Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 44: Đối thủ hiện thân




Dịch giả: Tiểu Ngư

Chẳng qua ba người Bạch Dịch chỉ đi ngang qua Tú Thủy Cư thôi, không nghĩ sẽ bị pháp thuật đánh trúng, đây gọi là đóng cửa ngồi trong nhà, họa từ trên trời rơi xuống.

Phi Lô Kiếm đã bị Hắc y nhân tóc xám xâm lấn Nhập Vân Cốc đánh nát, bây giờ Bạch Dịch không có một kiện Pháp Khí, tay không đỡ được đạo pháp của tu sĩ Trúc cơ phát ra, tất nhiên sẽ bị trọng thương, ngược lại Phi Lô Kiếm đeo trên lưng Cao Nhân và Khương Đại Xuyên đi đâu rồi, có thể hai người sớm đã bị choáng váng, vốn không phản ứng kịp.

Trong ánh mắt lạnh lẽo, Linh khí trong cơ thể Bạch Dịch lập tức hội tụ lại truyền vào cánh tay trái.

Gọi ra Hoán Lôi Thuật, Linh khí này ngưng tụ ra lôi điện chi lực cực kì nhanh, tu sĩ Luyện Khí kỳ vốn không có cách né khỏi, Bạch Dịch lập tức chống đỡ, một cánh tay bị lôi điện đánh cho khét lẹt khá nghiêm trọng, đến lúc đó có lẽ nữa năm cũng không thể khôi phục được.

Ở lôi cung lập tức kéo tới một âm thanh đồm độp, bỗng nhiên một khối khăn tay trắng noãn xuất hiện trước người Bạch Dịch, gạch xanh chỉnh tề dưới chân Bạch Dịch rõ ràng đã nứt bấy, vô số gạch đá khi khăn tay kéo qua vỡ tung lên, trong chớp mắt tụ lại thành một bức tường đất dài.

BA~!

Lôi quang chớp động, lôi điện đánh thẳng lên khăn tay ngưng tụ lại trên tường đất, những gạch đá cặn vừa mới gom lại lần nữa lại bị vỡ vụn ra, hóa thành tro bụi tứ tung, tuy nhiên uy lực Hoán Lôi Thuật cũng vì thế mà tiêu hao hết.

"Liệt thạch ngưng Thổ, dùng Thổ giấu Lôi, tay thi triển đạo pháp hệ Thổ này xem ra khá tốt."

Linh khí tản đi, Bạch Dịch tự nhủ trong lòng, chăm chú nhìn lại, chỉ thấy trước mặt xuất hiện một thân ảnh thon thả, đúng là một nữ tử trẻ hơn hai mươi tuổi mặc đạo bào trắng noãn.

Mười phần nữ tử trắng noãn, tóc mây dài mượt, chân mài lá liễu cong cong, đối mắt hạnh thanh như núi tuyền, trái lại dung mạo mười phần sắc sảo, chỉ có chút nhu nhược, lộ ra vẻ yếu đuối.

"Nghê sư tỷ!"

Sau khi những đệ tử ngoại môn nhìn thấy nữ tử này lập tức cung kính thi lễ, vị Lưu sư huynh kia cũng vội vàng tiến lên bái kiến như mười phần cung kính nữ tử, nói: " May mà có Thu Vũ sư tỷ đến, thiếu chút nữa sư đệ đã gây tai họa rồi."

"Lưu Khuê, thúc giục chưa quen thuộc đạo pháp nhất định không phải ở đây, ngươi vừa tu hành Hoán Lôi Thuật, nếu khống chế không tốt thì sẽ khó mà khống chế được. " Sắc mặt Nghê Thu Vũ lạnh lùng giáo huấn: " Muốn đả thương đồng môn, Chấp Pháp điện khó có thể tha cho ngươi."

"Sư đệ biết sai rồi, nhất định sau này sẽ cẩn thận. " Lưu Khuê không ngừng bị giáo huấn mà không nổi giận trái lại giống như một vãn bối thành tâm nhận sai.

Vị Nghê Thu Vũ sư tỷ trước mặt hắn trước kia ở Tú Thủy Cư, con đường tu luyện cực kỳ chăm chỉ khắc khổ, tuy không có Linh căn, nhưng bị bắt làm chân truyền, bây giờ là một trong ba đệ tử chân truyền Bích Lạc Phong.

Từ khi trở thành đệ tử chân truyền đến giờ, Nghê Thu Vũ thập phần chiếu cố những sư đệ sư muội ở Tú Thủy Cư này, thường xuyên giảng giải tâm đắt tu luyện của mình, rất được đệ tử Tú Thủy Cư tôn kính và kính yêu, trong mắt đệ tử Tú Thủy Cư Nghê Thu Vũ giống như một nửa sư tôn.

Ở Thương Vân Tông, đệ tử bình thường không có sư tôn, chỉ có thụ pháp trưởng lão định kỳ lại đến truyền thụ tâm pháp tu chân, xem như không thể giải thích vì sao tâm pháp cao thâm tối nghĩa kia, chỉ có thể tự động lĩnh ngộ, vốn dĩ không có người chuyên môn giảng giải tâm đắt, nếu thật sự không có cách nào lĩnh ngộ, cũng chỉ có thể tiêu phí Linh Thạch đến Tàng Thư Các tìm đọc kinh nghiệm tu chân mà các tiền bối khác lưu lại.

Khiển trách một phen, Nghê Thu Vũ quay về phía ba người Bạch Dịch ân cần hỏi thăm: " Vừa rồi các người có bị thương không?"

Quy củ Thương Vân Tông, đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám, đệ tử bình thường mặc áo đen, Chấp sự là áo bào xanh, chỉ có những đệ tử chân truyền cao cao tại thượng kia mới có thể mặc đạo bào màu trắng, thấy cách ăn mặc của đối phương, Bạch Dịch biết tất nhiên nữ tử trước mặt là đệ tử chân truyền, không kiêu ngạo không siểm nịnh chắp tay nói: "Đa tạ sư tỷ ra tay, chúng ta không có sao."

"Không sao là tốt rồi." Nghê Thu Vũ gật gật đầu, thu hồi món khăn tay kỳ dị đó, đánh giá ba người một phen, chợt nói: "Các ngươi, là đệ tử ngoại môn?"

Khương Đại Xuyên một bên chưa tỉnh hồn, bây giờ tinh thần tỉnh táo, vội vàng xen vào: "Chúng ta là đệ tử ngoại môn Nhập Vân Cốc, mới đến nội môn chưa được hai ngày."

Khi nghe ba người là đệ tử ngoại môn, đệ tử nội môn xung quanh lập tức ra vẻ nhàn nhạt kinh thường, có chút xem thường ngoại môn.

"Nghe nói Nhập Vân Cốc bị tập kích, đệ tử ngoại môn còn sót lại dời vào nội môn, hóa ra các ngươi đã đến." Nghê Thu Vũ cau mày lại, hỏi: "Đệ tử ngoại môn không dễ tiến vào tông môn, các ngươi không ở khu vực cư trú của mình tĩnh tu mà chạy tới Tú Thủy Cư làm gì?"

"Nhiệm vụ Tông môn, đi ngang qua Tú Thủy Cư mà thôi." Bạch Dịch đáp chi tiết, chắp tay cáo từ muốn rời khỏi.

"Các ngươi nhận nhiệm vụ gì?" Nhất thời Nghê Thu Vũ có chút tò mò, muốn biết những đệ tử ngoại môn này có thể hoàn thành nhiệm vụ tông môn gì.

Khương Đại Xuyên ở một bên nói tiếp: "Là nhiệm vụ diệt kiến Phong Thảo Viên, hắc hắc, rất dễ dàng."

Nghe qua nhiệm vụ, thần sắc Nghê Thu Vũ khẽ biến đổi, kinh ngạc nói: "Ba người đệ tử Luyện Khí kỳ các ngươi đi hoàn thành nhiệm vụ diệt kiến Phong Thảo Viên!"

Không chỉ Nghê Thu Vũ kinh ngạc mà tất cả đệ tử nội môn xung quanh đều cả kinh, sau đó dùng ánh mắt cổ quái nhìn ba người, giống như thấy ba con cừu non chui vào miệng Sói.

"Quả thật dễ dàng, dễ dàng chết!" Lưu Khuê vừa quyệt miệng nói: " Ngay cả ba đệ tử nội môn Trúc Cơ sơ kỳ cũng không tình nguyện nhận nhiệm vụ, rõ ràng ba người các ngươi lại nhận, thật sự muốn chết."

Khương Đại Xuyên và Cao Nhân đều sững sờ, tức thời Bạch Dịch như đang suy nghĩ trầm ngâm không nói gì.

"Không phải diệt kiến sao, chẳng lẽ những con kiến kia có đầu rất lớn?" Tưởng tượng một phen con kiến lớn như con nghé, toàn thân Khương Đại Xuyên run lên, hồ nghi hỏi thăm.

Lúc này Nghê Thu Vũ trói chặt lông mày khuyên bảo: "Các ngươi nhanh về đi, hủy bỏ nhiệm vụ lần này, coi như không ngừng bị mắng còn hơn mất mạng, loại kiến tuyệt Phong Thảo Viên kia ba người các ngươi không thể ngăn cản được."

Khi Nghê Thu Vũ nói vậy, mặt của Khương Đại Xuyên lập tức biến trắng, trầm mặc không nói, tức thời Bạch Dịch mở miệng: "Nếu hủy bỏ nhiệm vụ lần này, cũng không đơn giản bị mắng như vậy, không bằng đi thử một lần, có lẽ có thể miễn cưỡng hoàn thành, đa tạ sư tỷ khuyên bảo, cáo từ."

Dứt lời, Bạch Dịch đối mặt mấy chục ánh mắt không thể tin được, hướng ngoài Tú Thủy Cư chính là hướng Phong Thảo Viên.

"Ngươi!" Nghê Thu Vũ tức giận đến đập một cước, hơi giận nói: "Đệ tử ngoại môn ngươi không nghe khuyên bảo như thế sao, loại kiến Phong Thảo Viên, chỉ bằng ba người các ngươi không cách nào chống cự, chẳng lẽ ta lừa ngươi!"

"Sư tỷ tốt bụng, lĩnh tâm, nhưng ta cũng có nổi khổ tâm của riêng ta, nếu như không làm được nhiệm vụ lần này, kẻ thù của ta sẽ bắt được nhược điểm, có thể hậu quả còn nghiêm trọng hơn." Bạch Dịch ngừng chân lại, khi đi ngang qua người Nghê Thu Vũ, thấp giọng nói, sau đó rời đi nhanh chóng.

Nhìn bóng lưng thiếu niên rời đi, chân mày lá liễu của Nghê Thu Vũ càng khóa chặt hơn, lẩm bẩm: "Một tên đệ tử ngoại môn gây thù oán, chẳng lẽ là tên tiểu nhân Lũng Thiên Lý kia?"

Có chút công phu ngây người, ba người Bạch Dịch đã sắp ra khỏi Tú Thủy Cư, trong mắt Nghê Thu Vũ hiện ra một tia không đành lòng, đuổi theo, lấy ra một khăn tay trắng noãn đưa cho Bạch Dịch, nói: "Đây là cao giai Pháp Khí Triền Vân Mạt của ta, tu vi của ngươi không cách nào thúc giục, nhưng mà ở trên đã có hoa mai, có thể tránh Trùng Nghĩ, tạm cho ngươi mượn ba ngày."

Thấy Pháp Khí khăn tay trắng noãn, ánh mắt Bạch Dịch hơi động một chút, yên lặng nhìn nữ tử trước mặt, xem ra tở Thương Vân Tông, chẳng những có loại hèn hạ Lũng Thiên Lý, cũng có tu sĩ lương thiện như Nghê Thu Vũ.

Trầm ngâm một lát, Bạch Dịch tiếp nhận khăn tay, trịnh trọng nói: "Bạch Dịch, tạ ơn Thu Vũ sư tỷ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.