo." Cung Hàn nói.

Bạch Tuyết bỗng nhiên hiểu ra, thảo nào vừa mới bắt đầu đã cảm giác người này có chút quen mặt, nguyên lai là đêm hôm đó chính là cái người giúp cô đoạt lại túi xách, thế nhưng đó hẳn là người tốt mà? Tại sao là vô lại như vậy!

Bạch Tuyết lại hoảng lại loạn, cô nhìn về phía Lãnh Dạ, bởi vì trong túi cô thật có một chiếcđồng hồ đeo tay, vạn nhất Lãnh Dạ không tin thì làm sao bây giờ?

"Anh tin tưởng anh ta hay tin tưởng em?" Bạch Tuyết mắt rưng rưng hỏi Lãnh Dạ.

"Cậu ít ở đây kiêu căng đi, tôi cũng không ngại nói cho cậu biết, Bạch Tuyết ở cùng tôi là khi còn xử nữ, màng trinh của cô ấy là do tôi đâm thủng ." Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

Bạch Tuyết cúi đầu, người đàn ông này cái gì cũng đều nói ra! Lãnh Dạ trán nổi gân xanh, anh là đang sinh khí,đangnổi giận!

Lãnh Dạ đi về phía Bạch Tuyết, cầm lên túi xách trong tay cô, mở ra vừa nhìn, đồng hồ đeo tay quả nhiên là ở bên trong.

Bạch Tuyết vốn tưởng rằng Lãnh Dạ sẽ giận dữ, thế nhưng, cô ngàn vạn không nghĩ đến, Lãnh Dạ một tay nâng lên cằm của cô, cúi đầu, hung hăng hôn lên , còn dùng răng nhẹ nhàng cắn môi Bạch Tuyết một chút, Lãnh Dạ nâng lên tròng mắt, liếm môi một chút , rất ngạo khí nhìn Cung Hàn, ý là: Hiện tại có thể tùy tiện hôn cô ấy chỉ có thể là tôi.

"Anh đang hôn cái miệng vừa bị tôi thân quá." Cung Hàn không cảm thấy thẹn nói, Bạch Tuyết nghe thấy liền buồn nôn.

"Nôn -- "

"Nhìn thấy không? Anh hôn , cô ấy liền buồn nôn. Nhưng mà, vừa nãy tôi hôn , cô ấy thế nhưng rất hưởng thụ nha." Cung Hàn nói.

"Lưu manh -- hỗn đản --" Bạch Tuyết ôm ngực, khó chịu nói.

Cô thích Lãnh Dạ hôn mình, như thế nào lại buồn nôn, sở dĩ buồn nôn, hoàn toàn là vì lời biến làm cho cô không thể chịu đựng được!

Lãnh Dạ tròng mắt nổi lên tơ máu, hắn hienj tại không thể chịu đựng được, từ khi đi tới thế giới nhân loại, hắn không muốn giết người, xem ra hôm nay hắn đành phải phá lệ .

Hắn tàn bạo xông tới, nhắm ngay mắt Cung Hàn đánh một quyền, chỉ thấy Cung Hàn thử dùng sức mở mắt, tựa hồ là không mở ra được .

"Cung Hàn, cậu dám động người của tôi chính là muốn chết, đừng tưởng rằng tôi không dám giết người!" Lãnh Dạ âm ngoan nói.

"Hừ! Đừng cho là tôi sẽ sợ anh! Chọc phải lão tử cũng sẽ diệt ngươi!" Lời Cung Hàn khiến Bạch Tuyết cả kinh, người đàn ông này là ai? Vì sao anh ta lại không sợ Lãnh Dạ? Hơn nữa bọn họ còn giống như quen biết, bởi vì đều biết tên.

" Ít giả bộ thôi , cậu biết tôi, tôi cũng biết rõ lai lịch của cậu, người trong tổ chức Liệt Hỏa sợ cậu, chứ tôi không sợ, cách cách người phụ nữ của tôi xa ra một chút, nếu không tôi nhất định sẽ giết cậu!" Lãnh Dạ đi về phía Bạch Tuyết, hắn vẫn là không yên lòng với Bạch Tuyết, xem ra cô rất khó chịu, kỳ thực, Bạch Tuyết chỉ có chút buồn nôn, hơn nữa lại tăng sự chấn kinh , tự nhiên cũng không thoải mái.

Lãnh Dạ đi về phía Bạch Tuyết, Cung Hàn từ phía sau tập kích lên. Lãnh Dạ đầu cũng không có quay lại, bay lên một cước đem Cung Hàn đạp bay, hắn hôm nay nếu như không phải bận tâm Bạch Tuyết ở đây, lo lắng dọa đến cô, hắn đã sớm hạ ngoan độc, cần phải phế đi hắn ta!

Cung Hàn chưa từ bỏ ý định, cũng biết Lãnh Dạ là một nhân vật lợi hại. Thế nhưng, Bạch Tuyết là con mồi không ngừng khiến hắn muốn, ngay cả ngươi trên ở yêu giới cũng muốn Bạch Tuyết, cho nên vì hoàn thành nhiệm vụ, hắn không thể không...

Cung Hàn dù đánh không lại Lãnh Dạ, hắn còn có pháp lực, hắn xoa miệng một chút , đứng dậy, xua đi cát trên người .

Lãnh Dạ đau lòng nhìn Bạch Tuyết, hắn không ngờ Cung Hàn còn dám phản kích.

Lãnh Dạ đưa lưng về phía Cung Hàn, Bạch Tuyết đối mặt với Cung Hàn, cô khóc nhìn Lãnh Dạ, chợt phát hiện Cung Hàn ném thứ gì đó, vì tưởng là ám khí hoặc là phi đao, cô một phen liền đẩy Lãnh Dạ ra , kỳ thực, mặc dù Cung Hàn pháp lực bắn trúng Lãnh Dạ, cũng không thể gây thương tổn cho hắn được ,thế nhưng, Bạch Tuyết cho rằng kia là ám khí, thế là, kết quả.

"A -- "

Bạch Tuyết chỉ cảm thấy bụng truyền đến một trận đau nhức, lập tức trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết!

Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết, trong mắt phun lửa nhìn về phía Cung Hàn, Cung Hàn cũng không có nghĩ đến Bạch Tuyết lại làm như vậy!

Bạch Tuyết hôn mê.

Lãnh Dạ cố không quan tâm đến Cung Hàn , mà trước mắt chỉ lo Tuyết nhi sẽ không có chuyện gì, còn tên hỗn đản đó hắn sớm muộn sẽ giết chết.

Bạch Tuyết được Lãnh Dạ ôm lên xe, nhưng không có sốt ruột mang cô đi bệnh viện, bởi vì đây không phải là bị cảm mạo, không phải là bị trầy da, đây là?

Lãnh Dạ bỗng nhiên hiểu ra, Bạch Tuyết rốt cuộc là bị thương ở đâu?

Chẳng lẽ là đứa bé trong bụng của cô có nguy hiểm?

Hôm nay Bạch Tuyết la hét muốn ăn ớt trộn thịt bò, Lãnh Dạ cũng đã hoài nghi Bạch Tuyết mang thai, chỉ là không có được chứng thực mà thôi!

Vậy mà khi cô té xỉu lại ôm bụng, chẳng lẽ là?

Lãnh Dạ nhắm mắt, hai tay đặt lên trên bụng Bạch Tuyết , mặc kệ thế nào, nhất định phải vận chút chân khí cho cô, nếu không Bạch Tuyết sẽ rất nguy hiểm!

Sau khi Lãnh Dạ dừng lại vận khí để Bạch Tuyết giảm đau, thế nhưng, Bạch Tuyết vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại, hắn liền cởi áo của Bạch Tuyết ra, khiếp sợ chính là, trên bụng Bạch Tuyết có một vùng tím bầm.

Lãnh Dạ liền đè xuống bộ đàm trong xe , hắn là gọi gấp cho Lãnh Hạo .

"Lập tức phái người truy sát Cung Hàn, tôi muốn tự tay làm thịt tên đó." Cắt đứt liên lạc, Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết nâng dậy , ấn xuống tấm kính cách ly, sau đó từ phía sau bắt đầu chữa thương cho Bạch Tuyết .

Bạch Tuyết là bị nội lực gây thương tích, nhất định phải dùng nội lực chữa thương mới được! .

Lãnh Dạ cũng bắt đầu hoài nghi thân thế của Bạch Tuyết đã bị tiết lộ.

Chẳng lẽ những con yêu khác đã biết Bạch Tuyết là hậu nhân của Mẫu Đơn tiên tử ?

Nhưng trên người Cung Hàn không có yêu khí, chẳng lẽ hắn chính là con yêu phạm tội? Nhưng mà xem ra không phải, bởi vì con yêu kia năm đó bị hắn khóa lại , mà tiêu hồn khóa trực tiếp khóa đến xương quai xanh , ngoại trừ hắn ra, không ai có thể gỡ xuống tiêu hồn khóa, trừ phi là Ma Vương mới có thể gỡ xuống, thế nhưng Ma Vương đang bị đóng băng ở băng trụ , không thể nào là hắn được!

Kỳ thực, kẻ nguy hiểm hơn chính là ở bên cạnh, chỉ là Lãnh Dạ quá nặng tình nghĩa, nên mới không để mắt đến!

Gần đây vẫn không có vụ án nào sảy ra, nên Lãnh Dạ đã suy đoán con yêu phạm tội đã rời khỏi nơi đây, có thể đã đi nơi khác gây án ! Mà hắn đã bí mật phái thủ hạ đuổi theo điều tra.

Còn Cung Hàn không đơn giản, hắn rốt cuộc là người hay là yêu?

Sau khi Lãnh Dạ giúp Bạch Tuyết chữa thương, vốn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đã hơi hồng lên, hắn sở dĩ không có mang Bạch Tuyết đến bệnh viện, bởi vì hắn biết trong bệnh viện sẽ không cứu được Bạch Tuyết, mà nội lực đả thương Bạch Tuyết không đơn giản, rất giống dị năng?

Kỳ thực, Lãnh Dạ đoán vậy cũng không có sai, Bởi khi Cung Hàn chạy khỏi yêu giới, mỗi lần tu luyện cũng không dám tu luyện pháp lực yêu giới , lo lắng đem Lãnh Dạ dẫn tới, nên hắn đều phải tu luyện một loại dị năng .

Đây cũng là lý do Lãnh Dạ không nghi ngờ Cung Hàn là con yêu đó, lại hoài nghi Cung Hàn là nhân sĩ dị năng , cũng đến từ bên ngoài không gian.

Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết đặt nằm trên ghế trước, dùng thuật xuyên thấu nhìn về phía bụng Bạch Tuyết ...

Một lát sau.

Hắn vẫn là phải thất vọng, vì sao vẫn nhìn không thấu, Tuyết nhi rốt cuộc có mang thai hay không ?

Ai biết?

Sói con số một: "Ai ui -- bại hoại, đau chết tôi rồi!"

Thanh âm trẻ con tức khí ở trong xe yên tĩnh truyền tới, nguyên lai mới vừa rồi bị Cung Hàn cho một kích, phòng hộ cách âm của bọn họ đã bị phá hư, hiện tại chỉ còn lại có tầng màng , nên đây cũng chính là vì sao Lãnh Dạ không nhìn thấy ba người bọn họ .

Lãnh Dạ ngừng thở, không chuyển mắt nhìn chằm chằm vào bụng Bạch Tuyết .

Sói con số hai: "Đều tại anh, vừa rồi đã bảo phải giáo huấn tên hỗn đản kia, anh lại nói muốn để cha làm anh hùng cứu mỹ nhân ! Nên bây giờ xem , chúng ta thiếu chút nữa teo!"

Sói con số ba: "Đầu em cũng thật choáng váng! Tên hỗn đản đó hạ thủ cũng thật ngoan độc! A ! Sau này đừng cho ta gặp lại, nếu không nhất định sẽ không nương tay!"

Sói con số một: "Không tốt, phòng của chúng ta bị phá mất ròi, cha còn ở bên ngoài, người có thể nghe thấy chúng ta nói chuyện hay không ?"

Sói con số ba: "Anh yên tâm đi! Anh xem đi chông cha ngốc như vậy, giống như nghe thấy chúng ta nói chuyện sao? Người là đang nghiên cứu thương thế trên bụng của mẹ thế nào? Nếu như cha nghe thấy chúng ta nói chuyện, làm sao còn có loại biểu tình đó! Bất quá, nếu như cha biết có chúng ta không biết sẽ như thế nào a?"

Sói con số hai: "Cha là Lang Vương, làm sao có thể ngốc chứ? Nếu như cha biết có chúng ta nhất định sẽ rất vui vẻ đúng hay không? Bởi vì cha yêu mẹ của chúng ta , cho nên cũng sẽ yêu chúng ta . Còn có mau nhanh sửa lại phòng ốc, nếu không rất nguy hiểm! Nhớ kỹ sau này không được nói cha như vậy , cái gì mà giống ngốc ? Rõ ràng chính là một lão soái ca."

Lãnh Dạ cơ hồ muốn điên, đây là chuyện dở hơi gì vậy? Nhỏ như vậy mà đã có thể nói, còn giống như có pháp lực, chẳng lẽ pháp lực của hắn di truyền cho bọn nhỏ ? Khó trách hắn vẫn nhìn không thấu bụng của Bạch Tuyết , thì ra là vậy.

Sói con số một: "Lão nhị, cha tại sao là lão soái ca a?"

Sói con số hai: "Bởi vì chúng ta là tiểu soái ca , anh thật ngốc. vả lại, cha đã hơn một ngàn tuổi, chẳng lẽ còn không già! Nhớ kỹ không nên bị bề ngoài đẹp trai lừa, người dù sao cũng đã tu luyện hơn một ngàn năm, tuổi tác đương nhiên là già rồi!"

Lãnh Dạ gần như muốn dựng lông, mấy thằng nhóc ranh con, chuyện này cũng biết, chẳng lẽ bọn nó cái gì cũng biết?

Sói con số ba: "Em mặc kệ tuổi tác của cha có bao nhiêu, nói chung em cũng yêu cha, giống như mẹ yêu cha vậy. Em muốn tu luyện, mới vừa rồi bị tên khốn kia cho một kích, hiện tại rất không thoải mái nga!"

Sói con số một: "Làm sao em biết mẹ yêu cha, mẹ hình như rất sợ hãi cha nha?"

Sói con số ba: "Mẹđương nhiên yêu cha , nếu không, vừa rồi tại sao muốn đẩy cha ra ? Kia còn không phải là vì bảo hộ cha sao!"

Sói con số hai: "Cha lợi hại như vậy mới không cần mẹ bảo hộ, cha là Lang Vương, rất lợi hại nha, đương nhiên cùng chúng ta so ra vẫn kém!" Thanh âm trẻ con tràn đầy tự tin nói.

Sói con số ba: "Thế nhưng mẹ cũng không biết cha là Lang Vương nha, mẹ chúng ta nhát gan như vậy, không biết có một ngày biết cha là Lang Vương có thể giống như bây giờ, té xỉu hay không ?" Sói con lo lắng nói.

Sói con số hai: "Ai! Việc này không cần chúng ta bận tâm ! Đấy là chuyện của cha, cha sẽ có biện pháp ."

Kỳ thực, chuyện này khiến Lãnh Dạ cũng rất đau đầu, lúc này, hắn thật hy vọng ba đứa nói tiếp, giúp hắn nghĩ biện pháp, hắn không muốn dọa đến Bạch Tuyết nhát gan ! Thế nhưng, hắn là Lang Vương không thể thay đổi. Bạch Tuyết sớm muộn cũng phải biết, còn có mấy đứa trẻ này, không biết chúng giống mẹ hay giống tổ tiên hắn như nhau (là sói)?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.