Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 1 - Chương 15




"Buông tay --" Bạch Tuyết hất tay Lãnh Dạ ra, sau đó tự mình đi tới tủ quần áo tìm quần, cầm lên một cái quần của Lãnh Dạ mặc vào, ai ngờ mặc vào thấy quần vừa rộng vừa lớn, nên không còn biện pháp nào lại tìm một chiếc quần đùi mặc vào.

"Cô là ai?" Lãnh Dạạ âm ngoan hỏi, người này không phải là Bạch Tuyết, thế nhưng, cô ta lại có thân thể của Bạch Tuyết .

Bạch Tuyết đi tới trước gương, nhìn thấy người đẹp trong gương , lắc lắc đầu, phiền muộn cực kỳ!

Rốt cuộc tại sao lại như vậy?

Hắn biết mình là Cung Hàn, nhưng tại sao lại biến thành Bạch Tuyết chứ!

"Mẹ kiếp! Lão tử là ai cũng không có quyền quản?" Cung Hàn liên tiếp nói thô tục, khiến Lãnh Dạ mốn giơ tay lên đánh , thế nhưng, nhìn thấy thân thể Bạch Tuyết , bộ dáng của Bạch Tuyết, thì tay hắn tạm dừng trên không trung!

Đây nhất định là thân thể cảu Bạch Tuyết không thể sai, nên hắn không thể đánh cô!

"Cô ấy đang ở đâu?" Lãnh Dạ âm trầm hỏi.

"Mẹ kiếp! Tôi còn muốn hỏi anh cô ấy đang ở đâu?" Cung Hàn bỗng nhiên cảm giác có chuyện không ổn!

"Chẳng lẽ?"

"Cô ấy không phải chết rồi chứ? Bạch Tuyết có phải chết rồi hay không ?" Cung Hàn bỗng nhiên rống to.

"Mày là tên khốn đó--" Lãnh Dạ bỗng nhiên hiểu ra, chẳng lẽ linh hồn đã trao đổi?

Lãnh Dạ đi tới tủ quần áo của Bạch Tuyết , đem quần áo của Bạch Tuyết lấy ra một đống lớn, sau đó mặc vào thân thể Bạch Tuyết . Thẳng đến khi đem thân thể Bạch Tuyết bị che kín hoàn toàn.

"Lãnh Hạo, cậu hãy coi chừng hắn, không cho phép hắn bước khỏi căn phòng này nửa bước, không cho phép hắn nhìn thân thể Bạch Tuyết , không cho phép hắn sờ thân thể Bạch Tuyết , còn anh sẽ đi tìm Bạch Tuyết." Lãnh Dạ chạy vội ra ngoài, chẳng lẽ Cung Hàn kia chính là Bạch Tuyết?

Hẳn nào lúc đó nhìn thấy Cung Hàn khóc sướt mướt, hóa ra cô là Bạch Tuyết!

Đợi đến khi Lãnh Dạ chạy tới nới, thì Bạch Tuyết đã không còn ở nơi đó !

Cô hẳn đã rất thương tâm, cho rằng kiếp này sẽ không còn được gặp lại Lãnh Dạ , kiếp này cũng không có cách nào đực hắn ôm trong lòng, thế nhưng, khi cô đi tới bờ sông, từng bước một lội xuống!

Ngay lúc đó Lãnh Dạ đã chạy tới, hắn lập tức nhìn thấy Cung Hàn đang chìm dưới nức, chuẩn xác mà nói chính là Bạch Tuyết.

Hắn rất nhanh nhào tới, bơi tới nơi Bạch Tuyết biến mất .

Đem Bạch Tuyết hôn mê ôm đi lên, mặc dù hình thể có chút lớn, thế nhưng, hắn tin chắc trong thân thể Cung Hàn có Bạch Tuyết.

"Buông tôi ra..." Bạch Tuyết khóc lớn, chẳng lẽ là mình đã chết, nếu không sao người đàn ông này lại đang ôm cô?

Nâng tay lên nhìn , vẫn như cũ là tay đang ông, sờ sờ hai má, lại còn có râu, cô liền tuyệt vọng, chẳng lẽ tự sát cũng không xong?

"Tuyết nhi, là tôi." Lãnh Dạ ôn nhu nói.

"Xin để tôi xuống, cầu anh?" Bạch Tuyết khóc nức nở quát, cô không nên để cho Lãnh Dạ biết đây là cô! Bởi bây giờ nhìn cô như quái vật, không nam không nữ!

"Cùng tôi về nhà nào!" Lãnh Dạ ra lệnh nói, nhưng ẩn nhẫn là sự đau lòng!

"Tôi không muốn cùng anh về nhà --" Bạch Tuyết nghĩ đến Lãnh Dạ ôm một người đàn ông trở về, nếu mọi người nhìn thấy sẽ thế nào! Cô liền giãy giụa từ trong lòng Lãnh Dạ xuống, hai người đã ở trên bờ, Bạch Tuyết thụi lùi, nhìn Lãnh Dạ.

"Bạch Tuyết, nghe lời, chúng ta về nhà thôi?" Ngữ khí Lãnh Dạ hòa hoãn hơn rất nhiều, hắn không biết ở trên người Bạch Tuyết đã xảy ra chuyện gì? Thế nhưng, cô nhất định là bị ủy khuất rất lớn !

"Không -- anh nhận lầm người rồi, tôi không phải Bạch Tuyết, tôi không phải Bạch Tuyết, tôi là đàn ông , tôi là đàn ông... Ô ô... Đàn ông..." Bạch Tuyết xoay người bỏ chạy, cô hiện tại trong bộ dạng này, làm sao có thể đối mặt với Lãnh Dạ, cái người làm cho cô động tâm , cái người làm cho cô ngớ thương, cho nên cô không muốn cho anh nhìn thấy mình, cô không nên! Không nên!

Cô cảm giác mình hiện tại rất xấu xí, là quái vật nên cũng chính điểm này đau khiến Bạch Tuyết đau nhói!

Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết.

"Đi theo tôi, tôi sẽ nghĩ biện pháp, tin tôi đi." Lãnh Dạ nhìn thấy Bạch Tuyết khó chịu, tim của hắn cũng đau rát!

"Tôi không phải là Bạch Tuyết của anh, tôi không phải, anh cách tôi xa một chút , cách tôi xa một chút..." Bạch Tuyết chán ghét bộ dáng chính mình, mà cô cảm thấy mình bị tên biến thái động vào rất dơ, nghĩ tới đây, cô liền không thể chịu đựng được! Ngay cả cô cũng không thể chịu đựng được, huống chi là Lãnh Dạ!

Anh vẫn kiêu ngạo như vậy , ngạo khí như vậy,như vậy bá đạo , như vậy sẽ không cho phép người khác động vào phụ nữ của mình, thì sao có thể tiếp nhận việc cô biến thành đàn ông!

"Bạch Tuyết -- tin tôi, tôi nhất định sẽ có biện pháp!" Lãnh Dạ lo lắng hét lớn

"Anh không nên đi qua, nếu bước tới nữa tôi sẽ chết cho anh xem!" Bạch Tuyết bỗng nhiên rút ra một con dao nhỏ sắc bén , trừng mắt nhìn Lãnh Dạ, ý là,nếu bước tới nữa, thì sẽ tự sát.

Lãnh Dạ lo lắng kích thích đến Bạch Tuyết, sợ cô nhất thời không tiếp thu được sự thật này, nên hắn cũng không dám bức cô!

"Em chớ làm loạn, tôi sẽ không đi qua, sẽ không đi qua." Đúng lúc này, có rất nhiều đàn em đi qua. Những người này đều là người của Cung Hàn.

Mà Bạch Tuyết muốn Lãnh Dạ buông tha mình, bởi cô chẳng khác nào quái vật , làm sao có thể cùng nhau ngủ, cùng nhau ở!

Thế là!

"Mấy người ngăn anh ta lại cho tôi, còn mấy người dẫn tôi trở về!" Bạch Tuyết hướng về phía những người đó ra lệnh.

"Em đứng lại --" Lãnh Dạ rống to hơn.

Bạch Tuyết đứng lại, nhưng không có quay đầu lại, trong mắt đã che đậy một tầng hơi nước.

"Em thật sự không muốn trở lại cùng tôi?" Lãnh Dạ kêu lên đau đớn, Bạch Tuyết biết, cô không thể trở lại!

"Tôi tại sao phải trở về với anh, anh đi đi!" Bạch Tuyết đi nhanh rời đi.

Lãnh Dạ phẫn nộ, sự tình đã nghiêm trọng, chỉ thấy hắn phi thân một cái, bốn năm người đều ngã xuống, hắn đem sự phẫn nộ hết thảy phát tiết ở trên người những người đó , những người đó tự nhiên thành bao cát để hắn trút giận .

Bạch Tuyết vẫn chưa đi xa, liền nghe thấy mấy thủ hạ phía sau thống khổ kêu rên!

"Dừng tay --" Bạch Tuyết lại quay trở về.

"Cùng tôi trở lại --" Lãnh Dạ âm ngoan gầm nhẹ.

"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không phải người anh muốn tìm, còn có, không cần đi theo tôi, mấy người kia, mau đi theo tôi." Bạch Tuyết lại lần nữa rời đi.

Những lời này giống như tia chớp bổ trúng Lãnh Dạ, không ngờ cô lại dám nói như vậy!

Thế nhưng, hắn lại muốn mạnh mẽ đem cô mang về, bởi vì ý nghĩ trong lòng Bạch Tuyết , hắn đều hiểu, Bạch Tuyết là không cách nào đối mặt với hắn, bởi bọn họ đã từng ở trên giường triền miên, thân thiết, thậm chí cùng nhau tắm , nhưng hiện tại Bạch Tuyết bỗng nhiên biến thành đàn ông, khiến cô không thể tiếp thu sự việc này!

Thế nhưng!

Thế nhưng...

Hắn muốn mang cô về nhà, hắn sẽ nghĩ biện pháp, mặc dù không biết tại sao chuyện lại như vậy, thế nhưng nhất định sẽ có biện pháp!

Bạch Tuyết và những người kia trở lại sơn trang.

Cô nãy giờ cũng không nói gì, vì lo lắng bị lộ.

"Mấy người đi xuống đi, tôi đói bụng rồi, mang cho tôi một ít thức ăn đến, không có việc gì đừng tới làm phiền tôi!" Bạch Tuyết đi vào nhà .

Ở đây có lẽ là nơi tạm thời cho cô chú ở, vì ở đây rất bí mật, lại không có người tới quấy rầy, bên ngoài còn có người bảo vệ, nên Lãnh Dạ không không thể tìm đến!

Bởi nếu để cô đối mặt với Lãnh Dạ trong bộ dáng này, thì cô thà rằng đi tìm chết còn hơn!

Cô không nên để người đàn ông mình thích nhìn thấy cô giống như yêu quái, cô muốn cho Lãnh Dạ nhớ kỹ một mặt tốt của mình trước kia, mà không phải người đàn ông có râu này!

Chợt muốn đi vệ sinh, thế nhưng, thân thể này cô còn chưa quen thuộc!

Đành chịu đựng không đi!

Bởi vậy cũng không dám uống nước!

Trong biệt thự Lãnh Dạ, vốn Lãnh Hạo căn bản không phải là đối thủ của Cung Hàn, thế nhưng, bất đắc dĩ hiện tại thân thể lại yếu đuối, khiến hắn cũng không muốn đem thân thể Bạch Tuyết làm đau, thế là, vẫn luôn chờ Lãnh Dạ đem Bạch Tuyết mang về nghĩ biện pháp gì có thể đổi trở về hay không ? Mà Cung Hàn là đàn ông, hắn cũng không muốn sau này làm phụ nữ, hắn còn là thích thượng phụ nữ, mặc dù thân thể này là người hắn thích, thế nhưng, chuyện này còn rất khó tiếp thu!

Vì bên trong là là đàn ông, bên ngoài lại là phụ nữ!

Đến ngay cả Cung Hàn cũng không thể tiếp thu, huống chi là Bạch Tuyết!

Không ngờ chính là, Lãnh Dạ lại tay không mà về!

Cung Hàn một bước tiến lên, túm lấy Lãnh Dạ.

"Mẹ nó! Anh không có tìm được cô ấy sao? Vì sao đã về rồi? Bạch Tuyết đâu? Bạch Tuyết đã đi nơi nào rồi?" Cung Hàn hét lớn, hắn không dám tin Bạch Tuyết vì sao chưa có trở về? Nhìn thấy Lãnh Dạ giống như rất khổ sở, chẳng lẽ là Bạch Tuyết đã mất?

"Khốn khiếp-- tao muốn giết mày -- nếu không phải tại mày, Bạch Tuyết làm sao thể gặp chuyện không may chứ? Đều là do mày--" Lãnh Dạ liền xông lên đánh cho Cung Hàn một quyền, mà nghe thấy Lãnh Dạ rống to hơn, Cung Hàn trợn tròn mắt, chẳng lẽ cô ấy đã chết thật ?

Thân thể của hắn đã chết , linh hồn Bạch Tuyết cũng đi rồi sao?

Hắn ngồi trên mặt đất, nhìn ra rất khó chịu, hắn không có đánh trả, bị Lãnh Dạ đánh vài quyền.

"Anh, anh đang đánh là Bạch Tuyết, thân thể Bạch Tuyết , tên đó đang ở bên trong mà! Nếu như thân thể này không phải là của Bạch Tuyết, tôi đã sớm con mẹ nó đánh hắn , dám bắt cóc Bạch Tuyết, không muốn sống nữa sao!" Lãnh Hạo ôm lấy Lãnh Dạ đang phát điên .

Lãnh Dạ bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, nhìn thấy thân thể Bạch Tuyết , ảo não ôm lấy đầu.

"Cậu đi lấy một chút thuốc bôi nên mặt cho Bạch Tuyết đi! Xem trọng hắn, anh phải bình tĩnh một chút!" Lanh Dạ liền đi khỏi.

"Mẹ nó! Lão tử không phải phụ nữ, tôi muốn đi tìm cô ấy." Cung Hàn bò dậy hướng phía ngoài chạy đi.

Lãnh hạo đuổi tới, mà Lãnh Dạ cũng nhìn thấy , như hắn không có ngăn , bởi Bạch Tuyết ở chỗ đó hắn cũng không yên lòng, thế là, một đạo tia sáng, xuất hiện ở cửa, Cung Hàn chạy đến, nhìn thấy Lãnh Dạ đã ở trong xe.

"Mang tôi đi hang ổ của cậu , cô ấy ở nơi đó!" Lãnh Dạ lạnh giọng nói.

Cung Hàn vốn biểu tình thương tâm , thoáng cái đã khá hơn nhiều, cô ấy chưa chết,cô ấy chưa chết?

Thật tốt quá.

Cô ấy lại giả chính mình đi trở về.

Trong lòng không khỏi có chút mừng rỡ, chẳng lẽ cô cũng thích chỗ đó của hắn , còn thích ở chung với hắn?

"Chớ đắc ý, cô ấy là không tiếp thụ được bộ dáng bây giờ, mới không bằng lòng theo tôi trở về, còn chuyện của cậu, tôi và cậu chưa xong đâu! Lên xe, Lãnh Hạo, cậu ra quá lái xe." Lãnh Dạ xuống xe, cùng Cung Hàn ngồi vào chỗ ngồi phía sau .

Hắn muốn để ý tên này, miễn cho hắn đối với thân thể Bạch Tuyết không tốt.

Ba ngươi cuối cùng cũng biết Bạch Tuyết ở hắc bang , đều lo lắng cô ứng phó không được, cho nên đều vội vã lên xe, sau đó dựa theo chỉ thị của Cung Hàn , hướng sơn trang đi.

Ai ngờ, đi được nửa đường.

Ở trong bụng Cung Hàn lại lần nữa truyền đến thanh âm tức giận, đương nhiên, thanh âm này chỉ có Lãnh Dạ mới có thể nghe thấy.

"Nha ! Tại sao có thể như vậy?" Sói con số ba rất không hiểu nổi!

"Em gái, chiêu gió lốc lôi điện lúc nào còn có loại chiêu thức đổi hồn này vậy?" Sói con số một hỏi.

"Cái gì mà đổi hồn? Em căn bản cũng không biết chuyện gì xảy ra?" Sói con số ba trả lời.

"Không ngờ hồn phách của mẹ và cái tên bại hoại lại bị thay đổi, chúng ta bây giờ ở trong thân thể mẹ không sai, thế nhưng, ở trong thân thể người cũng không phải là mẹ!" Sói con số hai phân tích nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.