Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 72




Quả thực chàng đoán chẳng sai, nhưng sự việc có khác đi đôi chút. Sau khi Phiêu Trần và Tú Châu khởi hành, Tiêu Tương Thần Nữ dắt díu mẹ con Yên Hà và Phỉ nhi sang Vương phủ tá túc. Bình Nam Vương ngạc nhiên hỏi :

- Mới mùng hai tết mà sao người của Sở gia trang kéo nhau đi đâu hết vậy?

Thay vì giấu diếm như lời Phiêu Trần căn dặn thì Phỉ nhi lại khai ra ngay. Nó cố tạo ra vẻ buồn rầu, lo lắng, cung kính đáp :

- Vương tằng tổ đã hỏi thì tiểu tằng tôn không dám giấu diếm, cả nhà đã kéo nhau đến long đàm hổ huyệt để giải cứu cho gia tổ mẫu là Hà đại quận chúa rồi.

Vương gia biến sắc nói :

- Lan nhi! Sao việc trọng đại thế này mà các ngươi lại giấu lão phu? Tường Anh vốn là trưởng nữ của ta mà?

Tư Đồ Lan vội thuật lại nguồn cơn và khóc lóc nói :

- Thế lực Toàn Cơ bang rất hùng mạnh, lại chuẩn bị sẵn bẫy rập để đợi chờ. Phen này e rằng họ khó sống sót mà trở về.

Yên Hà vuốt ve con thơ rồi mếu máo :

- Xin Vương tổ nghĩ cách hỗ trợ cho, nếu không Bảo nhi sẽ không còn thấy mặt cha.

Phỉ nhi khoan khoái trong lòng, giả vờ ôm mặt khóc :

- Ôi phụ thân! Ôi gia gia! Phỉ nhi này lại sắp mồ côi lần nữa rồi!

Nói xong, cậu bé giật mình vì viễn cảnh tối tăm ấy đâm ra mủi lòng khóc thật.

Tiểu quận chúa bực bội quát :

- Tiểu quỷ có nín đi không? Ngươi chỉ làm cho bọn ta thêm rối ruột!

Tuy mắng người khác nhưng mặt nàng cũng đầm đìa nước mắt. Quận chúa níu áo Hà Hiển Trung hối thúc :

- Vương phụ! Chẳng lẽ Bình Nam vương phủ lại chịu thua bọn thảo khấu Toàn Cơ bang?

Hà vương gia quắt mắt :

- Được! Lão phu sẽ đi Nam Dương, bắt Tổng trấn Quân vụ Hà Nam phải đem quân quét sạch Toàn Cơ bang!

Ngay trưa hôm ấy, Hà Hiển Trung dương cờ Bình Nam Vương, cùng năm mươi thủ hạ rầm rộ tiến lên hướng Bắc. Các nữ nhân đều ở lại, chỉ mình Phỉ nhi được tháp tùng.

Cậu bé hết lòng nịnh nọt Hà vương gia, luôn miệng gọi Vương tằng tổ khiến lòng già cũng vui vẻ. Còn tâm trạng Phỉ nhi thì sung sướng như được lên tiên! Khi có mặt trong đoàn người oai vệ, đi dưới cờ lọng xênh xang, nó hoàn toàn không nghi ngờ gì về việc mình đã trở thành một thế gia công tử tôn quý nhất Hồ Nam. Sau này Phiêu Trần được lập lại tước Vương thì Sở Phỉ cũng là cậu ấm.

Giờ thì chúng ta trở lại với bọn Phiêu Trần. Sáng mùng chín, họ rời Giang Lăng, trưa thì đến bờ sông Phố Giang.

Phiêu Trần cau mày :

- Dòng sông Phố này là phụ lưu của Hán Thủy, chắc cũng thuộc đồng minh của Toàn Cơ bang. Nếu đối phương tấn công giữa dòng thì sẽ hại lây đến khách đi đò. Hay là chúng ta mướn một thuyền để sang sông?

Tú Châu gật đầu :

- Tướng công cứ để thiếp lo việc này!

Nàng xuống ngựa, bước đến gặp một hán tử lực lưỡng, da rám nắng. Dù tuyết đang rơi mà gã vẫn chỉ mặc phong phanh áo vải không tay, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn và chòm lông ngực rậm rạp.

Lúc đầu, hán tử đứng chống nạnh, nhưng chỉ sau vài câu, thái độ của y thay đổi hẳn, vòng tay cúi đầu vâng dạ với Tú Châu. Gã rảo bước đi ngay và trở lại với chiếc thuyền cỡ trung bình, đủ sức chở ba kỵ sĩ.

Thuyền vừa ra đến giữa sông thì có bốn chiếc khác từ hướng Đông chèo nhanh đến. Số người trên mỗi thuyền không dưới tám tên. Một đại hán râu rậm quát vang :

- Quản lão đệ dừng thuyền lại!

Người đang chèo thuyền cho bọn Phiêu Trần là Phố Giang Thần Giải Quản Hoành Sơn (con của thần sông Phố). Còn đại hán râu rậm vừa gọi chính là Hán Giang trại chủ Nguyễn Phú.

Họ Quản vẫn đẩy mạnh tay chèo và cười khanh khách :

- Nguyễn huynh lượng thứ cho, tiểu đệ gặp mối hời, phải mau chóng đưa khách sang sông, chẳng có thời gian để hàn huyên!

Nguyễn trại chủ giận dữ gầm lên :

- Ngươi không dừng thuyền thì đừng hòng sống ở Phố Giang này nữa!

Dứt lời, họ Nguyễn cho thủ hạ chèo hết tốc lực đuổi theo. Khi còn cách sáu trượng, đám thủ hạ Hán Giang thủy trại nhào cả xuống nước.

Quản Hoành Sơn cũng rút đoản đao định lao xuống ngăn chặn đối phương đục thủng thuyền. Phiêu Trần ngăn lại :

- Không cần đâu! Các hạ cứ để bọn này cho ta!

Chàng đi quanh mạn thuyền, vung chưởng giáng xuống mặt nước, dùng phép “Cách Bích Xung Đăng” (thổi bên kia tường) đưa lực đạo xuyên qua mặt nước. Chưởng kình thấm đến độ sâu nửa trượng mới công phá, nổ bùng ra, khiến nước sông cuộn lên ùng ục. Tuy không đánh trúng người nhưng sức ép cũng đủ để vài tên thủy tặc choáng váng, đứt hơi bất tỉnh.

Bọn còn lại khiếp sợ lặn sâu xuống và bơi ra xa. Nguyễn trại chủ giận dữ mắng bọn thuộc hạ :

- Không phá được thuyền thì ta sẽ cắt cổ bọn ngươi.

Ba chục tên thủy tặc liền liều chết xông vào lần nữa. Tú Châu nói ngay :

- Tướng công cũng tìm cách tiêu diệt gã Trại chủ, để thiếp và Miêu hộ vệ giữ thuyền.

Nói xong, nàng và họ Miêu nhảy xuống nước. Phiêu Trần nhìn quanh rồi lột một mảnh ván sàn thuyền, ném về phía Nguyễn Phú.

Tấm ván dài nửa trượng, rộng hơn gang kia rơi xuống vị trí giữa thuyền của chàng và thuyền đối phương. Phiêu Trần dồn toàn lực vào song cước nhảy theo, vượt đoạn đường ba trượng, điểm chân vào mảnh ván đang bập bềnh trôi trên sóng nước, tiếp tục lướt đi và đến được mục tiêu.

Nguyễn Phú thất kinh hồn vía trước công phu “Đăng Bình Độ Thủy” của đối phương, vung đao đón đánh, quyết không cho Phiêu Trần hạ thân xuống thuyền mình. Chỉ cần chàng rơi xuống nước thì sẽ bị bắt ngay, vì họ Nguyễn tự hào mình là kẻ đánh nhau dưới nước giỏi nhất võ lâm.

Nhưng Phiêu Trần cũng biết điều ấy nên đã dồn hết chân khí vào chiêu “La Hán Lạc Tỉnh”. Kiếm kình mãnh liệt như núi đổ.

Loan đao của họ Nguyễn bị đánh bạt và thủ cấp của lão bị chẻ làm đôi. Bốn gã thủy tặc chèo thuyền run lên bần bật, tứ chi mềm nhũn trước cái chết thảm thiết của thủ lãnh. Họ sợ đến nỗi không còn dũng khí để nhảy xuống nước nữa.

Phiêu Trần nghiêm giọng :

- Ta không giết các người đâu, mau đưa thuyền vào bờ.

Bọn ở dưới nước đã có tên nhìn thấy cái chết của chủ tướng, gọi đồng bọn bơi xuôi dòng mất dạng.

Tú Châu và Miêu Vô Mi trở lên thuyền. Thân hình mượt mà và nảy nở của Tú Châu hiện rõ vì y phục ướt bó sát da thịt. Phố Giang Thần Giải lúng túng quay đi không dám nhìn nhưng Miêu Vô Mi vẫn thản nhiên nhặt áo choàng lông, đem đến trao cho nữ chủ. Tú Châu mỉm cười :

- Cám ơn Miêu hộ vệ!

Lúc đến bờ, Phiêu Trần hỏi Quản Hoành Sơn :

- Nay các hạ đã có hiềm khích với Hán Giang thủy trại, liệu có thể ở lại Song Phố này nữa không?

Họ Quản cười khanh khách :

- Cảm tạ thiếu hiệp đã quan tâm, nhưng nay Nguyễn Phú đã qua đời thì chẳng còn ai ở vùng này có thể hơn đưọc Quản mổ.

Tú Châu cất tiếng :

- Theo ta thì các hạ nên nhân dịp này lên làm Trại chủ, tiếp quản cơ nghiệp Thủy trại, đưa anh em khỏi sự khống chế của Toàn Cơ bang.

Phố Giang Thần Giải cung kính vòng tay đáp :

- Phu nhâ đã dạy, Quản mỗ xin tận lực thi hành.

Bọn Phiêu Trần lên ngựa đi tiếp. Chàng cười hỏi :

- Châu muội! Sao họ Quản đối với nàng lại một lòng kính cẩn như vậy?

Tú Châu trả lời :

- Năm kia thiếp đã vô tình cứu mạng cha của gã nên giờ đây mới được chút thể diện đấy thôi.

Ba người rẽ vào cánh rừng hạnh ven đường để Tú Châu và Miêu Vô Mi thay y phục. Trong tiết trời đông giá thế này, mạc áo quần ướt thì thật là khó chịu.

Tú Châu võ nghệ cao siêu nên thân hình gọn gàng, săn chắc. Những bắp thịt dài dọc đùi không thô tháp mà càng tăng phần quyến rũ, còn bụng nàng thanh mãnh, chẳng hề có chút mỡ thừa. Nàng mang vẻ đẹp của một con tuấn mã. Phiêu Trần thở dài bảo :

- Câu “Tạo hóa ố toàn” xem ra chẳng hề sai. Trời ban cho nàng một thân hình tuyệt mỹ nhưng lại lấy đi gương mặt.

Tú Châu thẹn thùng đáp :

- Nếu tướng công muốn, suốt ngày thiếp sẽ mang mặt nạ nữ nhân để chàng được vui lòng.

Phiêu Trần mỉm cười :

- Không được! Ta chỉ sợ mình sẽ ốm nặng vì tương tư cái dung nhan quen thuộc của nàng.

Tú Châu khẽ giật mình, lẳng lặng như đang suy nghĩ điều gì.

Hai hôm sau, bọn Phiêu Trần đến chân núi Ô Sơn, cách Chương Phàm sáu chục dặm.

Địa hình đoạn đèo trước mặt đã khiến ba người lo ngại. Với một bên là vách núi dựng đứng và bên kia là rừng già, nếu đối phương đặt mai phục thì rất đáng ngại.

Tuy đã quyết chường mặt ra dụ địch để bọn Khúc Mạc Sầu có điều kiện âm thầm giải thoát Đại quận chúa, nhưng Phiêu Trần cũng phải não lòng khi nghĩ đến Tú Châu và Miêu Vô Mi.

Chàng nghiêm giọng bảo họ :

- Nếu gặp phục binh, hai người phải bỏ ngựa, đánh thốc vào rừng tìm đường thoát thân, hẹn gặp nhau ở Chương Phàn.

Tú Châu nhìn đàn quạ đen đang bay lượn trên những tàn cây phủ tuyết trên lưng đèo, cau mày nói :

- Tướng công! Núi này có một quái nhân danh hiệu là Ô Thước chân nhân, tên gọi Lã Long Điền. Hai mươi năm nay lão chuyên tu luyện thần công và nuôi dạy đàn quạ đen độc ác của mình không hề xuống núi. Nhưng nếu Toàn Cơ bang dâng lễ hậu, mời được họ Lã trấn giữ trận mai phục này thì chúng ta sẽ mệt đấy.

Phiêu Trần mỉm cười :

- Ta chỉ sợ ám tiễn chứ không sợ minh thương. Một mình Ô Thước chân nhân thì chẳng đáng lo.

Tú Châu trợn mắt :

- Tướng công chớ khinh thường! Đàn quạ của lão có mang trên lông một loại trùng quái dị, nhỏ li ti. Ai bị chúng cắn phải thì đều ngứa ngáy, gãi nát toàn thân rồi mới chết.

Miêu Vô Mi cười khổ :

- Nếu thế thì quả là đáng sợ. Thuộc hạ chịu đau được nhưng lại rất ngán cảm giác ngứa ngáy.

Phiêu Trần tư lự hỏi :

- Chẳng lẽ cả một cao thủ Độc môn như Châu muội mà cũng chịu thua sao?

Tú Châu gật đầu :

- Thiếp có mang theo một trái Thiên Mê Cầu, chủ định dùng để đối phó với Toàn Cơ bang khi chúng ta đến Nam Dương. Nay nếu phải xử dụng để tiêu diệt đàn quạ thì rất uổng phí. Thiếp sẽ dùng kế khích tướng, sao cho Ô Thước chân nhân phải giao đấu mà không xua đàn quạ ra.

Phiêu Trần gật đầu, thúc ngựa đi trước. Quả nhiên, khi lên đến đỉnh đèo, họ nhìn thấy một lão đạo sĩ già, lão chỉ biểu hiện ở lớp da mặt nhăn nheo vì râu tóc cũng đen nhánh.

Gương mặt tròn trịa kia mang đủ tích chất của tướng mạo ngũ tiểu. Mắt, tai, mũi, hầu, miệng đều nhỏ bé. Ô Thước chân nhân đang ngồi xếp bằng tròn trên một tảng đá cạnh bìa rừng, mắt lim dim như nhập định.

Tú Châu xuống ngựa, nghiêng mình thi lễ :

- Tiểu nữ Diệp Tú Châu xin bái kiến Lã tiền bối!

Chân nhân mở mắt cười lạt :

- Nữ thí chủ là ai mà lại biết lai lịch của bần đạo?

Tú Châu vui vẻ đáp :

- Tiểu nữ học nghệ ở Vu Sơn, thường được nghe tiên sư kể đến tôn nhan, nên vừa gặp đã nhận ra ngay;

Ô Thước chân nhân biến sắc :

- Chẳng lẽ Du lão quỷ đã chết rồi ư?

- Thưa phải! Gia sư tọa hóa đã bốn năm nay.

Chân nhân thở dài, quắt mắt hỏi :

- Châu nhi! Thế gã Sở Phiêu Trần kia là gì của ngươi?

Tú Châu tươi cười gọi Phiêu Trần :

- Tướng công mau đến ra mắt Lã tiền bối! Người là cố hữu của gia sư.

Phiêu Trần kính cẩn vòng tay :

- Vãn bối ra mắt Chân nhân!

Lã Long Điền lạnh lùng nói :

- Không ngờ ngươi lại là rể của Độc Vương! Nhưng bần đạo đã lỡ nhận lễ vật của Trương Tự Thanh nên chẳng thể bỏ qua được.

Tú Châu nũng nịu hỏi :

- Họ Trương đã tặng lễ vậy gì mà khiến tiền bối nỡ quên cả mối thâm giao ngày cũ?

Lã chân nhân hơi ngượng :

- Trương Tự Thanh dâng ta ngàn lượng vàng ròng!

Tú Châu cười khúc khích :

- Quá ít so với thân phận của tiền bối. Nếu người chịu đem đàn Hắc Ô đến Nam Dương, tiểu nữ xin dâng năm ngàn lượng hoàng kim.

Tỳ Bà Sương đã chuyển hết tài sản về Sở gia trang, số lượng lên đến hàng trăm vạn, nên Tú Châu mới dám đưa ra cái giá hấp dẫn ấy.

Ô Thước chân nhân giật mình :

- Ngươi định giễu cợt ta đấy ư?

Phiêu Trần đỡ lời ái thê :

- Bẩm không! Vãn bối xin lấy danh dự giòng họ Sở bảo chứng cho lời nói của Châu muội;

Chàng nghe nói về sự lợi hại của đàn quạ, nếu Lã Long Điền chịu giúp mình thì việc cứu thân mẫu chắc chắn sẽ thành công, mà không phải hao tốn máu xương. Chàng không muốn vì mẹ mình mà những người thân khác phải hy sinh. Sở Quyền, Khúc Mạc Sầu, Sách Siêu đã đến Nam Dương trước, liều mạng đánh tháo Đại quận chúa Hà Tường anh! Nếu cứu được bà mà phải mất những người ấy, chàng sẽ rất thương tâm.

Tú Châu thấy Lã Long Điền phân vân, do dự, liền đến bên bám vai lão van nài :

- Lã sư thúc! Không phải chỉ là năm ngàn lượng mà vợ chồng tiểu nữ sẽ phụng dưỡng người cho đến cuối đời, xem như cha mẹ vậy.

Ô Thước chân nhân lưỡng lự :

- Nhưng bần đạo đã hứa dùng đàn quạ và pho Hắc Ô thần chưởng hạ sát Sở Phiêu Trần, chẳng thể nuốt lời được.

Tú Châu lấy ra một trái cầu màu vàng, lớn bằng trái chanh. Nàng tủm tỉm nói :

- Sư thúc có dám hy sinh đàn chim yêu quý của mình không?

Lã chân nhân tái mặt :

- Sao Du lão đầu lại truyền cả thứ vũ khí lợi hại này cho ngươi. Thế còn Du...

Tú Châu cướp lời :

- Sư thúc đừng thắc mắc làm gì, cứ đem bảy mươi hai chiêu Hắc Ô thần chưởng ra thử tài chuyết phu xem sao? Như thế cũng là trọn lời hứa với Trương Tự Thanh rồi.

Lã Long Điền cười nhạt :

- Bần đạo chỉ sợ không qua khỏi đấy thôi!

Phiêu Trần nghiêm giọng :

- Vãn bối xin tận lực phụng hầu, dẫu chết cũng không dám oán thán. Nhưng nếu may mà vãn bối sống sót, xin tiền bối nhận lời đi Nam Dương tiêu diệt Toàn Cơ bang!

Lã chân nhân gật gù, rời tảng đá. Thân hình lão nhỏ bé, chỉ cao bằng Tú Châu.

Do hạn định bảy mươi hai chiêu nên Ô Thước chân nhân sẽ là người xuất thủ trước. Lão trầm giọng :

- Sở thí chủ rút kiếm ra đi! Bần đạo muốn xem Nga Mi kiếm pháp đã tiến bộ đến mức nào?

Tuổi họ Lã đã hơn tám mươi, sở đắc không dưới sáu mươi năm công lực. Phiêu Trần giỏi kiếm hơn chưởng, đành phải dùng sở trường mới mong địch lại. Chàng rút bảo kiếm, vòng tay chào rồi thủ thế.

Thân ảnh Lã chân nhân rời mặt đất, lướt đến như cánh quạ đen ngòm, đạo bào trương phình chứa đầy chân khí. Lúc còn cách Phiêu Trần hơn trượng, thân hình lão đột ngột bốc lên cao và ập xuống như ác điểu vồ mồi. Chưởng kình giăng mắc tựa lôi giáng.

Phiêu Trần đang cần đối phương giúp đỡ nên không quyết liệt đổi mạng, khiến cả đôi bên cùng tổn thương. Chàng tận dụng “Huyền Huyền Ảo Bộ” tránh đòn. Chưởng phong của Lã Long Điền giáng xuống mặt cỏ, xới tung cả đất đá lên.

Phiêu Trần lao đến tấn công bằng chiêu “Lục Bình Khai Hoa”, trong pho Thủy Lãng kiếm pháp. Lã chân nhân vung chưởng giải phá, kình lực hùng mạnh tuyệt luân, chặn đứng đường kiếm của đối phương, lão bất ngờ phất tay áo đạo bào cuốn lấy trường kiếm và tả thủ chụp vào ngực Phiêu Trần.

Nhưng chàng đã nhanh chân lùi lại, phản kích bằng hai mươi nhát kiếm thần tốc. Song phương cứ thế trao đổi những chiêu thức ảo diệu, và ngoài kia, Tú Châu cao giọng đếm, khiến Lã chân nhân phẫn nộ, lão đã xuất ra sáu mươi ba chiêu mà vẫn không sao đả thương được đối thủ trẻ tuổi. Mỗi lúc lâm nguy, Phiêu Trần biến mất như ma mị chứ không trụ lại đổi đòn.

Ô Thước chân nhân cũng đã nhận ra Phiêu Trần không hề có chút sát khí, nhưng do tự ái, lão quyết phải đả bại chàng mới bõ công tu luyện suốt mấy chục năm.

Lã Long Điền rú vang như sấm, tấn công tới tấp. Thân hình lão bốc lên, hạ xuống, chưởng kình bao phủ tứ bề, chỉ sau tám chiêu liên hoàn đã đẩy Phiêu Trần lùi năm trượng, lưng chạm vách đá. Giờ mới là lúc Chân nhân đánh đòn tối hậu, những chưởng ảnh đen mờ như bóng quạ chập chờn, bay đi không nhanh nhưng cực kỳ quỷ dị.

Phiêu Trần hoàn toàn không nhìn thấy đối phương và có cảm giác màn chưởng ảnh kia chẳng hề có sơ hở. Chàng nghiến răng xuất chiêu “Giang Thượng Sở Ngưu” (đếm cá trên sông), điểm nhanh tám mươi mốt nhát kiếm vào giữa những chưởng ảnh âm u, xám xịt. Chàng hành động theo bản năng, không ngờ lại đánh trúng vào chỗ yếu của Hắc Ô chưởng pháp. Nhưng nếu không có chiêu tuyệt kiếm của Giang Nam Quái Hiệp thì trong lúc cấp bách, Phiêu Trần chẳng thể nào xoay xở kịp.

Kiếm khí từ mũi trường kiếm đã uy hiếp huyệt Lao Cung trên lòng bàn tay Ô Thước chân nhân. Lão kinh hãi bỏ dỡ chiêu chưởng nhảy giật lùi vừa lúc Tú Châu đếm đến chiêu thứ bảy mươi hai.

Phiêu Trần ôm kiếm cúi đầu :

- Cảm tạ Chân nhân đã nương tay! Chỉ thêm vài chiêu nữa là vãn bối không còn kham nổi.

Lã chân nhân chán nản than :

- Bân đạo khổ công tu luyện mấy mươi năm mà vẫn không thắng nổi kiếm pháp Nga Mi, thật là đáng thẹn.

Phiêu Trần vội an ủi :

- Chân nhân đừng nản chí! Chiêu kiếm kia là của Giang Nam Quái Hiệp, một bậc kỳ nhân thời Bắc Tống. Vãn bối may mắn học được nên mới miễn cưỡng đối phó với chiêu chưởng lúc nãy.

Lã Long Điền lộ sắc mừng :

- Té ra là Thủy Lãng kiếm pháp! Bần đạo có thua cũng chẳng sao.

Tú Châu cười bảo :

- Xin sư thúc thu xếp hành lý đi theo bọn tiểu nữ.

Ô Thước chân nhân tư lự :

- Bần đạo còn phải giải quyết vài chuyện riêng nữa! Hẹn gặp nhau ở chùa Thiền Quang, gần cửa Đông thành Nam Dương. Khoảng đầu canh hai ngày mười sáu, bần đạo sẽ đưa đàn Hắc Ô đến!

* * * * *

Bọn Phiêu Trần rời Ô Sơn, chiều ngày rằm tháng giêng đã đến Nam Dương. Có lẽ Trương Tự Thanh tin vào bản lãnh của Ô Thước chân nhân và sự lợi hại của đàn quạ nên không đặt thêm trạm mai phục nào nữa cả.

Tuy nhiên, để đảm bảo tích bất ngờ, Tú Châu đã cải trang cho cả ba, ngay sau khi từ giã Ô Thước chân nhân.

Đã có hẹn trước nên ba người tìm đến một nông trang ở phía Đông thành. Bọn Kim Nhãn Điêu, Sách Siêu, Sở Quyền mừng đến sa lệ khi thấy phu thê Phiêu Trần vẫn an toàn.

Khúc Mạc Sầu rầu rĩ nói :

- Ngân Bất Thân đóng vai Phong Lưu Khách Cốc Quân Lạc rất xuất sắc. Gã đã diều tra xong đường đi nước bước, qui củ phòng vệ của Tổng đàn Toàn Cơ bang, nhưng xem ra chúng ta không có cách nào cứu được Đại quận chúa. Kiếm tháp có bốn tầng, được canh chừng cẩn mật, mỗi tầng đều có đại cao thủ trấn giữ. Còn bản thân Trương Tự Thanh lại ở tầng áp chót, sát với tầng giam giữ lệnh đường.

Phiêu Trần mỉm cười :

- Đại ca chớ lo. Đêm mai chúng ta sẽ đánh thẳng vào Kiếm bảo!

Chàng kể lại cuộc tao ngộ với Ô Thước chân nhân Lã Long Điền, và việc lão ta đến đây vào chiều mai. Với sự hỗ trợ của đàn quạ, dù Kiếm bảo có đông đến hàng vạn cũng không đáng sợ.

Sách Siêu hoan hỉ nói :

- Người ngay tất có Hoàng Thiên bảo hựu, phen này cơ nghiệp của Trương Tự Thanh sẽ phải tan tành thôi.

Tú Châu thỏ thẻ :

- Tiếc rằng tướng công không có Vô Danh kiếm trong tay, khi đối diện với Trương Tự Thanh sẽ bị thiệt thòi.

Kim Nhãn Điêu cười khà khà, đứng lên lấy thanh kiếm treo trên tường, đưa cho Phiêu Trần :

- Thần kiếm của con đây!

Thấy chuôi và bao kiếm rất lạ, Phiêu Trần ngơ ngác hỏi :

- Chẳng lẽ phụ thân lại tìm được thanh thần kiếm khác?

Sở lão tủm tỉm giải thích :

- Đây chính là thanh Vô Danh kiếm đấy! Trương Tự Thanh đã ban cho Mục Phi Long, nhưng bị Ngân Bất Thân tráo đổi. Gã chỉ thay đổi lưởi thép, để lại vỏ và chuôi nên họ Mục không hề nghi ngờ gì cả!

Phiêu Trần mừng rỡ gật gù :

- Hay lắm, cả Trương Tự Thanh cũng không biết, hài nhi sẽ nhân cơ hội này đánh một đòn chớp nhoáng, may ra giết được lão ta.

* * * * *

Đầu canh một, vợ chồng Phiêu Trần có mặt ở chùa Thiền Quang, ngoài cửa Đông thành.

Ô Thước chân nhân chọn địa điểm này là hợp lý vì quanh chùa là một khu rừng tùng rậm rạp.

Tuyết rơi rất nhẹ nên vầng trăng mười sáu còn tỏa được chút ánh sáng nhạt nhòa lên vạn vật. Nhưng vào lúc sắp sang canh hai, một đám mây đen kịt từ hướng Nam bay đến che khuất cả vầng trăng. Và đám mây đen ấy là đàn quạ độc đáo của Ô Thước chân nhân.

Quạ là loài chim rất thông minh và ồn ào, nhưng có lẽ do được huấn luyện chu đáo nên giờ đây chúng im như thóc.

Lát sau, tiếng vó ngựa đến gần. Thấy có hai người xách đèn lồng đứng đợi ở cửa rừng, kỵ sĩ kia tiến lại, không phải là Ô Thước chân nhân mà là một nam nhân tuổi tam tuần. Gương mặt trắng như ngọc của gã nổi bật trên nề bộ hắc y đen đủi. Gã chỉ có bốn điểm giống Ô Thước chân nhân là tai, mũi, miệng và yết hầu đều nhỏ, riêng đôi mắt lại to tròn và hơi lộ nên có vẻ lạc lõng, trên vai gã là một con quạ lông trắng!

Hán tử cau đôi mày xanh đậm hỏi :

- Phải chăng các hạ là Sở Phiêu Trần?

Phiêu Trần gật đầu, hán tử nhìn chàng chăm chú như đang đánh giá một đối thủ rồi chậm rãi nói :

- Tại hạ là Lã Long Vân, nam tử của Ô Thước chân nhân. Gia phụ không tiện ra mặt nên sai tại hạ mang đàn quạ đến đây trợ chiến.

Phiêu Trần mỉm cười :

- Có đàn quạ là tốt rồi! Tại hạ không dám làm phiền lệnh tôn phải xuất thủ!

Lã Long Vân cười nhạt :

- Các hạ đừng tưởng qua được bảy mươi hai chiêu của gia phụ là có thể cao ngạo! Chỉ vì người chưa phổ Bác Bì Trùng (trùng lột da) vào chưởng phong đấy thôi.

Phiêu Trần ngượng ngùng :

- Tại hạ tự biết Lã chân nhân đã nương tay!

Lã Long Vân hậm hực :

- Để xong việc đại phá Tổng đàn Toàn Cơ bang, ta sẽ thử vời các hạ vài chiêu.

Phiêu Trần cố nhẫn nại, không nói gì cả. Họ Lã quay sang hỏi Tú Châu :

- Tại hạ muốn hỏi phu nhân về tung tích của một người...

Tú Châu ngắt lời gã :

- Thời gian đã cấp bách, mọi người đang chờ công tử để phát động cuộc tấn công Kiếm bảo. Sau trận đánh tiểu muội sẽ hầu chuyện công tử.

Lã Long Vân gật đầu :

- Đi thôi!

Đến canh ba, Phiêu Trần dẫn theo Miêu Vô Mi, Tứ ác nhân, đến cửa Tổng đàn Toàn Cơ bang. Chàng vận công quát vang như sấm :

- Trương Tự Thanh! Sở mỗ sẽ đến đây!

Đèn đuốc trong Kiếm bảo đốt lên sáng rực, bọn bang chúng ùn ùn chạy vào vị trí phòng thủ.

Cửa Bảo mở rộng và Trương Tự Thanh cùng các cao thủ đẩu não chuẩn bị đi ra. Nhưng họ vừa đến sân trước thì hàng ngàn con quạ đen hung hăng đã sa xuống tấn công.

Trương Tự Thanh đã biết uy lực của đàn quạ, kinh hãi nói :

- Mau dồn cương khí bảo vệ toàn thân rồi thoát ra ngay. Chỉ vài con Bác Bì Trùng dính vào người là không còn sức mà chiến đấu nữa đâu.

Hắc Diêm La, Bạch Phán Quan, Mục Phi Long... Đều có công lực thâm hậu, lập tức tạo màn cương khí quanh thân rồi theo Bang chủ thoát ra hướng cổng.

Như vậy, phe họ Trương có năm người, còn phe Phiêu Trần có sáu. Thấy mặt kẻ đại cừu, Phiêu Trần dồn hết chân khí vào chiêu “Kiếm Hải Cô Chu”, lao vút về phía Trương Tự Thanh.

Tiếng rên la thảm thiết của mấy trăm bang chúng hòa với tiếng quan quác của bầy quạ tạo thành một âm thanh quái dị. Họ Trương biết cơ nghiệp sắp tan tành, lòng đau như cắt và lửa giận bừng bừng, lão quyết giết cho được Sở Phiêu Trần bằng chiêu “Toàn Cơ Song Hiên”. Lão cho rằng thanh kiếm treong tay đối phương chỉ là thép thường, tất sẽ không chịu nổi sự va chạm với Toàn Cơ bảo kiếm.

Đã từng gặp chiêu “Kiếm Hải Cô Chu”, lần này họ Trương vận khẩu quyết chữ Hấp để chống lại lực đẩy ma quái từ vũ khí của Phiêu Trần.

Hai luồng kiếm quang chạm nhau ngân dài. Vô Danh kiếm cuối cùng bị hút chặt vào Toàn Cơ Bảo Kiếm. Tự Thanh hân hoan gạt mạnh để chặt gãy thanh kiếm của Phiêu Trần. Nhưng lão đã tính sai một bước nên tự hủy bảo kiếm của mình.

Khi lão dùng khẩu quyết chữ Hấp thì chân khí không bảo vệ lưỡi kiếm như thường lệ, và với lực chặt mạnh mẽ vào cạnh sắc của Vô Danh kiếm, thanh Toàn Cơ Bảo Kiếm lừng danh đã gãy một đoạn dài hơn gang tay.

Phiêu Trần không bỏ lở cơ hội ngàn năm một thuở, thọc kiếm vào ngực kẻ thù. Bỗng chàng nghe sườn trái đau nhói như bị dùi sắt nung đỏ đâm vào, khiến đường kiếm tay phải lệch đi. Thay vì đâm vào tim Trương Tự Thanh lại chếch lên trên một chút.

Thì ra trong lúc hiểm nghèo, Trương Tự Thanh đã kịp xạ ra một đạo Toàn Cơ chỉ lực để cứu vản tình hình.

Hai người cùng rú lên vì đau đớn. Ngực họ Trương bắn máu còn Phiêu Trần gãy hai lóng sườn non.

Tự thanh công lực trăm năm, dù trọng thương vẫn dũng mãnh như thần, tiếp tục lao vào đối thủ. Cả hai đều không còn đủ sức để thi triển phép Ngự kiếm nên bám lấy nhau bằng những đòn cận chiến.

Phiêu Trần lợi thế nhờ bảo kiếm dài hơn, ngược lại Tự Thanh có công phu Toàn Cơ chỉ lực lợi hại khôn lường. Sau hai trăm chiêu, Tự Thanh trúng ba chiêu vào bụng, vai nhưng Phiêu Trần cũng lãnh hai chỉ vào đùi, di chuyển rất khó khăn.

Cuộc chiến giữa bọn Hắc Diêm La với Tứ ác ma ở thế quân bình, nhờ có Miêu Vô Mi chạy quanh hỗ trợ.

Lúc này đàn quạ đã rút theo Bạch Ô Công Tử Lã Long Vân vì chẳng còn gì để làm nữa. Năm trăm gã bang chúng đều ngã gục, cào xé thân thể vì cảm giác ngứa ngáy khủng khiếp. Tiếng rên la của chúng thật não lòng

Bọn Khúc Mạc Sầu, Sở Quyền đã vào được Kiếm tháp cứu được Hà đại quận chúa, trở ra vây chặt Trương Tự Thanh và bốn thủ hạ.

Diệp Tú Châu lập tức tham chiến. Nàng lướt vào vung song chưởng tấn công phía sau Trương Tự Thanh. Lão ma cười nhạt cử tả thủ đón chiêu, đánh bạt ra. Phiêu Trần đã thọ thương nơi chân nên không thể tận dụng cơ hội này được.

Nhưng chỉ sau mười lần va chạm với Tú Châu, Trương Tự Thanh biến sắc gào lên :

- Tiểu nha đầu dám hạ độc lão phu?

Thân hình lão loạng choạng, đường kiếm rối loạn, mặt nhăn nhó vì sức công phạt của chất kỳ độc.

Phiêu Trần hoan hỉ ập đến, xuất chiêu “Tam Nghiệp Chỉ Sinh”, trong pho Nga Mi kiếm pháp. Vô Danh kiếm xuyên qua màn kiếm ảnh mờ nhạt, trổ ba lỗ sâu hoắm trên ngực Trương Tự Thanh. Bọn Hắc Diêm La, Bạch Phán Quan, Mục Phi Long, Độc Ông thấy vậy, tấn mạnh vi chiêu rồi đào tẩu.

Họ Trương buông kiếm, khuỵu xuống, mắt lạc thần nhìn về phía Hà đại quận chúa, thều thào gọi :

- Hà nương tử! Lão phu chỉ vì quá yêu nàng nên mới giết Sở Quân. Lão phu không hề hối hận vì đã được sống mười tám năm hạnh phúc bên nàng.

Hà Tường Anh đã được Tú Châu cho uống Định Tâm hoàn nên đã tỉnh táo trở lại. Bà bật khóc chạy đến ôm Tự Thanh :

- Tướng công! Lòng chàng thiếp nào không hiểu! Chàng có tội nhưng tình yêu của chàng dành cho thiếp sâu như biển! Thiếp sẽ theo chàng về chốn hoàng tuyền.

Dứt lời, bà nhặt đoạn mũi của thanh Toàn Cơ bảo kiếm, đâm mạnh vào tim. Hành động này quá bất ngờ nên không ai can thiệp kịp.

Đại quận chúa và Trương Tự Thanh ôm nhau mà chết. Phiêu Trần bật khóc thảm thiết :

- Nếu hài nhi biết cớ sự thế này thì đã chẳng đến đây làm gì?

Sở Quyền bùi ngùi nói :

- Họ đã nặng tình với nhau như vậy, hãy chôn chung một huyệt để cho hai người được thỏa nguyện.

Sách Siêu trầm giọng :

- Phải rút nhanh thôi, quan quân kéo đến thì phiền lắm.

Phiêu Trần gạt lệ :

- Chúng ta sẽ chôn gia mẫu và Trương Tự Thanh trong khu nghĩa trang sau chùa Thiền Quang.

Tú Châu bồng xác Hà đại quận chúa còn Khổng Tước Thần Ma Liên Tân Khai ôm thi hài đồ đệ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.