Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 39




Đại Phong cốc!

Hai bên vách đá sừng sững, từng cơn gió lốc thổi vào mang theo cái lạnh thâu xương.

Hai hàng tùng ủ rũ bên miệng cốc, lúc bấy giờ bị gió lộng thổi vào, vang lêm những tiếng kêu réo rắt...

Dưới cội tùng, có bốn người đứng giăng hàng chữ nhất, đưa mắt đăm đăm nhìn về phía cốc khẩu.

Ngoài kí, từ xa có tiếng nhạc ngựa vang rền hòa lẫn với tiếng vó câu rộn rã.

Trong bốn người đó có một người là Triệu Thúc Khê.

Trong chớp mắt, từ ngoài cốc khẩu có ba con ngựa phi nước đại chạy vào, người trên ngựa là Giang Thanh, Trường Ly Nhất Điểu và Lục Hải.

Lúc bấy giờ, gió rừng lồng lộng, đôi bên còn cách nhau ba trượng Giang Thanh nhìn vào Triệu Thúc Khê, nói rằng :

- Làm cho nhị vị mất công chờ đợi, thật là đắc tội, không biết vị nào là Thiệu lão tiền bối.

Gió thổi rạt rào, mà khoảng cách đôi bên lại xa, nhưng câu nói của Giang Thanh đập vào màng tai của mọi người nghe rõ từng chữ một.

Thế rồi bốn người ấy đưa mắt nhìn nhau lấy làm thán phục, Triệu Thúc Khê trả lời rằng :

- Ngón Mật Tông Truyền Âm của các hạ thật là đáo để, chẳng hay các hạ thuộc bộ phận nào trong Trường Ly đảo?

Giang Thanh mỉm cười mà không trả lời, trong lúc đó Trường Ly Nhất Điểu lướt tới nói rằng :

- Kính chào Nhân Liên Tam Kiếm Thiệu tiền bối, lão phu là Trường Ly Nhất Điểu.

Triệu Thúc Khê xá chào, đoạn chỉ hai lão già bên cạnh nói :

- Kính chào Vệ đảo chủ, đây là Thiên Liên Kiếm Trì Nhược Vân và đây là Địa Liên Liếm Mộng Chân.

Ngừng lại một chút, ông ta chỉ một người trung niên vạm vỡ nhưng cụt mất một tay và mù mắt một cách thận trọng nói rằng :

- Vị này đã hai mươi năm vắng bóng giang hồ, là người bạn thân của chúng tôi: Khiếu Thiên Khách Mông Đại Kim.

Sắc mặt của Trường Ly Nhất Điểu sa sầm ngay xuống, lão thở dài thầm nghĩ.

- Việc đời thật là biến ảo không lường, không ngờ vì một việc nhỏ xảy ra trong một thị trấn nhỏ bé là Diệp Chu Tập này, mà ta lại gặp Tam Liên Kiếm và Khiếu Thiên Khách nghe đồn rằng người này đã một người một ngựa đại náo Võ Đang sơn dám chiến đấu với Tứ Chân Giả của phái Võ Đang, và chỉ trong một đêm mà trảm chết năm vị Giáo đầu trong Thái Hành phủ, công lực thật là cao thâm vô tận, không ngờ hai mươi năm nay bặt tăm bặt tích, bây giờ thình lình tái xuất giang hồ và gặp mình nơi đây hay là cao xanh đã định hắn phải thua trong tay mình một trận?

Trường Ly Nhất Điểu mỉm một nụ cười sắc lạnh cố hữu của ông ta, thong thả nói rằng :

- Hôm nay thật là vinh hạnh, lão phu mới gặp được quý vị lừng danh như sấm nơi chỗ này, nhứt là Khiếu Thiên Khách. Hai mươi năm về trước, khi Mông huynh tiếng tăm lừng lẫy thì tôi bận lo việc riêng trên Trường Ly đảo. Đến khi được dịp vào Trung Nguyên, thì Mông huynh đã ngao du sơn thủy rồi, hôm nay gặp lại thật là may mắn.

Khiếu Thiên Khách Mông đại hiệp không nói không cười, ngắm nhìn Trường Ly Nhất Điểu bằng một cái nhìn khiêu khích, Trường Ly Nhất Điểu vẫn điềm nhiên nói :

- Mông huynh là một bậc kỳ tài trong làng võ, nếu chẳng chê lão phu thì chốc nữa lão phu xin hầu vào chiêu.

Đoạn ông quay lại nhìn Tam Liên Kiếm, hỏi rằng :

- Tam vị huynh đài gọi lão phu đến đây có việc chi chỉ giáo?

Triệu Thúc Khê trờ tới một bước xẵng giọng hỏi :

- Xin hỏi Vệ đảo chủ, chẳng lẽ Đảo chủ còn chờ chúng tôi giải thích sao?

Trường Ly Nhất Điểu biết rằng đối phương đã chánh thức khiêu khích, nên gật gù trả lời :

- Hay lắm, trong võ lâm có nói: Đông Hải Tôn Trường Ly, Nam Hoang Bá Nhất Sát, Hàn Kích Song Anh Tam Liên Kiếm, lão phu ngày hôm nay muốn xem những người đứng tên trong ca dao này, có phải đều là người bản lãnh cao không?

Khiếu Thiên Khách nhếch mép cười một nụ cười quái gở, thò tay rằng sau lưng rút một món binh khí hình tam giác màu sắc đỏ hồng, cực kỳ quái dị, hắn nở một nụ cười tàn khốc :

- Vệ Tây, ta khiêu chiến với mi.

Chợt có một bóng người mảnh khảnh bay vù tới, đáp xuống bên cạnh Trường Ly Nhất Điểu, cất tiếng thanh tao :

- Mông Đại Kim, ta xin thay thế cho Vệ tiền bối.

Trường Ly Nhất Điểu hỏi :

- Hiền đệ quả thật có nhã hứng hay sao?

Người mới đến đó, chính là Giang Thanh, chàng khẽ gật đầu.

Mông Đại Kim lạnh lùng hỏi :

- Cũng được, ta sẽ cho mi đi trước giúp lão Trường Ly có cơ hội thăm dò nghệ thuật của ta. Hà hà...

Thiên Liên Kiếm Trì Nhược Vân ngửa mặt nhìn bầu trời tối sầm nặng trĩu, gió lúc bấy giờ bắt đầu thổi mạnh hơn ban nãy.

Thế rồi, hắn cùng với Triệu Thúc Khê và Mộng Chân từ từ chia rằng đứng thành thế chân vạc, thế trận cực kỳ đơn giản, nhưng bao hàm thế công thế thủ thật là huyền diệu, thoáng nhìn qua khó mà hiểu thấu.

Mông Đại Kim từ từ giơ cao binh khí của mình, nói :

- Thằng nhỏ kia, coi chừng Ma Cốt của ta.

Giang Thanh lẩm bẩm :

- À! Binh khí này gọi là Ma Cốt?

Mông Đại Kim không trả lời, nhắm phía Giang Thanh bước lần tới từng bước, Giang Thanh thình lình thoát bỏ chiếc áo xanh của mình rằng lộ hẳn Hỏa Vân Y màu đỏ thẫm.

Khiếu Thiên Khách vẫn bình thản, mặt không biến sắc, nhưng mà Tam Liên Kiếm thảy đều hốt hoảng kêu lên :

- Trời.... Hỏa Vân Tà Giả!

Câu nói vừa dứt thì một bóng người bay vù lên khỏi đầu Giang Thanh rồi xà ngay xuống, mang theo một áp lực nặng nề.

Giang Thanh khẽ tránh mình trượt ra ngoài ba bộ, nhanh như chớp vung bàn tay hữu điểm thần tốc vào bảy đại huyệt trên ngực của đối thủ.

Khiếu Thiên Khách bất thần tung ra một đòn thứ nhất mà không có kết quả, lại bị Giang Thanh trả đòn mãnh liệt. Cả giận ông tung ra sáu đá liên hoàn, thanh Ma Cốt trong tay vung ra thành muôn nghìn nghìn cách tay chia ra bốn bề tấn công Giang Thanh tới tấp, khí thế lẫy lừng ấy thật làm cho người xem kinh tâm táng đởm.

Thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh, lả lướt như một áng mây trôi giữa vòm trời, nhẹ nhàng lẩn tránh những đòn kinh thiên động địa của Ma Cốt.

Thỉnh thoảng, chàng lựa một chỗ sơ hở trả một đòn cay độc.

Khiếu Thiên Khách càng đánh càng làm như ngớ ngẩn, ông ta không bao giờ tin rằng ngày hôm nay mình lại gặp một người xứng tay đối thủ, mà không biết giữa ông ta và Giang Thanh ai là người vùi thây trong Đại Phong cốc này?

Thân hình khôi ngô, vạm vỡ của Khiếu Thiên Khách ào ào tràn tới như lớp lớp mây đen cuồn cuộn, hòa lẫn trong tiến gió dậy vì vèo, thanh Ma Cốt trong tay hắn vung lêm như chớp giăng sấm nổ, mỗi một đòn nào thảy đều tấn công vào chỗ trí mạng của Giang Thanh.

Hai mươi hiệp trôi qua nhanh như chớp.

Tiếp theo đó giằng co thêm mười mấy hiệp nữa, trên gương mặt của Giang Thanh nổi lên một nét cười khó hiểu, thình lình thân hình của chàng bay vút lên như một con chim đại bàng sà xuống, vung hai cánh tay ra, lập tức hào quang tóe ra sáng chói, chộp vào đầu Mông Đại Kim.

Triệu Thúc Khê đứng một bên lẩm bẩm :

- Đây là Ngân Nguyệt Hàn Tinh Song Hoàn Thức.

Mông Đại Kim không lùi nửa bước, thanh Ma Cốt trong tay hắn liên tiếp trảm ta mười bảy đòn, nhìn thoáng qua như một chiếc cầu vồng đỏ rực, hắn hét to :

- Mi cứ tưởng là mi có thể thắng Lục Chân Giả của Võ Đang ư?

Thế rồi... hai luồng kình phong chạm vào nhau dữ dội, hai vầng hào quang tắt phụt. Mông Đại Kim kêu lêm một tiếng thối lui hai bước, rồi lại đâm sầm nhảy sổ tới như một con thú dữ cùng đường.

Con mắt trợn trừng, một cánh tay của hắn vung tới bằng một tốc độ kinh khủng, thanh Ma Cốt chém ngang phạt trái vì vèo, xa trông dường như trăm nghìn món binh khí đang tung rằng một lượt.

Bỗng thình lình, Mông Đại Kim cất lên một tiếng hú dài bi thảm, tiếng hú như khóc như than, làm cho người nghe tâm can rúng động...

Tiếng hú vừa dứt, thân hình của Mông Đại Kim thình lình tách rằng mấy mươi người, chập chờn như bóng ma trơi, xuất thủ toàn là những đòn cay độc.

Chiếc áo Hỏa Vân Y của Giang Thanh lúc bấy giờ quay cuồng hỗn loạn, biến thành một màu đỏ rực...

Một trường huyết chiến một mất một còn, bây giờ mới thực sự bắt đầu khai diễn...

Xem tiếp hồi 54 Chưởng Kiếm Độc Hàn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.