Sự Mềm Mại Dưới Quân Trang

Quyển 1 - Chương 14




"Được rồi." Sói con số một tán thành.

"Được rồi." Sói con số hai tán thành.

Ai ngờ, khi các sói con chuẩn bị đem Bạch Tuyết đặt xuống, thì Cung Hàn từ phía trên nhảy xuống , hắn là nghe thấy tiếng thét chói tai của Bạch Tuyết mới tìm được Bạch Tuyết , nghe thấy cô thét lên, liền biết rằng vẫn còn hi vọng.

Nhưng mà, tiếng thét chói tai của mấy sói con, hắn lại không nghe được, bởi vì họ có võng phòng hộ , nên hắn nhìn không thấy cũng nghe không được.

Không ngờ chính là, Bạch Tuyết bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn về phía trên, thấy Cung Hàn từ phía trên rơi xuống , cô liền hoảng sợ vừa muốn nghẹn ngào, không ngờ người đàn ông này sẽ nhảy theo cô , mà đây lại là vách núi?

Cuối cùng mấy sói con cũng biết xảy ra chuyện gì, thảo nào mẹ lại muốn tự sát, thì ra là do tên hỗn đản này hại mẹ.

"Anh, anh phụ trách bảo hộ mẹ,em và em gái sẽ đối phó với hắn!" Sói con số hai hô lên.

"Được, mẹ không phát uy, hắn tưởng rằng mẹ là mèo bệnh sao? Hôm nay liền mượn tay mẹ hung hăng giáo huấn tên hỗn đản này một chút .

Bạch Tuyết vốn mặt hướng xuống dưới núi, bỗng nhiên dừng lại, đối mặt với Cung Hàn.

Cung Hàn vốn rất lo lắng, nhìn thấy cô không nhúc nhích, vốn tưởng rằng là bị thứ gì cản lại, không ngờ cô lại đang đứng trên không chung, cô vốn là người phàm, sao có thể bay lên được chứ?

Hắn mặc dù là yêu, thế nhưng, lúc này cũng bị dọa sợ!

Nhìn thấy Cung Hàn bị dọa , mấy sói con liền vui vẻ. Thế là.

"Đáng chết, là anh hại chết tôi, tôi muốn bóp chết anh, bóp chết anh --" Thanh âm Bạch Tuyết mặc dù có chút tức giận, thế nhưng nghe rất âm trầm, làm cho người ta không khỏi lông tơ đều dựng đứng!

Hơn nữa, cô còn giơ hai tay lên hướng cổ Cung Hàn nắm lấy, bộ dáng rất giống nữ quỷ lấy mạng .

"Bạch Tuyết? Bạch Tuyết?" Cung Hàn hô lớn, hắn không biết Bạch Tuyết xảy ra chuyện gì ? Thế nhưng, hắn xác định Bạch Tuyết chưa có chết! Thế nhưng hết thảy chuyện trước mắt nên giải thích thế nào?

"Bạch Tuyết, đừng sợ, tôi giúp em đi xuống!" Cung Hàn nhìn xuống dưới chân Bạch Tuyết , mặc dù cô hiện tại đang đứng lơ lửng, thế nhưng, hắn vẫn lo lắng Bạch Tuyết sẽ ngã xuống!

Lúc này, ngay cả hắn cũng không hiểu, mình chưa bao giờ quan tâm đến người khác, chưa từng có đau lòng vì ai, thế nhưng, hiện tại hắn lại thấy đau lòng cho người phụ nữ trước mắt này, lo lắng mà an ủi cô! Lo lắng cô sẽ sảy ra chuyện!

"Khốn kiếp, anh cách xa tôi một chút --" Bạch Tuyết chỉ vào Cung Hàn quát, thanh âm vẫn là thỉnh thoảng giống như bề trên nói , thỉnh thoảng sinh khí giống như trẻ con nói chuyện.

"Bạch Tuyết, đừng làm rộn, rất nguy hiểm, đi xuống trước có được không?" Cung Hàn lo lắng nói.

"Không muốn! tôi muốn bay như vậy, chơi rất vui nha, còn anh -- xéo đi, nếu không, tôi sẽ không khách khí --" Bạch Tuyết trừng mắt quát Cung Hàn .

"Không được tôi muốn dẫn em đi xuống, như vậy quá nguy hiểm!" Cung Hàn hướng Bạch Tuyết bay tới.

Bạch Tuyết bỗng nhiên bay lên ,một cước đạp vào Cung Hàn, thân thể Cung Hàn liền hướng về phía sau tránh thoát chân của Bạch Tuyết , thuận thế hai tay nắm lấy chân cô, hướng về phía mình kéo qua.

"Nghe lời, có gì ủy khuất đi xuống rồi nói có được hay không?" Cung Hàn đổ mồ hôi , Bạch Tuyết rốt cuộc là có chuyện gì sảy ra?

"Hứ, bại hoại, buông tôi ra --" Chân Bạch Tuyết bị Cung Hàn lôi kéo, hơn nữa thân thể đã đánh phải hắn.

"Em và em gái, mau sử dụng tuyệt chiêu." Sói con số một vừa thấy Cung Hàn khó đối phó, thế là từ bên cạnh chỉ huy .

"Không được, em lo lắng sẽ làm bị thương đến thân thể của mẹ !" Sói con số hai rống to hơn, bọn họ sở dĩ còn chưa có đối phó với Cung Hàn, chủ nếu là không có xuất ra bản lĩnh thật của mình, hiện tại chỉ mới dùng ba phần công lực.

"Tên này rất khó đối phó, chúng ta phải nghĩ biện pháp!" Sói con số một hét lớn.

"Nếu không để em ra giáo huấn hắn?" Sói con số ba nói.

"Nói bậy bạ gì đó? Chúng ta ai cũng không thể rời khỏi thân thể của mẹ, nếu không thì xong rồi, đến lúc đó mẹ sẽ sinh non, còn chúng ta liền không có cách nào đầu thai , mà lại phải đợi thêm một trăm năm nữa mới có thể đầu thai !" Sói con số một lo lắng hô lớn.

"Em có biện pháp ,em không rời khỏi thân thể của mẹ, em đi xuống rốn của mẹ rồi đánh lén hắn có được không?" Sói con số ba dò hỏi.

Bọn họ ai cũng không dám rời khỏi thân thể Bạch Tuyết , bởi vì bọn họ biết chuyện này rất nghiêm trọng , nếu như lần này bọn họ vẫn không thể an toàn sinh ra, hiện tại Ma Vương bị phong ấn thời gian chính xác là 989 năm, mà nếu như hắn bị phong ấn sau một ngàn năm , linh đồng vẫn không thể chuyển thế đầu thai, thì phong ấn của Ma vương sẽ tự động phá giải, hơn nữa người đầu thai vào phải là Mẫu đơn tiên tử , cho nên bọn họ biết lần này bọn họ phải cẩn thận, ngàn vạn không thể có sơ xuất.

Ma vương nếu đi ra, thế giới sẽ có đại nạn!

"ok em đi đánh lén hắn, phải cẩn thận đấy." Sói con số một hô.

Cung Hàn đã đem Bạch Tuyết ôm lấy, hắn muốn dẫn cô đi xuống, hắn không đành lòng động thủ đánh Bạch Tuyết, cho nên chỉ có thể xuống tới mặt đất rồi nói tiếp!

Ai ngờ!

Sói con số ba xuất ra tuyệt kỹ độc môn của mình là gió lốc lôi điện.

Hóa ra tất cả ba người họ đều có tuyệt kỹ của riêng mình.

Sói con số một là: Gió lốc băng điên. Sói con số hai là: Gió lốc hỏa điện. Sói con số ba là: Gió lốc lôi điện.

Ngoài ý muốn xảy ra.

Cung Hàn lôi kéo Bạch Tuyết, thì bỗng từ rốn Bạch Tuyết lại phát ra lôi điện tấn công, chỉ thấy lôi điện từ trong thân thể Bạch Tuyết bay ra, truyền đến cơ thể Cung Hàn , nhưng lại không có dừng lại, mà lại từ người Cung Hàn đi tới thân thể Bạch Tuyết , lúc này, thân thể hai người bỗng nhiên nổi lên lôi điện cường đại , xung quanh rất nhiều nham thạch đều bị rung động, vỡ tan.

"A -- "

"A -- "

...

Cung Hàn kêu to, Bạch Tuyết kêu to, mà các sói con trong bụng cũng kêu to, mà theo đó hai người đồng thời rơi xuống phía dưới .

Bạch Tuyết và Cung Hàn ngã sấp xuống vách núi phía dưới, tình huống thế nào còn chưa biết?

Mà đây chính là cảnh tượng Lãnh Dạ đã nhìn thấy , Bạch Tuyết nằm dưới đất , Cung Hàn cũng vậy.

Lãnh Dạ và Lãnh Hạo rất nhanh đã tới nơi.

Nhìn thấy Bạch Tuyết vẫn nằm đó, hắn liền chạy qua, đem Bạch Tuyết ôm vào trong ngực. Thử dò hơi thở, cũng may, cô còn sống.

Lãnh Dạ thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần có hơi thở là được.

Chẳng biết rằng! Sự tình cũng không giống như Lãnh Dạ nghĩ đơn giản như vậy!

"Bạch Tuyết? Bạch Tuyết..." Lãnh Dạ đau lòng la lên với Bạch Tuyết, mà thân thể Bạch Tuyết không có tỉnh lại, thế nhưng, Cung Hàn bên cạnh đã tỉnh.

Hắn mở mắt ra liền nhìn thấy Lãnh Dạ tới, thế nhưng, trong ngực lại đang ôm, đây không phải là...

Hai hàng lệ theo mắt Cung Hàn chảy ra, tròng mắt chăng đầy tơ máu, sắc mặt trắng bệch, hắn cắn chặt môi đến chảy ra máu ,thế nhưng hắn vẫn như cũ không cảm giác được đau, bởi vì thực tế không ngờ tàn nhẫn như vậy!

Lãnh Dạ ôm được người kia là là...Bạch Tuyết

Trong lòng có thứ gì tan nát!

Lệ, từ từ chảy xuống!

Cung Hàn trừng mắt nhìn về phía Lãnh Dạ, tựa như một mảnh hắc ám!

Nước mắt thì giống như là suối , cuồn cuộn trong con ngươi chảy ra, trượt xuống khuôn mặt!

Hắn (cô) không muốn khóc!

Hắn (cô) đã nói nước mắt của mình vì anh mà rơi!

Thế nhưng!

Hiện tại hắn (cô) nhịn không được muốn khóc, trong lòng quá khó tiếp nhận!

Cung Hàn lảo đảo hướng bờ sông đi đến, ngồi xổm người xuống, nhìn về phía hình ảnh trong nước, ầm ầm --

Đầu óc một mảnh tiếng sấm, hắn ngã ngồi trên tảng đá!

Đây chính là cô sao?

Người này không giống người, quỷ không giống quỷ chính là cô sao?

Mười sáu năm đã phải sống hèn mọn như thế , chẳng lẽ còn không đủ! Còn muốn như thế nào? Còn muốn như thế nào?

Chẳng lẽ muốn cô phải chết mới thôi!

Cung Hàn ngồi ở bờ sông nhỏ ôm đầu khóc!

Lãnh Hạo nhìn thấy vậy phun một bãi nước miếng.

Phi --

Cái gì mà lão đại hắc bang ! Giống như đàn bà vậy!

"Anh? Bạch Tuyết thế nào rồi? Chúng ta nhanh lên đi thôi! Tên khốn khiếp kia vừa nhìn liền thấy buồn nôn, khóc sướt mướt! Chẳng khác đàn bà chút nào!"

Lãnh Dạ ôm lấy Bạch Tuyết và Lãnh Hạo rời khỏi.

Chẳng biết rằng người trong lòng rốt cuộc là ai...

Cung Hàn ngẩng đầu, nhìn Lãnh Dạ rời đi, hắn muốn gọi lãnh Dạ ở lại, thế nhưng!

Miệng hé mở, thủy chung cũng không nói một lời nào , cứ như vậy nhìn bọn họ rời đi!

Lãnh Dạ mang theo Bạch Tuyết trở lại biệt thự, đem cô đặt lên trên giường, giúp Bạch Tuyết thay áo ngủ sạch sẽ , sau đó đắp kín chăn cho cô, an vị ở bên người chờ Bạch Tuyết tỉnh lại.

"Cậu đi chuẩn bị một đồ ngon , và một ít ớt trộn thịt bò." Lãnh Dạ phân phó Lãnh Hạo đi chuẩn bị, Lãnh Hạo mặc dù lo lắng Bạch Tuyết thế nào? Thế nhưng có Lãnh Dạ ở đây hẳn sẽ không có việc gì! Cho nên liền đi ra ngoài.

Không bao lâu, lông mi Bạch Tuyết nhấp nháy, chậm rãi mở mắt ra con ngươi.

Vừa mở mắt ra , ai ngờ chợt trợn to hai mắt nhìn Lãnh Dạ, nhìn chung quanh một chút, lại nhìn người đàn ông trước giường này!

Hắn cảnh giác xê dịch về phía sau! Giống như đang đối đầu với kẻ địch vậy.

Thế nhưng?

Anh mắt hắn vì sao lại ôn nhu như thế?

Mình đã cướp đi người phụ nữ của hắn ta, nên hắn sẽ hận chết mình mới đúng a? Vì sao bây giờ lại có loại ánh mắt này? Làm người ta khó hiểu!

"Anh..." Bạch Tuyết chỉ nói ra được một chữ, liền trợn tròn mắt.

Cô đẩy Lãnh Dạ ra , chạy như bay xuống, đây rốt cuộc là tình huống gì? Vì sao thanh âm của hắn lại là giọng của phụ nữ?

Nhìn ngó lại chính mình lúc này hắn mới phát hiện dưới thân là cặp đùi đẹp, mái tóc thật dài xõa xuống.

"A --" Bạch Tuyết kêu to, cầm lấy tóc, bộ dáng rất khủng bố!

"Tuyết nhi, Tuyết nhi, đừng sợ, đã về đến nhà, không có việc gì , đều đã qua." Lãnh Dạ đi về phía Bạch Tuyết, tính toán ôm lấy cô.

Ai biết, Bạch Tuyết thoáng caí rút lui, chỉ vào Lãnh Dạ dùng giọng nữ ngọt ngào hô to.

"Đừng tới đây-- "

Lãnh Hạo vốn đang ở dưới lầu, ai ngờ nghe thấy trên lầu có tiếng động, liền chạy tới.

"Anh? Làm sao vậy?" Lãnh Hạo nhìn thấy Bạch Tuyết giống như là bị khiếp sợ, kỳ thực, Lãnh Dạ cũng cảm thấy như vậy, Bạch Tuyết nhất định là bị khiếp sợ, mới có thể khác thường như thế!

"Tuyết nhi, là tôi, Lãnh Dạ, tôi là Lãnh Dạ, không có việc gì đâu, em đã về nhà." Lãnh Dạ ôn nhu nói, hướng Bạch Tuyết đi đến.

"Lãnh gì chứ, cách xa Lão tử một chút -- cô ấy? Cô ấy đâu rồi?" Bạch Tuyết hùng hùng hổ hổ hét lớn.

Lãnh Dạ cho rằng Bạch Tuyết nói đến Cung Hàn?

Kỳ thực, thân thể này là của Bạch Tuyết, thế nhưng bên trong đã đổi chủ!

"Em thích hắn ta?" Lãnh Dạ thương tâm nói, hắn cho rằng lịch sử lại lần nữa tái diễn, vốn biểu tình ôn nhu bỗng nhiên trở nên cực lãnh!

"Ai thèm quản anh! Đi, mau tìm quần cho tôi, lão tử không muốn mặc váy!" Bạch Tuyết vẫn là hùng hùng hổ hổ.

Lãnh Dạ một bước đi tới gần Bạch Tuyết, nắm lấy cằm của cô, một tay sờ lên mông Bạch Tuyết .

"Nói cho tôi biết, có phải em đã thích hắn hay không ?" Lãnh Dạ âm ngoan hỏi.

"Tôi thích ai, mẹ khiếp chuyện đó liên quan gì tới anh! Bạch Tuyết trừng Lãnh Dạ mắng.

Lãnh Hạo bị dọa đến đổ mồ hôi, cô gái này tám phần là bị ngốc rồi?

Dám chọc vào Lãnh Dạ đây chính là tội chết!

"Anh, anh không phát hiện Bạch Tuyết rất khác thường sao? Đây không giống như là cô ấy!" Lãnh Hạo hoảng sợ bước lên phía trước ngăn họ lại, lo lắng Lãnh Dạ tức giận , sẽ bóp chết Bạch Tuyết .

"Cô ?" Bị Lãnh Hạo nhắc tới mới tỉnh , Lãnh Dạ liền buông lỏng Bạch Tuyết một chút, đúng vậy, Bạch Tuyết không giống như thế, hắn sao có thể khi đối mặt với cô liền mất đi chừng mực đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.