Sự Lựa Chọn Kinh Hoàng (Kinh Tủng Thẳng Sính)

Chương 37: Thoại thuyết đương niên




Dưới ánh mắt khác thường của đám thủ hạ, Stefan kéo Vũ Hóa Điền đi đến nhà giữa trong viện đã được thu dọn thỏa đáng.

Không người dám đến gần phòng quấy rầy, Stefan đặt Vũ Hóa Điền ở trên ghế, ngữ khí có chút bất đắc dĩ.

“Gần đây tính tình ngươi càng lúc càng táo bạo, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Stefan cảm thấy thật thất bại, hắn chưa từng dễ dàng tha thứ cho kẻ nào như vậy, đối với Vũ Hóa Điền, hắn có thể nói là đã cưng chiều giống như bảo bối, tha thứ sự khiêu khích của y hết lần này đến lần khác, nhưng đối phương dường như không quá cảm kích.

“Tính tình của ta vẫn luôn như thế, có chuyện gì sao? Ngươi buông ra cho ta.”

Vũ Hóa Điền nâng cằm lên, liên tục phủ nhận.

Stefan tức giận đến mỉm cười, bóp chặt cằm y đặt xuống một nụ hôn sâu nồng nhiệt, cho đến khi Vũ Hóa Điền từ lúc giãy dụa ban đầu chuyển thành đón ý hùa theo, mới dừng nụ hôn này lại.

Người ngồi trên ghế đôi môi hồng nhuận, hai mắt mang theo chút mê ly, bởi vì còn chưa thoát ra khỏi sự nồng nhiệt của nụ hôn mà biểu hiện rất dịu ngoan, khiến Stefan đặc biệt vừa lòng.

“Nếu ngươi còn không tỉnh táo lại, ta không ngại tiếp tục.”

Vũ Hóa Điền hồi phục tinh thần, nhìn nam nhân ở phía trên mình ung dung bình thản mỉm cười, đáy lòng lại dâng lên cảm giác bất an.

Lại là như vậy, bất kể lúc nào ở trước mặt người này y luôn bị vây trong thế yếu nhược không chiếm được chút tiện nghi nào. Bất kể y làm cái gì, đối phương vĩnh viễn mang theo vẻ mặt bao dung, giống như y chỉ là một tên tiểu quỷ chưa lớn.

Cái tên ma cà rồng dối trá chết tiệt này.

Vũ Hóa Điền luôn có thói quen khống chế tất cả vô cùng chán ghét Stefan, chán ghét loại trấn định ‘Núi Thái Sơn sừng sững trước mắt mà sắc mặt không đổi, con nai nhảy nhót bên cạnh mà mắt không chớp’ của hắn, chán ghét nụ cười vĩnh viễn nắm trước mọi việc của hắn, càng chán ghét…… Việc hắn đối xử với y như đối xử với vãn bối.

Y là Vũ Hóa Điền, là người từ một tiểu thái giám bình thường không quan tước không phẩm cấp trở thành khâm sai tập sự kiêm thái giám làm việc cho Tổng đốc Đông Xưởng quyền khuynh triều dã. Y không cần bị bất cứ ai coi mình là hậu bối mà chỉ dẫn, y muốn là có thể cùng đứng sóng vai ngang hàng với hắn…… Mà sao y lại muốn như thế chứ? Ý tưởng bất chợt vọt vào trong đầu này khiến Vũ Hóa Điền ngẩn ra.

Đối với hậu duệ do chính tay mình tạo thành này, chỉ cần muốn, Stefan hoàn toàn có thể nhìn thấy rõ toàn bộ suy nghĩ của y, mà hiện tại hắn không hề e dè sử dụng năng lực này, ai kêu Vũ Hóa Điền chỉ lo ngẩn người, không để ý đến hắn chứ.

Không thể không nói, ở phương diện nào đó, Stefan quả thực có tính chất đặc biệt khiến người ta chán ghét.

Quan sát được suy nghĩ hiện tại của Vũ Hóa Điền, Stefan mỉm cười, không phải loại tươi cười kiểu quý tộc bình thường, mà là tươi cười ác liệt khiến người ta muốn đánh hắn:

“Hài tử thân ái của ta, thì ra ngươi khẩn cấp muốn sóng vai với ta như vậy sao? Nhưng đây chính là không được đâu. Tuy rằng ta rất vui vì ngươi có tâm ý này, nhưng ngươi phải biết bằng hiện tại ngươi còn quá nhỏ, chờ ngươi nắm giữ được toàn bộ sức mạnh, có được đủ trải nghiệm rồi, ta mới có thể thừa nhận ngươi, cho nên hiện tại, ngươi vẫn nên yên tâm hưởng thụ sự yêu thương của vị ‘phụ thân’ là ta đi.”

Tên khốn kiếp đáng giận này!!!

Vũ Hóa Điền tức giận nhảy bật từ trên ghế lên, vung hai tay đầy móng vuốt sắc nhọn, xông đến.

Stefan sớm có chuẩn bị thờ ơ bắt được hai cổ tay của y, giam cầm ma cà rồng trẻ tuổi đánh về phía mình vào trong lòng, tựa như buồn rầu lắc đầu nói:

“Ngươi thật sự là quá nhiệt tình. Tuy rằng ta rất thích ngươi yêu thương nhung nhớ như vậy, nhưng lát nữa còn một bữa tiệc đang chờ đợi chúng ta, cho nên chúng ta vẫn nên kiềm chế một chút, để hoạt động tốt đẹp nào đó của chúng ta đến tối khuya nhé?”

Xem đi xem đi, chính là sắc mặt đáng giận này, mỗi một lần luôn khiến y mất lý trí, thầm nghĩ băm nát người này thành trăm mảnh. Vũ Hóa Điền hận đến ngứa răng, hung lệ nơi đáy mắt bắn thẳng về phía Stefan:

“Ai yêu thương nhung nhớ ngươi? Cái tên vô lại nhà ngươi thật đúng là mặt dày mày dạn.”

“A? Đúng không?”

Stefan cười như không cười.

“Vậy có muốn thử xem xem không?”

Cái gì?

Vũ Hóa Điền còn chưa kịp phản ứng lại, cả người lại đột nhiên bị áp về trên ghế, bất kể y có giãy dụa như thế nào cũng không thoát được khỏi trói buộc của nam nhân.

“Ngươi muốn làm gì? Nhanh buông ra.”

“Khó mà làm được, ta đang định cho ngươi hiểu được một chút yêu thương nhung nhớ là gì.”

Stefan nghiêm trang nói, động tác trên tay lại rất ngả ngớn, chỉ thấy hắn dùng một tay khống chế hai tay của Vũ Hóa Điền, một tay rảnh rỗi vẽ một vòng tròn lên cổ tay y, một vòng tròn mang theo vòng đồ án thần bí phát sáng liền xuất hiện ở trên cổ tay, sau đó Vũ Hóa Điền liền phát hiện hai tay mình dính lại với nhau, không thể nào tách ra được.

“Vô dụng thôi, ma chú trói buộc rất được đúng không? Chỉ cần ta không giải, tay ngươi sẽ vĩnh viễn bị trói buộc, trừ phi có người mạnh hơn ta cởi bỏ nó.”

Mà trên thế giới này, rõ ràng là không có người mạnh như vậy tồn ại.

Tiếp tục làm như trước khóa nốt hai chân của Vũ Hóa Điền lại, chẳng qua hai chân y bị mở ra mỗi bên khóa lên một tay vịn của ghế.

Dùng tay trái kéo hai tay bị trói buộc của Vũ Hóa Điền ra sau lưng ghế, Stefan cũng không rảnh tay, vươn ngón trỏ ra, móng tay dài sắc bén màu đen như nanh vuốt của động vật họ mèo nhô ra.

“Ma cà rồng là chủng tộc theo đuổi việc hưởng lạc, vì thế, chúng ta từng nghiên cứu ra rất nhiều thứ thú vị, tuy rằng ta rất muốn cho ngươi nếm thử một chút, nhưng hiện tại rõ ràng là không có điều kiện, cho nên chúng ta chơi trước một ít trò đơn giản là được.”

Móng tay màu đen vừa nhìn đã biết là mang theo kịch độc, nọc độc trên móng tay cũng không có tác dụng gì với ma cà rồng, nhưng khi Stefan đưa đầu ngón tay chạm vào y phục của Vũ Hóa Điền, trên y phục nhanh chóng xuất hiện dấu hiệu bị ăn mòn, lộ ra da thịt trắng nõn bên dưới.

Xưa nay Vũ Hóa Điền thích hoa phục nhất, hôm nay cũng mặc thường phục màu trắng thêu chỉ bạc, hoa văn cùng màu không ai nhìn rõ được, lại càng thêm khảo nghiệm khả năng của tú nương, một bộ y phục như vậy, có thể sánh với tiền thu vào trong ba năm của một phú hộ bình thường, lại bị Stefan dứt khoát biến thành không thể mặc nữa như vậy.

Động tác của Stefan rất ác liệt, hắn chỉ chọn đúng những vị trí mẫn cảm để ăn mòn, chỗ bả vai, hai điểm trước ngực, rốn, hai bên sườn eo, cùng với…… đáy quần.

Một thoáng sau, y phục xa hoa khiêm tốn này liền không thể nhìn ra nguyên dạng, biến thành y phục thủng lỗ chỗ khêu gợi.

“Buông!!! Tên khốn kiếp nhà ngươi!!!”

Vũ Hóa Điền xấu hổ, muốn phản kháng lại nhưng cảm giác vô lực không thể động đậy khiến đáy lòng y phát lạnh.

“Đừng nóng vội, ta sẽ buông ngươi ra, nhưng không phải là bây giờ.”

Stefan cúi đầu cắn lấy một hạt đậu đỏ, vừa cắn vừa hút, ăn đến vui vẻ tràn trề, bàn tay to đã rút đi móng vuốt màu đen vuốt ve trêu chọc bên eo mẫn cảm nhất của y, vừa lòng cảm nhận khối thân thể này run rẩy.

Dưới kỹ xảo thành thạo của Stefan, Vũ Hóa Điền nhanh chóng không còn mắng tiếp được, tiếng rên rỉ trầm thấp đứt quãng không hề che giấu chút nào.

Khối thân thể này ở dưới kỹ thuật thành thạo của Stefan đã sớm ghi nhớ cảm giác khoái hoạt, giống như người bị hạ độc sâu nặng, đã không thể bỏ được nữa.

Ngón tay vẽ từng vòng tròn ở huyệt khẩu, chậm rãi vuốt ve lên những nếp uốn mềm mại, thỉnh thoảng lại dùng móng tay kích thích huyệt khẩu, cảm nhận sự co rút truyền đến từ nơi đó.

Nam nhân ở phía trên Vũ Hóa Điền giống như bình thường chậm rãi đùa giỡn, vừa hôn lên hầu kết của y, vừa khéo léo để lại một dấu hôn sâu sắc ở trên hầu kết xinh đẹp.

Nam nhân cảm thấy một bàn tay không đủ dùng liền kéo hai tay đang bị trói buộc của y, đặt lên cổ mình, Stefan dùng bàn tay rảnh rỗi kéo một mảnh vải trên người Vũ Hóa Điền xuống, càng lộ ra nhiều da thịt hơn.

Tay trái luồn vào y phục đã hư hại tiến về phía sau lưng, vuốt ve trên lưng một hồi, nghiêng đầu hôn lên cánh tay không còn tay áo, da thịt non mịn cảm giác tốt lắm.

“Ta chuẩn bị một ít đạo cụ nho nhỏ, ngươi có muốn nhìn một chút không?”

“A ưm?”

Vũ Hóa Điền mở to đôi mắt long lanh ngập nước ra nhìn hắn, ánh mắt gợn nước xinh đẹp, vô cùng dụ hoặc, Stefan nhìn mà cực kỳ thèm ăn, nhưng hắn nhịn xuống, dọc một đường đi này đã uống không ít máu của thích khách, tuy rằng hương vị bình thường, nhưng bụng cũng đã được lấp đầy rồi.

“Là ta cố ý chuẩn bị định tặng cho ngươi, không phải ngươi rất thích thứ đó sao?”

Stefan đưa một bàn tay ra, vẫy nhẹ trong không trung một cái, ba viên hồng ngọc xinh đẹp liền xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, mỗi một viên đều to như quả trứng gà, bề mặt được cắt hoàn mỹ khiến chúng từ bất kể góc độ nào cũng đều hoàn hảo.

“Hồng ngọc máu bồ câu cực phẩm, đây là tự tay ta làm đó nha.”

Hắn từng có một khoảng thời gian yêu thích việc cất chứa bảo thạch đã vì việc này mà tự mình đi học cách cắt bảo thạch như thế nào, mà ba viên hồng ngọc máu bồ câu màu đỏ này là do hắn tự mình tìm được trong một khe núi ở phía bắc Myanmar.

Vũ Hóa Điền ngửa đầu nhìn ba việc hồng ngọc trong tay Stefan. Hiện tại sắc trời còn sớm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào khiến mấy viên hồng ngọc kia phát sáng vô cùng chói mắt, loại màu sắc giống như máu này quả thực là vô cùng xinh đẹp, khiến cho Vũ Hóa Điền hoàn toàn không thể rời mắt.

“Ngươi thích không?”

Stefan biết rõ còn cố hỏi.

“Ừm.”

Vũ Hóa Điền chưa bao giờ từ chối thứ hấp dẫn như thế này, khát vọng trong mắt y rất dễ dàng thể hiện ra ngoài.

“Như vậy chúng nó chính là của ngươi.”

Stefan cười nói, là loại tươi cười vô cùng ác liệt.

“Nào, để ta giúp ngươi đặt vào.”

“Đừng!!!”

Cảm giác dị vật chui vào cơ thể rất không thoải mái, nhất là vật có góc cạnh như vậy, Vũ Hóa Điền hét lớn một tiếng, suýt chút nữa cắt đứt đầu lưỡi của mình.

Stefan tươi cười rất ôn hòa, nhưng động tác của hắn lại tuyệt đối không dịu dàng.

Ngón tay thon dài kéo mở huyệt khẩu ửng đỏ, một viên hồng ngọc đỏ rực bị đẩy vào, một viên lại một viên, chui vào sâu bên trong.

“Lấy, lấy nó ra……”

Vũ Hóa Điền thở hổn hển muốn lùi người về phía sau, nhưng cảm giác bảo thạch trượt qua vách ruột quá mức mẫn cảm, muốn bỏ qua cũng khó.

“Không được, trên người ngươi đã không còn nơi nào có thể đặt thứ đó không phải sao, độ lớn cũng vừa vặn.”

Stefan đưa tay đẩy bảo thạch càng sâu hơn, sau đó vừa lòng nhìn hồng ngọc dính dịch ruột non nằm trong huyệt khẩu không thể khép lại.

“Được rồi, tốt lắm, nào, ta thay y phục cho ngươi, còn phải tham gia tiệc tối nữa mà.”

“?!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.