Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 1 - Chương 6




"Thực sự xin lỗi, tôi sẽ gọi điện thoại hỏi xem có phải là có việc này hay không ?" Nhân viên phục vụ nói với Bạch Tuyết, sau đó cầm lên điện thoại gọi cho quản lý.

Điện thoại vừa chuyển máy, nguyên lai vị quản lý này là cha của Vương Linh ,ba ông rất sủng ái con gái mình, chỉ cần là Vương Linh thích, hết thảy ông đều mua cho cô, cho nên Vương Linh mới có thể tự tin cha mình sẽ giúp.

Quả nhiên, nhân viên phục vụ có được đáp án thật đúng như Vương Linh nói, Bạch Tuyết nhìn thấy biểu tình của nhân viên phục vụ cũng đoán được kết quả.

Bạch Lan thật bất ngờ, không hiểu bạn học của mình làm thế nào có thể làm được?

"Bộ đồ này hôm qua cô đã dự định đặt, thế nhưng nhân viên không có nhận được điện thoại báo, vẫn như cũ bày ở trong này bán, nói như vậy bộ đồ ngủ này hiện tại ai ai ra giá chước thì là của người đó!" Bạch Tuyết tĩnh tĩnh nói, không vội không nóng nảy, mặc dù lòng bàn tay đã bắt đầu toát mồ hôi, thế nhưng cô vẫn như cũ bình tĩnh nhìn Vương Linh.

Bạch Tuyết không tin trên người bọn họ sẽ mang theo 5 vạn , dù sao đây cũng không phải là số tiền nhỏ, thế nhưng, cô tin Lãnh Dạ nhất định có nhiều tiền như vậy, bởi vì cô biết Lãnh Dạ rất có tiền, bởi ngăn kéo trong nhà tất cả đều là tiền, nên 5 vạn không hề thiếu!

"Bộ đồ này là tôi đặt trước , chính là của tôi ." Kỳ thực, Vương Linh cũng không phải là muốn mua bộ đồ ngủ này, cô chỉ là sinh khí với Bạch Tuyết, hơn nữa cảm giác cô và Bạch Lan không thể thua Bạch Tuyết, nếu không thật không có có mặt mũi, cho nên cô mới có thể nói sớm đã đặt trước , chờ Bạch Tuyết đi rồi tính, cô cũng không cần mua. Không chỉ không mất mặt mũi, hơn nữa còn không cần dùng tiền.

Thế nhưng, không ngờ Bạch Tuyết sẽ nói như vậy, trên người cô ta thật sự có nhiều như vậy tiền, bộ đồ ngủ này là 5 vạn , đây chính là tiền tiêu vặt nửa năm của cô a!Nên cô làm sao có thể mua nó!

"Nhân viên phục vụ thấy vậy chuẩn bị ghi hóa đơn?" Bạch Tuyết nhìn thấy Vương Linh do dự, thế là lấy thẻ ra, hướng nhân viên tính tiền.

"Thế nhưng, thế nhưng..." Nhân viên phục vụ khó xử nhìn Vương Linh, bọn họ là không dám đắc tội với Vương Linh, mặc dù họ rất muốn bán bộ đồ này, thế nhưng họ cũng lo lắng đắc tội người có thân phận, mà dường như Vương Linh và quản lý rất quen biết, vừa nãy khi trò chuyện với quản lý nhân viên đã cảm thấy vậy.

Bởi vì quản lý ở trong điện thoại nói: "Cô ấy nói đặt trước liền đặt trước đi." Nhân viên không biết bọn họ có quan hệ như thế nào, thế nhưng, cảm giác được nhất định là rất thân mật .

Vương Linh nhìn thấy nhân viên phục vụ không ghi hóa đơn cho Bạch Tuyết , trong lòng rất đắc ý, thế là càng thêm kiêu ngạo lớn lối.

"Này cô, không phải của mình thì đừng nghĩ giành, là tôi không muốn vi phạm giao hẹn, dù sao cũng là tôi muốn bộ y phục này, thật xin lỗi!" Vương Linh tựa trên quầy thu ngân, kiêu kỳ nhìn Bạch Tuyết, hơn nữa cầm lên tấm thẻ trên tay Bạch Tuyết thưởng thức.

"Này cô? Đây là tiền của đàn ông đưa cho cô sao? Ít ở trước mặt cô nãi nãi tôi đùa giỡn !" Vương Linh nhìn Bạch Tuyết chính là quả mềm hồng, thế là nghĩ hung hăng bắt nạt cô.

Thế nhưng, cô đã sai rồi, mười phần sai, cô sẽ vì hành bây giờ của mình mà hối hận!

Bạch Tuyết bị cô ta nói như vậy, hiển nhiên có chút phẫn nộ, nắm chặt nắm đấm.

"Tiền này của tôi là ai đưa, chẳng lẽ còn phải hướng cô hội báo? Nhân viên phục vụ? Nếu không ghi hóa đơn cho tôi, tôi sẽ đi khiếu nại cô? Cô nên chọn đi!" Bạch Tuyết có chút phát hỏa, không phải là tiến vào mua bộ đồ ngủ sao, về phần bị cô ta cầm thẻ vàng kiêu ngạo ở đó cười nhạo mình thì sao?

Nhân viên phục vụ sau khi nghe thấy vậy, có chút nóng nảy, cuống quít cầm lên thẻ chuẩn bị ghi hóa đơn, ai ngờ?

Vương Linh một phen đem thẻ của Bạch Tuyết ném ra ngoài, vừa vặn đập đến người đang đi vào , Bạch Tuyết khuôn mặt nhỏ nhắn tức khí trắng bệch.

"Cô? Vô sỉ!" Bạch Tuyết phẫn nộ.

"Mẹ nó, cô dám mắng tôi?" Vương Linh đi lên phía trước muốn phát uy.

"Dừng tay, cha lo lắng con gặp rắc rối, nên mới nhanh chóng đi đến, không phải con đến mua bộ đồ ngủ sao? tại sao lại cùng người ta phát cáu ?" Người tới chính là cha của Vương Linh, cũng là quản lý ở đây -- Vương quản lý.

Ông ta thuận tay nhặt lên tấm thẻ bị Vương Linh vứt bỏ , mà mới chỉ dùng mắt đảo qua liền biết tầm thẻ vàng này rất đặc biệt, đây chính là tấm thẻ đặc biệt cấp, sợ rằng không có tới năm người có, thế nhưng ông sợ hơn chính là trong năm thẻ đặc biệt cấp thì có hai thẻ do một người giữ, hơn nữa người kia quả thực chính là thần tài trong lòng bọn họ , chọc không được .

"Tiểu thư xin lỗi, đây là thẻ của cô, xin hãy cất đi." Vương quản lý dù sao cũng ở thương trường làm việc hơn mười năm, chỉ cần vừa nhìn, ông liền minh bạch , cô bé trước mắt mặc dù nhìn rất ngây ngô, hơn nữa tuổi tác còn giống như rất nhỏ, thế nhưng, trong tay đặc biệt có thẻ vàng thế nên không thể lờ đi !

"Cha -- cha làm gì thế ? Con mới là con gái của cha!" Vương Linh vốn nhìn thấy cha tới, trong lòng rất hài lòng, ai biết cha sẽ để ý Bạch Tuyết như thế , khiến cô tức khí giậm chân.

Bạch Tuyết không có tiếp lấy tầm thẻ vàng, cô chậm rãi đem kính râm từ đỉnh đầu đeo xuống, bởi vì cô cảm giác được người đàn ông này giống như đang nghiên cứu mình, chẳng lẽ là quen biết? Bạch Tuyết không có ấn tượng, nghĩ đến Lãnh Dạ là danh nhân, Bạch Tuyết không muốn gây chuyện, cho nên đem kính râm đeo vào, hi vọng có thể che một phần dung mạo.

"Tôi giúp cô thanh toán." Vương quản lý nhìn thấy Bạch Tuyết không nói lời nào, cũng không có tiếp nhận thẻ vàng, thế là cung kính đi ghi hóa đơn, ông đem thẻ vàng đi đến quầy thu ngân, chính mình thì đứng ở một bên, vì Bạch Tuyết lưu ra một vị trí, hi vọng cô sẽ tới, cũng hi vọng chuyện này mau nhanh cho qua! Chớ chọc xảy ra chuyện gì lớn, bởi vì ông nhìn thấy tầm thẻ liền sợ hãi, không biết chủ nhân của tầm thẻ là nhân vật nào, nói chung là có thể một cước giẫm chết ông!

Bạch Tuyết cũng muốn mau mau kết thúc, bởi vì cô cũng không muốn khiến Lãnh Dạ gặp phải chuyện phiền phức! Cho nên chuẩn bị đến quầy thu ngân, ai biết Vương Linh ôm lấy cánh tay Bạch Tuyết .

"Cô đứng lại, cô dựa vào cái gì muốnbộ đồ ngủ kia?"

"Buông tay --" thanh âm lạnh lùng , sắc bén theo cửa truyền vào .

Lãnh Dạ đi tới, hắn chỉ là uống một ly cà phê , không ngờ cô ở nơi này bị ủy khuất, hắn đi về hướng Vương Linh, lạnh lùng dật tay Vương Linh ra, vóc người cao to khôi ngô đứng ở bên cạnh Bạch Tuyết , thuận thế đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực.

Quay đầu nhìn về phía Vương quản lý và người bán hàng ở đây.

"Tôi muốn bộ đồ này, lập gọi giám đốc của mấy ngươi gọi tới, tôi có chuyện muốn nói." Lãnh Dạ nghiêm nghị nói, hắn vẫn như cũ mang theo kính râm, bởi vì thường xuyên lên ti vi , cho nên tại nơi công cộng nên hắn vẫn phải khiêm tốn, miễn cho mọi người xôn xao.

Người ở chỗ này đều nhìn về Bạch Tuyết và Lãnh Dạ, mặc dù hai người bọn họ đều mang theo kính mát, nhưng vẫn là nhìn ra nam tuấn, nữ xinh. Hai người khí chất đều không giống người thường, nam nhìn ra thuộc loại hình lãnh khốc , nhưng mà nữ tựa hồ thuộc loại hình ôn nhu , đây là cảm giác của mọi người .

Vương quản lý bắt đầu phát huy kinh nghiệm làm việc nhiều năm , người này chính là chủ nhân của tấm thẻ, hai người bọn họ đều mang kính râm, hiển nhiên ở đây không hợp lắm, nhưng bởi vì bọn họ xinh đẹp như vậy , làm cho người ta cảm thấy chính là mốt và khốc.

Ông nghiêm túc quan sát kính của Lãnh Dạ, tựa hồ có chút nhìn quen mắt, bất quá không nhớ gì cả.

"Xin lỗi, ngài có chuyện gì có thể cùng ta nói, ta là quản lý ở đây vương..." Cha Vương Linh cung kính đi tới trước mặt Lãnh Dạ , ông cũng không dám đi tìm giám đốc, biết mình ở đây gây sự, vậy chẳng phải là chuẩn bị cuốn gói sao!

" Vương quản lý, lập tức đem Lãnh Hạo gọi tới." Lãnh Dạ nghiêm nghị ra lệnh.

Vương quản lý vừa nghe người đàn ông này biết tên của mình, hơn nữa dám trực tiếp xưng hô tên của giám đốc , như vậy người này chẳng lẽ thực sự là nhân vật trong truyền thuyết ?

Hắn?

Lãnh tổng?

Nếu như là vậy?

Chết chắc rồi!

Chỉ chốc lát sau Lãnh Hạo đã tới.

"Anh, đến làm khách sao." Lãnh Hạo cười ha hả đi tới, thế nhưng ánh mắt lại liếc về phía Bạch Tuyết bên cạnh Lãnh Dạ , mặc dù Bạch Tuyết mang theo kính râm, thế nhưng hắn liếc mắt một cái liền đã nhận ra.

Lãnh Dạ lấy xuống kính mát, nhíu mày, lãnh ý liếc mắt qua Lãnh Hạo một cái!

Lãnh Hạo thu được sóng điện, lập tức thần sắc bình thường.

Nhưng mà, ở khi Lãnh Dạ lấy xuống kính mát một khắc, Vương quản lý sắc mặt đại biến, trong đầu thoáng qua hai chữ -- xong!

"Lãnh... Lãnh tổng!" Thanh âm ông ta run rẩy, chết đã đến nơi nên sợ hãi.

Lãnh Dạ lạnh lùng nhìn về phía ông, khuôn mặt kia quá tuấn mỹ, khiến những người trong phòng chấn động, thoáng cái hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Bạch Tuyết cũng theo những người đó nhìn về phía Lãnh Dạ, khí thế của Lãnh Dạ rất mạnh, biểu tình lạnh lùng nghiêm nghị, nhưng mà cũng hấp dẫn người, khiến tâm Bạch Tuyết cũng chấn động, người ưu tú như vậy có thể vẫn thuộc về cô sao?

Lãnh Dạ cảm thấy được Bạch Tuyết khác thường, quay đầu lại, khí thế vừa nãy bỗng nhiên biến thấp.

"Làm sao vậy?" Lãnh Dạ ôn nhu hỏi.

"Chúng ta vẫn là đi thôi, được chứ?" Bạch Tuyết không muốn trở thành tiêu điểm, vạn nhất có truyền thông theo dõi, đến lúc đó cho mọi chuyện bị phơi ra ánh sáng , việc học hành của cô, còn có Lãnh Dạ cũng sẽ bị cảnh sát điều tra! Nên cô không nên khiến Lãnh Dạ có phiền phức, cô chỉ nghĩ yên tĩnh cùng Lãnh Dạ ở chung cuộc sống như thế, không hi vọng bị người ngoài quấy rầy.

Bên cạnh Vương quản lý nhìn thấy đại tổng giám đốc ngày kiếm tỷ bạc của bọn họ cư nhiên lại mềm giọng đối với cô bé này nói chuyện, tựa hồ cùng lời đồn đại không giống nhau, đồn đại nói Lãnh Dạ không quan tâm nữ sắc, bên người chưa bao giờ có bạn gái làm bạn, đây là có chuyện gì? Xem ra đồn đại chính là đồn đại, không thể tin!

Ông càng không nghĩ đến đại tổng giám đốc này lại cùng giám đốc có quen , thực sự là bất hạnh, xem ra bát ăn cơm sắp đánh mất!

"Được rồi!" Lãnh Dạ vì Bạch Tuyết lại lần nữa nhượng bộ, bên cạnh Lãnh Hạo líu lưỡi, không hiểu đây có phải là Lang Vương hay không, cư nhiên lại nghe người khác đề nghị, trước đây đều tự mình quyết đoán cự tuyệt người khác, lại càng không đếm xỉa đến phụ nữ , mà bây giờ lại mềm giọng nói nhỏ ,khiến bình tĩnh đều hoảng sợ!

"Vương quản lý, ông hãy một năm một mười đem sự tình hôm nay hướng Lãnh Hạo báo cáo một lần, hơn nữa ta muốn ông từ chức."

Lãnh Dạ nói xong, kéo Bạch Tuyết chuẩn bị rời đi, Bạch Tuyết đi hướng quầy thu ngân, đem thẻ vàng Lãnh Dạ đưa cho cầm lên, lễ phép nói: "Xem ra tôi không phải rất thích hợp với bộ đồ này, hay vẫn là bán cho cô ta đi."

Bạch Tuyết tĩnh tĩnh nói, tựa hồ là trong lòng nói, cũng tựa hồ ẩn chứa hàm ý khác, mới vừa rồi nhân viên bán hàng đối với cô không nhìn, cô liền cảm giác được, chỉ là luôn luôn nhẫn, nếu Lãnh Dạ đã tới, cô liền không cần phải sợ, hào phóng cầm lại thẻ vàng, trong lòng suy nghĩ không mua tốt hơn , vì quá mắc!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.