Sự May Rủi Của Trái Tim

Chương 25




Giang Thanh quay lại, thấy trên một triền núi phía sau lưng mình có năm người đứng giăng hàng chữ nhất, cả thảy đều ăn mặc theo áo nâu sồng của nhà Thất Hoàn Thủ. Nhìn thoáng qua, Giang Thanh độ chừng đó là Ngũ Phục La Hán của phái Côn Luân!

Giang Thanh vội hỏi :

- Năm vị đại sư chắc có lẽ là Ngũ Phục La Hán của Côn Luân phái?

Một vị hòa thượng gầy gò trả lời rằng :

- Không dám! Thật không ngờ cái tên hèn mọn của chúng tôi được Giang thí chủ biết tới.

Giang Thanh nhủ thầm :

- “Nay Ngũ Phục La Hán và Thanh Hoàng song tuyệt đều có mặt nơi đây, quả thật họ đã dốc hết toàn lực đối phó với ta.”

Giang Thanh vội hỏi :

- Pháp hiệu của Đại sư có thể cho tôi biết được không?

Lão già gầy gò và cao lêu nghêu đó trả lời :

- Bần tăng gọi Phục Long!

Hai người vạm vỡ sắc mặt hồng hào đứng bên cạnh trả lời :

- Bần tăng tên Phục Hổ!

- Bần tăng tên Phục Tây!

Thêm hai người mập mạp nữa nói rằng :

- Còn ta đây là Phục Giao và Phục Hưng!

Giang Thanh thấy tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nhưng chàng rất ư bình tĩnh. Ngũ Phục La Hán đồng một loạt thong thả bước xuống triền núi, thái độ thật là nhàn nhã nhưng rất oai nghiêm.

Trong năm vị đó, người làm cho Giang Thanh để ý nhất ngoài Phục Long ra là lão già mập mạp, râu ria xồm xoàm :

Phục Hưng La Hán.

Lúc bấy giờ, Thanh Hoàng song tuyệt, Bạch Mã Hồng Lan thảy đều xuống ngựa đứng thành thế vòng cung bao vây chặt chẽ. Ngũ Phục La Hán từ từ bước tới tiến sát gần Giang Thanh.

Thình lình Triệu Tam Kỳ bỗng gằn giọng nói :

- Giang thiếu hiệp, Ngũ Phục La Hán và Thanh Hoàng song tuyệt đều có mặt nơi đây, bản phái phen này quyết đấu một trận thư hùng với các hạ, dầu thắng dầu bại thì việc xích mích giữa hai bên từ nay xin chấm dứt.

Giang Thanh mỉm cười thong thả nói rằng :

- Giang Thanh này lấy làm cảm kích, nhưng chẳng biết phải dùng cách một chọi một hay là quý phái dùng phương pháp ỷ chúng hiếp cô?

Câu nói này làm cho phái Côn Luân cả giận, hai gã trung niên đứng bên cạnh Triển Bình vùng bước xéo ra, nói rằng :

- Giang Thanh, ngươi đừng khua môi múa mỏ, may bước tới đấu chiến cùng ta trăm hiệp.

Giang Thanh cởi chiếc áo ngoài của mình ra, nói :

- Nhị vị là ai, xin cho biết cao danh quý tánh?

Gã trung niên ấy cau mặt trả lời :

- Ta là đệ tử của Chưởng môn Thanh Vân Tiễn Thủ Bằng Hùng.

Lại chỉ người bên cạnh nói :

- Còn đây là Nhiệm Trác Quân.

Giang Thanh ngửa cổ ha hả cả cười :

- Hay lắm, để ta thử sức với bọn người ỷ chúng hiếp cô, xem ai là kẻ chiến thắng?

Câu nói chưa dứt thì thân hình của Giang Thanh bay vù tới tạo thành một luồng hào quang đỏ chói vì bây giờ chàng đã mặc Hoa? Vân Y của Tà Thần.

Quyền cước của chàng bay ra rào rào, tấn công hai gã đó như vũ bão.

Bị tấn công bất thần, hai cao thủ Côn Luân hốt hoảng thối lui năm bộ.

Thế rồi một vệt hào quang xanh rờn lóe lên, Triển Bình vội vã tấn công vào hậu tâm của Giang Thanh một chưởng chớp nhoáng. Tiếp theo đó, Triệu Tam Kỳ cũng dùng Luân Hồi chưởng áp đảo Giang Thanh như nước vỡ bờ.

Và tiếp theo đó, Bạch Mã Băng Tâm Tư Đồ Cung cùng gia nhập vào vòng chiến. Bằng Hùng và Nhiệm Trác Quân lúc bấy giờ được đồng bọn yểm trợ vội vã quay lại tấn công ráo riết.

Đứng giữa vòng vây, Giang Thanh rất ư bình tĩnh.

Chàng vận dụng Như Lai thần chưởng hòa lẫn Thất Hoàn Trảm mà kháng cự kịch liệt. Giang Thanh đôi mắt trợn tròn, chàng dùng một thế Ba Đào Thiên Lý đẩy lui Triển Bình, tiếp theo đó chàng dùng một chiêu Hồ Ba Linh Linh trả đòn về phía Bằng Hùng với Nhiệm Trác Quân. Liên tiếp Giang Thanh quay qua Tư Đồ Cung tống cho hắn một chưởng Tái Khởi Hốt Lạc làm cho Tư Đồ Cung phải thối lui ba bước.

Triệu Tam Kỳ nạt lên một tiếng, xử ba thế liên hoàn là Lai Thế Vi Thiện, Nhất Niệm Tồn Tâm và Bạch Hồn Quy Đạo.

Giang Thanh thấy ba thế này liên hoàn chặt chẽ, khí thế hùng hồn, vội dùng thức Lập Ba Vi Trụ để kháng cự.

Trong lúc đó thì Triển Bình dùng cây quạt trên tay mình điểm thần tốc vào ba huyệt Hầu Đầu, Song Nhĩ và Nhân Trung của Giang Thanh.

Giang Thanh cười sặc sụa, trượt mình ra ngoài bốn thước, bàn tay tả vung ra như cánh quạt, bàn tay hữu dựng lên như dao, chém một thế dữ dội vào cổ của Triển Bình, đồng thời chàng cất chân đá lên đá hai cước thôi sơn về phía Bằng Hùng và Nhiệm Trác Quân.

Ba động tác trượt mình, xuất chưởng, phi cước liên hoàn với nhau nhanh không thể tả, làm cho năm tay cao thủ của Côn Luân đồng loạt rút lui.

Tiếp theo đó, chàng dùng một thế Âm Mạc Dương Quan bất thần tấn công Bằng Hùng.

Bằng Hùng là một người nóng nảy, hắn tốn bao nhiêu tâm lực mới có thể gia nhập vào phái Côn Luân, công lực của hắn khá cao, nhưng mà dưới chiêu Âm Mạc Dương Quan, hắn tỏ ra lúng túng.

Chính vào lúc đó thì một dải lụa đào bay tới, như một con mãng xà quấn chặt vào đùi của Giang Thanh.

Không cần phải suy nghĩ, Giang Thanh cũng biết đó là binh khí của Kim Phát Hồng Lan Triệu Oanh.

Thế võ của chàng mới tung ra một nửa vội thu trở về, lộn mèo một vòng để tránh dãi lụa oái oăm đó, đồng thời chàng tung ra bốn chưởng, phản công Thanh Hoàng song tuyệt, bàn tay tả bất thình lình trổ ra Tịnh Thiên Chỉ điểm vào mặt Triệu Oanh.

Tư Đồ Cung thấy vợ của mình đang lâm vào vòng nguy khốn vội gầm lên một tiếng dùng một thế Nại Hà Kiều Tượng và Phán Quan Nhất Bút trong Luân Hồi chưởng để gỡ đòn.

Nhiệm Trác Quân thấy vậy cũng vung hai bàn tay sắt thép của mình tấn công vù vù vào hậu tâm của Giang Thanh. Nhưng chàng cau mày, xoay mình long lóc, liên tiếp trảm ra bảy chưởng và ba cước, tấn công dữ dội, đó là Thất Hoàn Hiệp Trảm của Trường Ly Nhất Điểu.

Nhiệm Trác Quân rú lên một tiếng thối lui sáu bước, nhưng Tư Đồ Cung thì vướng chân cậm trễ, một tiếng bốp vang lên, thân hình của Tư Đồ Cung bay bổng lên không trung trông thật là kinh rợn.

Triển Bình thấy vậy vội vội vàng vàng dùng tuyệt kỹ Ngô Vân Thủ lướt tới cứu nguy, còn Tư Đồ Cung thì ngồi bệt lên mặt đất, lim dim nhập đình.

Những người còn lại thảy đều xáp chiến dữ dội, một trăm hiệp nặng nề trôi qua.

Thình lình một tiếng nạt rợn người vang lên, món binh khí của Kim Phát Hồng Lan là dải lụa đao mềm mại là thế, mà bị song chưởng cứng rắn của Giang Thanh chặt đứt phăng ra làm hai đoạn.

Tư Đồ Cung mở bừng cặp mắt tuốt phắt lưỡi gươm sau lưng ra.

Giang Thanh ban nãy dùng nửa thế Chưởng Bất Nhẫn Huyết chặt đứt binh khí của Triệu Oanh rồi, xoay qua tấn công Thanh Hoàng song tuyệt. Chính vào lúc đó thì chàng phát giác sau lưng mình có một đạo hồng quang lóe lên. Chàng thấy trong tay của Tư Đồ Cung có một lưỡi gươm bén, Giang Thanh đảo mình nửa vòng nói lớn rằng :

- Tư Đồ Cung, lưỡi gươm trong tay ngươi có lẽ là thanh Tử Ngọc Bảo Kiếm.

Tư Đồ Cung không ngờ Giang Thanh biết rõ lai lịch thanh kiếm này, trong lòng cả giận, đứng phắt dậy loang kiếm tấn công.

Giang Thanh từng nghe Nhạc Dương nói thanh Tử Ngọc Bảo Kiếm này rất là sắc bén nên đã đề phòng.

Đường gươm vừa tới, chàng vội vã cất mình lên cao một trượng.

Tư Đồ Cung vội vã sử dụng đường kiếm Kim Long kiếm pháp tấn công lmột loạt bảy thế liên hoàn.

Ở giữa lưng trời, Giang Thanh cất lên một tiếng hú dài thanh tao trong trẻo, đoạn luồn mình qua những đường gươm hung bạo của Tư Đồ Cung, và trong chớp mắt, chàng tước phắt dải lụa đào đang nằm trong tay của Triệu Oanh. Đó là kiệt tác Như Ý Tam Ảo.

Chính vào lúc đó thì bốn ánh sáng lập lòe bay vù vào giữa mặt của Giang Thanh. Giang Thanh hừ lên một tiếng vừa muốn tìm cách đỡ những viên ám khí, thì phía sau lưng có ba luồng kình phong đánh ập tới, thế là chàng dùng thêm nửa chiêu Phật Quan Sơ Hiện đánh ngược ra phía sau để đỡ đòn, và nhanh như chớp cúi phắt đầu xuống để cho bốn viên ám khí lướt ngang qua gãy trong đường tơ kẽ tóc.

Mấy viên ám khí đó của Bằng Hùng đánh trượt rồi, hắn cấp tốc rút ra thêm bảy món ám khí nữa ném vù tới, rất nhiều đốm sáng lập loè nhắm về phía Giang Thanh bay tới nhanh như điên.

Trong bóng đêm, Giang Thanh nhận rõ thấy đó là những mũi tên thép sáng ngời bay tới như cào cào. Giang Thanh lách mình né tránh ba mũi, đoạn tung mình nhảy vọt lên cao hơn bảy trượng để tránh những mũi tên kia.

Bằng Hùng tức giận bồi hồi dốc hết ám khí còn lại tung ra một lượt theo thế Vạn Điểm Minh Đăng.

Một vần ánh sáng bao trùm lấy thân hình của Giang Thanh đang lơ lửng giữa từng không, cùng trong một lúc, Mộ Vân Thủ và Tử Ngọc Kiếm cũng trỗi dậy tấn công một lượt, tình thế cực kỳ nguy hiểm.

Ngũ Phục La Hán đứng bên ngoài ngửa mặt nhìn trời, lấy làm kinh dị.

Giang Thanh tức giận bồi hồi, trong khi những thế tấn công của đối thủ tiến sát tới bên mình, bỗng vang lên một tiếng nạt long trời lở đất, Giang Thanh cùng trong một lúc sử dụng liên tiếp ba chiêu dữ dội: Kim Đỉnh Phật Đăng, Phật Quan Sơ Hiện, Phật Vấn Ca La.

Thế rồi, bóng chưởng tuôn ra trùng trùng điệp điệp, ánh cước giăng mắc khắp đó đây, khí thế thật là thâm hậu, hùng hồn ác liệt.

Từ bên phái Côn Luân cùng một lúc phát ra mấy tiếng kêu kinh hoàng thảng thốt, nhiều luồng chưởng phong tuôn ra, giáp mối vào nhau, làm cho bầu không khí cơ hồ nghẹt thở, từng mảng tuyết dưới chân của mọi người bay lên cuồn cuộn.

Chỉ thấy năm chiếc bóng người bị đánh bật trở ra, một luồng hào quang đỏ chói bay bổng lên trời, hòa lẫn với từng mãnh, từng mãnh dải lụa đào bay lả tả trong gió lộng.

Thân hình của Triệu Tam Kỳ bay ra ngoài năm trượng rồi mới rơi xuống mặt đất, lại trôi thêm năm bước nữa mới xuống tấn đứng vững được. Tà áo vàng trên mình lão rách nát bay lất phất trong gió tuyết.

Còn Triển Bình thì sau khi rơi xuống đất, hai chân lún sâu vào mặt tuyết, mặt mày cắt không còn chút máu.

Tư Đồ Cung và Nhiệm Trác Quân thì ngã ngửa trên mặt tuyết, hơi thở thoi thóp, mặt vành như nghệ. Kim Phát Hồng Lan Triệu Oanh tuy đứng đấy, nhưng tóc tai rối bời, bồng bền trước gió, vì một dải lụa buộc tóc trên đầu nàng, lại một lần nữa bị Giang Thanh chém đứt.

Trong tình cảnh hỗn độn đó, Giang Thanh đảo mạnh một vòng trông thật ngoạn mục, để rồi đáp mình xuống bên cạnh Bằng Hùng. Bằng Hùng không ngờ những món ám khí lợi hại của mình là Thanh Vân Tiễn không làm hề hấn gì đối phương, ngược lại, người bên mình thì thọ thương quá nặng.

Giang Thanh cười nhạt nói :

- Bằng đại hiệp... ngã!

Tiếng ngã vừa dứt thì Bằng Hùng hoảng hốt tháo lui, nhưng thân hình mảnh khảnh của Giang Thanh đã bám sát như bóng theo hình, bóng chưởng trổ ra tứ hướng, áp đảo Bằng Hùng một cách mãnh liệt. Đó là một đòn cay độc trong Ngũ Đại Tán Thủ Khổ Hải Vô Biên.

Triệu Tam Kỳ thấy vậy, chuyển hết sức bình sanh lướt tới hai bước, nạt :

- Lui ra!

Hai tiếng lui ra chưa dứt thì Giang Thanh thình lình đổi bộ, biến ra thành thế Âm Mạc Dương Quan trả đòn dữ dội. Triệu Tam Kỳ bất ngờ phải lãnh đòn ngã ngửa thổ ra một bụm máu tươi.

Còn Triển Bình thì thở dài một tiếng, rồi lấy ống tay áo che mặt lại.

Chính trong lúc Triển Bình đang cơn nguy biến, Giang Thanh thình lình lướt tới điểm một dọc thật nhẹ nhàng vào những yếu huyệt trên cổ, trên ngực, và dưới nách của đối phương, đoạn nhanh như chớp phi thân trở về vị trí của mình.

Bãi chiến trường bao trùm một bầu không khí thê lương tang tóc.

Thế rồi năm tiếng A Di Đà Phật vang lên, năm vị cao tăng thảy đều cất bước trờ tới.

Tiếp theo đó, có tiếng nức nở của người con gái, đó là tiếng khóc của Kim Phát Hồng Lan, lúc bấy giờ nàng đang quỳ bên mình của Bạch Mã Băng Tâm, rũ người ra khóc.

Còn Triển Bình lúc bấy giờ ngồi ngẩn người ra như pho tượng, ông ta nghĩ rằng :

- “Ban nãy nếu mình cố hết sức kháng cự cũng không kịp, vì chỗ hở quá nhiều, nhưng không biết tại sao Giang Thanh lại chẳng tấn công mình mà để cho mình sống sót.”

Ông ta rất lấy làm hổ thẹn và đau đớn.

Giang Thanh đảo mắt nhìn quanh, đoạn lần bước tới trước mặt Ngũ Phục La Hán.

Mặc dầu năm vị này ban nãy trờ tới vài bước, nhưng chẳng thừa thế tấn công, do đó mà Giang Thanh sinh ra một ý tưởng hảo cảm với năm vị này. Giang Thanh nói bằng một giọng rất bình tĩnh :

- Bạch Mã Băng Tâm Tư Đồ Cung là một tên gây ra việc đổ máu ngày hôm nay, vì vậy mà họ Giang này lại đánh gãy xương vai của nó. Bây giờ nó chỉ tạm thời ngất đi mà thôi, chớ sanh mạng chẳng ra sao. Còn bọn Nhiệm Trác Quân ỷ chúng hiếp cô, nên họ Giang này mới trừng trị sơ sơ thôi. Chứ như Kim Phát Hồng Lan vốn phận đàn bà, nên họ Giang này bỏ qua cho.

Năm vị La Hán nghe xong, không ai trả lời Giang Thanh quay lại nói với Thanh Hoàng song tuyệt rằng :

- Chẳng hay chư vị muốn chấm dứt cuộc tranh chấp này, hay là phải kéo dài thêm nữa?

Phục Long đại sư nghiêm trang trả lời :

- Giang thí chủ nói rất đúng, chúng tôi là người xuất gia, vốn không nên bàn chuyện sát phạt, nhưng tiếc thay, chúng tôi tu hành lâu năm, nhưng lục căn chưa dứt, xin Giang thí chủ lượng thứ cho.

Phục Long ngày thường rất yêu mến Tư Đồ Cung, nay thấy hắn đại bại, trong lòng bất nhẫn, nên quyết ra tay.

Năm vị La Hán nhìn nhay trao đổi dấu hiệu, đoạn thong thả túa ra theo năm chiều hướng khác nhau. Khi đi được hơn một trượng, cả thảy đều chiếm cứ năm vị trí tiền, hậu, tả, hữu để vây chặt Giang Thanh vào giữa.

Lúc bấy giờ, Thanh Hoàng song tuyệt đã cứu sống Tư Đồ Cung và Nhiệm Trác Quân, cả bọn thảy đều đứng một bên lược trận.

Giang Thanh bình thản nói :

- Năm vị Đại sư cũng toan ỷ chúng hiếp cô ư?

Phục Long chắp tay nói rằng :

- Đôi khi người ta cũng bất chấp luật lệ trong võ lâm.

Giang Thanh khẽ hớp một hơi không khí để cho tinh thần sáng suốt. Trong lúc bầu không khí đang nặng nề chết chóc, mấy miếng rẻng vang lên. Phục Long, Phục Tây và Phục Hưng đồng tuốt binh khí ra cầm nơi tay.

Giang Thanh giựt mình, bàn tay hữu khoát mạnh một vòng, một đạo hồng quang lóe lên, thanh Kim Long Đoạt đã nằm gọn trong lòng bàn tay chàng.

Phục Long La Hán giựt mình hô to :

- Kim Long Đoạt!

Bốn vị La Hán cả thảy đều kinh hoàng thất sắc.

Giang Thanh ngạo nghễ trả lời :

- Chính thế, Kim Long Đoạt!

Câu nói của Giang Thanh chưa dứt thì thế trận của năm vị La Hán thảy đều khác nhau và sắc thái của mỗi đường võ thảy đều khác biệt với nhau một trời một vực, năm lối võ khác nhau đó, kết hợp với nhau phi thường chặt chẽ, khi tả, khi hữu, chợt Đông, chợt Tây, lúc tiền, lúc hậu làm cho Giang Thanh lấy làm cả sợ.

Thanh Kim Long Đoạt trong tay chàng bay ra vù vù không ngớt, chống đỡ với thế trận kỳ dị kia. Chỉ thấy một vòng đỏ chói lồng lộn giữa trận như một con hổ lồng lộn trong cũi sắt.

Giang Thanh bất chợt nạt lên một tiếng :

- Thượng Tôn Thường Thiên!

Thanh Kim Long Đoạt thình lình kêu lên một tiếng “păng”, đoạn vùng vẫy chia làm năm ngã, kháng cự với năm lối tấn công, đó là tuyệt kỹ Đại Tôn đoạt pháp của Tà Thần.

Ngũ Phục La Hán thình lình cảm thấy một luồng hơi lạnh thấu xương tỏa ra, vội ra hiệu cho nhau, bất thần thay đổi vị trí để trốn đòn. Thế trận quay cuồng hỗn loạn, Giang Thanh lại thét :

- Hạ Tôn Đại Địa!

Đột nhiên một vầng cát dưới chân chàng bay lên cuồn cuộn.

Mọi người có cảm tưởng như cùng trong một lúc có hai mươi bốn con rồng tủa ra tứ phía, bay tới rào rào làm cho vô số luồng cương khí toát ra, khí thế thật là kinh khiếp.

Năm vị La Hán thảy đều kêu lên năm tiếng hào hùng, liên kết với nhau chặt chẽ để kháng cự lại chiêu Hạ Tôn Đại Địa của Giang Thanh.

Giang Thanh mới tung ra hai chiêu trong tuyệt kỹ Đại Tôn đoạt pháp thì Ngũ Phục La Hán đã bắt đầu luống cuống, hơi thở bồi hồi. Phục Hổ và Phục Giao thảy đều trúng đòn rách áo.

Vừa đến đây, Giang Thanh đã hô to giữa trận :

- Năm vị Đại sư xin dừng tay lại!

Phục Long chẳng trả lời, tiếp tục ra hiệu tấn công, thế là Phục Tây, Phục Hưng và Phục Giao đồng vũ lộng binh khí bất chợt tấn công vào một vị trí không thể nào tưởng tượng. Nhưng thân hình của Giang Thanh đã xoay tròn long lóc, thanh Kim Long Đoạt dệt thành một bức tường kín ngăn chặn binh khí của ba người.

Giang Thanh nhủ thầm :

- “Xem tình thế này thì họ quyết liều mạng để hạ mình cho kỳ được. Thế trận này lợi hại chưa từng thấy, thật khó xử cho ta quá.”

Lúc bấy giờ, Giang Thanh chưa hoàn toàn sử dụng Đại Tôn đoạt pháp mà chỉ dùng hai thế Thương Tôn Trường Thiên và Hạ Tôn Đại Địa tráo trở sử dụng liên hoàn hòa hợp với thân pháp Như Ý Tam Ảo để kháng cự mà thôi.

Trong chớp mắt, đôi bên đã trao đổi cùng nhau trên sáu mươi hiệp.

Giang Thanh chưa dám sử dụng hết bình sanh tuyệt học của mình, vì sợ xảy ra nhiều điều xích mích, nhưng chàng cảm thấy áp lực chung quanh càng lúc càng gia tăng dữ dội.

Thật ra Ngũ Phục La Hán lúc bấy giờ thảy đều có ý chí liều chết để đấu tranh, thi thố giai đoạn Hóa Thần Vi Tận trong Quy Lưu trận.

Đây là một giai đoạn ác liệt nhứt trong trận đấu, một khi thi thố ra rồi, nếu đối phương không thua, thì bản thân Ngũ Phục La Hán cũng phải kiệt quệ mà ngất đi.

Bởi vì trong giai đoạn Hóa Thần Vi Tận này, mỗi một thế võ tung ra thảy đều dùng hết sức bình sinh, vì vậy mà tốn hao khí lực rất nhiều.

Ba bên bốn bề, binh khí đồng loạt nổi dậy tấn công Giang Thanh như mưa sa bão táp.

Xem tiếp hồi 40 Dĩ hòa vi quý

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.