Sự Kì Diệu Của Tình Yêu (The Magic Of You)

Chương 7




Nghe thấy phía trước truyền đến tiếng cười, Hứa Tình Hoan ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Bạch Hạo Duy đang cười nói với mấy đồng nghiệp, không biết anh nói gì làm cho mấy nữ đồng nghiệp đó cười đến run rẩy hết cả người.

Cô nhẹ nhàng sờ lên ngực mình, nơi đó đột nhiên cảm thấy rầu rĩ, âm thanh vui cười của các cô ấy lọt vào tai cô, lại trở nên có chút chói tai.

Nhíu mày, cô không rõ vì sao mình lại cảm thấy không mấy vui vẻ.

Hứa Tình Hoan cúi đầu muốn chuyên tâm làm việc, nhưng bên tai liên tục truyền đến tiếng cười nói khiến cô không thể chuyên chú.

Cô bắt đầu có chút tức giận, tức giận vì trong thời gian làm việc mà họ không làm việc của mình đi, lại còn đi buôn chuyện, tức giận vì Bạch Hạo Duy nếu muốn theo đuổi cô, thì vì sao còn đi trêu chọc những cô gái đó!

Tiếng đàm tiếu của họ làm cô càng lúc càng phiền lòng, cô đứng dậy, cầm cốc đi đến phòng trà nước, chuẩn bị pha cho mình một chén trà nóng.

Sau khi bỏ trà vào chén và đổ nước nóng vào, nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân, cô quay đầu liếc mắt một cái, chính là cái tên vừa rồi cười nói vui vẻ cùng với mấy nữ đồng nghiệp, Bạch Hạo Duy.

Mày vẫn nhíu chặt, cô không để ý đến anh, nâng cốc trà lên, đã nghĩ rời đi.

Anh lại chắn ở cửa không cho cô đi, cao hứng phấn chấn hẹn cô.

“Tình Hoan, buổi tối cùng nhau ăn cơm được không? Anh vừa nghe nói có một bộ phim điện ảnh rất hay, chúng ta ăn tối xong cùng đi xem nhé.” Nếu Triết Tự không ở nhà, như vậy thời gian buổi tối của cô đều dành cho anh.

Cô muốn nói không cần, thế nhưng lỗ tai lại nghe được âm thanh của mình, “Được.” Cô có chút buồn bực với chính mình, sao mình lại đồng ý không chút do dự như vậy chứ. Vừa rồi rõ ràng còn giận anh mà, tuy nhiên vừa nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của anh, cái gì cô cũng quên.

Bình tĩnh mà xem xét, anh cũng chỉ nói chuyện với mấy nữ đồng nghiệp thôi, cô cũng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy không thích, trước đây rõ ràng là cô không như vậy mà.

Chẳng lẽ, đây là…… Ghen? Bởi vì thích anh, cho nên không muốn thấy anh ở cùng một chỗ với những cô gái khác?

Nghe thấy cô đồng ý rồi, Bạch Hạo Duy thật cao hứng, nhưng thấy sau khi cô đồng ý lại nhíu mày, trên mặt luôn không có biểu tình gì giờ lại biến ảo không ngừng, anh quan tâm hỏi:“Tình Hoan, làm sao vậy? Em không thoải mái à?”

“Không, không có.” Chỉ là cô đột nhiên hiểu được thì ra lòng mình cũng hẹp hòi như vậy, vừa nhìn thấy người mình thích ở gần những cô gái khác, đã không nhịn được suy nghĩ miên man.

“Vậy sau khi tan tầm, anh chờ em ở chỗ cũ nhé.” Bạch Hạo Duy cười dài nói.

Bởi vì Triết Tự ra nước ngoài, nên anh có thể dễ dàng đón cô đi làm, cô từng nói không cần, nhưng anh quá kiên trì, rơi vào đường cùng, cô đành để anh đưa với điều kiện duy nhất là, cô còn không muốn người trong công ty biết chuyện của họ, cho nên anh đều chờ cô ở bên ngoài.

“Vâng.” Vội vàng nói tiếng đồng ý, cô vòng qua người anh trở về chỗ ngồi của mình, cúi đầu nhấm nháp trà nóng.

Sau khi Bạch Hạo Duy rời đi đám nữ đồng nghiệp kia cũng trở lại vị trí của mình, văn phòng lại an tĩnh.

Nhưng tâm tư của Hứa Tình Hoan lại không thể bình tĩnh, khi thì mím môi khi thì nhíu mày.

Thì ra khi thích một người, có thể không tự chủ được mà để ý tất cả những gì về anh ấy, để ý anh nói chuyện với ai, để ý anh nói gì, có thể chỉ vì một ánh mắt của anh mà tâm tình phập phồng không yên.

Cô đột nhiên hoang mang nhắm chặt mắt lại, mơ hồ cảm thấy cảm giác như vậy trước đây cũng từng có rồi.

Nhưng cô không nhớ rõ trước đây mình từng kết giao với ai mà! Đợi chút, cô nghĩ tới, khi học đại học năm thứ nhất, cô từng kết giao ba tháng với một anh khóa trên, sau đó bởi vì cá tính hai người không hợp nhau mà chia tay, rồi, cô nhớ mình không kết giao với ai nữa.

Cô nhớ được loại cảm giác này chắc chắn không phải có được với anh khóa trên ấy, vậy người đó là ai nhỉ?

Mãi cho đến lúc tan tầm, cô vẫn không thể nhớ ra. Thu dọn mặt bàn, cô rời công ty, đi đến một chỗ rẽ, liền nhìn thấy Bạch Hạo Duy đang chờ cô.

Thấy cô đến, anh vui vẻ chạy tới, kích động nói:“Hôm nay anh đưa em đến một nhà hàng mới mở, nghe nói cơm bí đỏ ở đó rất ngon.”

“Vâng.” Cô không kén ăn và quan tâm nhiều đến đồ ăn, cô chỉ cần cầu có thể ăn no là tốt rồi.

Nhưng anh lại rất thích nếm thức ăn tươi, mấy ngày gần đây, anh luôn đưa cô đến ăn tối ở những nhà hàng có phong cách khác nhau, sau đó bình phẩm từ đầu đến chân những món ăn đó, nói xong lời cuối cùng, anh có thể cho rằng chính mình làm đồ ăn mới là ngon nhất.

Khi hai người đi vào rạp xem phim, cửa kính phản xạ thân ảnh họ.

Bạch Hạo Duy đột nhiên dừng bước, quay đầu hỏi cô, “Tình Hoan, em có thấy bộ dạng anh rất khó nhìn không?”

“Không đâu, anh cũng dễ nhìn mà, chỉ là rất gầy.” Cô trả lời không cần nghĩ nhiều.

“Rất gầy?” Anh nhìn qua cửa kính hiện ra tướng mạo hai người, đứng bên cạnh cô là Bạch Hạo Duy, thoạt nhìn quả thật rất gầy, nhìn kỹ, có vẻ như còn gầy hơn cô.

Anh bực bội. Không được! Anh phải rèn luyện cho cường tráng một chút, nhỡ về sau không bế nổi cô thì sao, ồ, chờ một chút.

“Em cảm thấy khuôn mặt anh cũng đẹp?”

“Ừm.” Cô gật đầu. Nữ đồng nghiệp trong công ty đều nói bộ dạng anh thực tuấn mỹ, giống cậu bé Nhật Bản Kiệt Ni Tư. [1]

“Cho nên nói, em rất vừa lòng với khuôn mặt này của anh?” Anh còn tưởng cô thích anh chàng mặt mày thì sáng sủa như ánh mặt trời, thân hình thì cường tráng như Phí Lăng Tuyên kia.

Cảm thấy anh hỏi thật sự kỳ quái, Hứa Tình Hoan hỏi lại:“Anh không thích mặt mình sao?”

“Em không biết là có điểm giống con gái à.”

Nghe anh nói như vậy, cô nhìn kỹ anh một lát. “Ngũ quan của anh cũng rất thanh tú, nhưng bởi vì cá tính của anh mạnh bạo vui vẻ, cho nên người khác cũng không cảm thấy anh giống con gái.”

Nếu cô vừa lòng với khuôn mặt này của anh, thì anh cũng an tâm. Sau đó, anh lặng lẽ cầm tay cô.

Cô cúi đầu nhìn tay anh, lại giương mắt nhìn anh, anh đang cười rạng rỡ, mặc dù tay anh rất lạnh, nhưng khi anh nắm tay, cô cũng không cảm thấy chán ghét, vì vậy cô không từ chối, tùy ý để anh nắm.

Anh dẫn cô vào bên trong, phối hợp với bước chân cô, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, biểu tình thoải mái vui vẻ đó, làm cho cô không khỏi nở nụ cười, có một niềm hạnh phúc nho nhỏ, tự nhiên nảy nở trong lòng cô.

Cô cảm thấy mình tiếp tục kết giao với anh cũng tốt, chờ em trai trở về gặp anh, chắc cậu ấy cũng thích anh thôi!

***

“Duy, anh đang làm cái gì thế?” Sau khi Troy trở về nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm.

“Anh không nhìn thấy tôi đang tập thể hình hả?”

Troy ngạc nhiên. “Trước kia anh ghét nhất vận động, làm sao có thể đột nhiên muốn tập thể hình chứ?”

Bạch Hạo Duy dẫm chân lên máy chạy bộ, một bên chạy chậm một bên thở hổn hển trả lời.

“Tôi muốn rèn luyện cho thân thể cường tráng một chút.” Lần này anh muốn sống bên Tình Hoan đến già, vì thế tốt nhất anh nên rèn luyện thân thể này, bởi vậy anh đã đặc biệt đi mua máy chạy bộ và ghế tập tạ về.

“Anh thật sự thay đổi rất nhiều, quả thực cứ như thay đổi người khác vậy, tôi không ở cạnh anh mấy ngày nay, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, làm cho anh thay đổi lớn như vậy?” Quan sát anh một lát, Troy chau mày.

Ở nơi này vài ngày, hắn phát giác càng lúc mình càng không quen biết anh, không chỉ tất cả thói quen của anh đều thay đổi, mà ngay cả tính cách cũng không giống trước nữa. Nếu không phải khuôn mặt kia vẫn là Bạch Hạo Duy, thì hắn sẽ nghĩ anh thật ra là người khác rồi.

“Anh sẽ không hiểu được. Anh chỉ cần biết tôi không phải là Bạch Hạo Duy trước kia nữa, cho nên tôi không có khả năng cầm bút vẽ, anh nên sớm trở về đi, không cần lãng phí thời gian vì tôi đâu.” Nói xong, anh cầm khăn mặt vắt trên cổ lau mồ hôi trên trán, liếc nhìn thời gian, đã chạy nửa giờ rồi, anh tắt máy chạy bộ, bước xuống rót nước uống.

“Tôi sẽ không từ bỏ, Duy, ngày nào anh còn chưa cầm bút vẽ, thì ngày đó tôi cũng không quay về.” Troy kích động nói.

“Anh chớ quên, lúc trước chúng ta ước định thời gian là ba tháng.”

Ánh mắt anh quá sắc bén, làm cho Troy không khỏi rùng mình. “Trong ba tháng, tôi nhất định làm anh quay về với hội họa!” Bạch Hạo Duy là do một tay hắn khai quật và bồi dưỡng, hắn bỏ ra không ít tâm huyết, mới đẩy anh lên được địa vị này, hắn tuyệt không thể buông tay dễ dàng như vậy được.

***

Đánh giá Hứa Tình Hoan từ đầu đến chân, Troy muốn biết đến tột cùng là cô có điểm gì mà Bạch Hạo Duy lại si mê như thế. Cô cũng rất xinh đẹp, nhưng những người đẹp hơn cô hắn nhìn qua không ít, cho nên hắn vẫn không hiểu vì sao Duy lại có thể yêu cô?

“Anh tìm tôi ra đây, rốt cuộc có chuyện gì?” Bị người khác nhìn chăm chú không kiêng nể gì như vậy, làm cho Hứa Tình Hoan thực không thoải mái.

Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng nói:“Tôi tìm cô là muốn nhờ cô khuyên Duy theo tôi trở về Mỹ, anh ấy có tài năng hội họa trời cho, nếu cứ mai một như vậy, không chỉ là tổn thất của giới hội họa, mà ngay cả Thượng Đế cũng không thể tha thứ.” Hắn cũng có lòng nhiệt tình với nghệ thuật, rất hy vọng mình cũng có tài năng trời cho như thế, nhưng hắn lại không có, cho nên hắn tuyệt không cho phép có người đạp hỏng tài năng của chính bản thân mình như vậy.

“Anh tìm lầm người rồi, chuyện này anh phải bàn với anh ấy, chứ không phải đến tìm tôi.” Sau khi lãnh đạm nói xong, cô quay đầu muốn đi, không muốn ở đây thêm chút nào nữa. Cô không nghĩ mình có quyền quyết định thay Bạch Hạo Duy, chuyện của anh chỉ có chính anh mới có thể làm chủ thôi.

Troy rơi vào tình thế cấp bách vội giữ chặt cô lại, không cho cô rời đi.

“Anh ấy không chịu theo tôi trở về, tôi nghĩ là vì quan hệ với cô, nếu cô thật tình thương anh ấy, thì nên khuyên anh ấy tiếp tục vẽ mới đúng, nếu cô nhìn tranh của anh ấy, nhất định cũng sẽ bị những bức tranh đó làm cảm động. Thượng Đế ban cho anh ấy tài hoa như vậy, mà anh ấy cứ buông tha, đó chẳng phải là một tội lỗi sao.”

Hứa Tình Hoan tránh tay hắn ra, mặt không chút thay đổi tỏ vẻ, “Cho dù anh ấy có tài hoa, nhưng lại không muốn tiếp tục vẽ tranh, thì ai cũng không thể miễn cưỡng anh ấy.”

“Cô có thể nói như vậy nhất định là vì chưa nhìn thấy tranh anh ấy vẽ rồi. Lên mạng tìm đi, cô sẽ biết, anh ấy không vẽ tranh nữa, chính là chuyện đáng tiếc nhất.” Troy bắt đầu không thích cô gái mà Duy yêu thương này, nếu không phải bởi vì yêu thương cô, Duy cũng sẽ không từ bỏ vẽ tranh.

Đúng vậy, đều là vì cô, nếu không có cô thì tốt rồi…… Không có cô…… Hắn vì ý niệm đột nhiên nảy sinh trong đầu mà âm thầm chấn động.

Hứa Tình Hoan không hiểu gì về ý niệm chợt hiện lên trong đầu Troy giờ phút này, chỉ là thản nhiên nói:“Tôi sẽ không miễn cưỡng anh ấy làm một chuyện gì, chuyện của anh ấy chỉ có anh ấy mới có thể quyết định.” Nói xong, cô liền quay đầu trở về công ty.

Nhìn bóng dáng cô, Troy thầm nghĩ, nếu không có cô gái này, sẽ không có ai giữ chân Duy, đến lúc đó anh sẽ ngoan ngoãn theo hắn về Mỹ tiếp tục vẽ tranh ……

***

Gõ ba từ khóa là Bạch Hạo Duy, trên mạng lập tức hiện ra một loạt thông tin về anh, bao gồm cả những tác phẩm gần đây của anh.

Hứa Tình Hoan chọn một bức để xem, cô không biết thưởng thức hội họa là như thế nào, nhưng khi nhìn tác phẩm của anh, cũng hiểu được tác phẩm ấy làm cho người ta cảm động, chỉ đơn giản vài nét bút, đã phác thảo sống động biểu tình của mỗi người, nhất là ánh mắt của những người đó, linh động có hồn.

Cho nên không hề thiếu người sành nghệ thuật bình luận tác phẩm của anh, họ nói người trong bức tranh của anh như chứa đựng cả linh hồn anh.

Đang xem một bức tranh thì điện thoại của cô khẽ vang lên, có người nhắn tin cho cô, cô lấy điện thoại di động ra xem.

Mười hai giờ anh chờ em ở hoa viên bí mật, hôm nay anh làm cơm cà ri rất ngon đó.

Không có kí tên, nhưng cô biết là tin nhắn của Bạch Hạo Duy, bên môi không khỏi mỉm cười.

Vừa đến mười hai giờ trưa, Hứa Tình Hoan tránh đồng nghiệp, lặng lẽ đi lên tầng cao nhất của công ty.

Đẩy cửa ra, anh liền chạy vội tới, kéo cô đến ăn cơm dã ngoại bên cạnh bàn. “Em xem, hôm nay cơm trưa có anh đào và dâu tây em thích ăn nhất đó.”

Hứa Tình Hoan thực nghi hoặc, cô chưa bao giờ nói cho anh mình thích ăn cái gì.

“Làm sao anh biết em thích ăn anh đào và dâu tây?”

Anh nín thở, sau đó cười cười nói:“Ách, bởi vì anh cũng thích ăn, cho nên anh đoán chắc em cũng thích, khẩu vị của chúng ta giống nhau mà.”

Liếc anh một cái, cô cầm một quả anh đào nhét vào miệng, chỉ thấy anh khẽ nhíu mày.

“Anh căn bản không thích ăn anh đào.” Lần trước cô đi ăn với anh ở một nhà hàng đã phát hiện chuyện này.

“Anh……” Anh miễn cưỡng đút một quả anh đào vào miệng, phun ra cái hột nhỏ, khuôn mặt tươi cười giải thích. “Được rồi, anh sẽ nói cho em một sự thật, thực ra anh có một khả năng đặc biệt, trời sinh có thể biết người mình yêu thích cái gì.” Không thể nói thật cho cô được, anh đành bịa ra một lý do.

Cô không tin, hỏi anh. “Vậy anh biết em thích cuốn sách nào nhất không?”

“Tây Du kí.”

“Em thích nhất mùa nào?”

“Mùa xuân.”

“Em thích kiểu quần áo gì?”

“Áo khoác trắng có cổ và tay áo màu đen.”

Hỏi câu gì anh cũng trả lời đúng, cô không thể không tin lời anh nói, nhất là kiểu áo khoác đó, bởi vì bây giờ mới vào xuân, trong khoảng thời gian này cô chưa từng mặc kiểu áo đó trước mặt anh.

“Thế nào? Em có thể tiếp tục kiểm tra anh.” Bạch Hạo Duy đắc ý nói.

“Từ nhỏ anh đã có khả năng này sao?” Hứa Tình Hoan tò mò hỏi.

“Ách, cũng không phải, khi gặp được em anh mới biết được, cho nên anh càng thêm xác định kiếp trước chúng ta đã từng là một đôi vợ chồng thực ân ái, cho nên anh mới biết được em yêu thích cái gì.” Từng kết giao bốn năm, cô rất thích cái gì, không thích cái gì, anh đều biết rõ.

Trong khoảng thời gian ở chung này, cô cũng có loại cảm giác quen thuộc với anh. Nếu con người thật sự có kiếp trước, nói không chừng bọn họ thật sự đã từng là một đôi vợ chồng, thế nên trong thời gian ngắn như vậy mà cô đã có thể thích anh rồi.

Nhớ tới chuyện buổi sáng Troy nói với cô, cô suy nghĩ một lúc rồi hỏi:“Anh thật sự không muốn vẽ tranh nữa sao?”

“Không muốn.” Bạch Hạo Duy đáp rất kiên quyết, không chút do dự.

“Em đã xem qua những bức tranh anh vẽ ở trên mạng.”

“Vì sao đột nhiên muốn xem tranh anh vẽ?” Anh hồ nghi hỏi, chắc phải có lý do nào đó.

“Buổi sáng Troy đến tìm em, anh ấy muốn em khuyên anh tiếp tục vẽ tranh.” Cô thẳng thắn nói.

“Tên kia còn tìm đến em sao, vậy em nói như thế nào?” Cô sẽ không khuyên anh quay về với hội họa chứ?

“Đây là chuyện của anh, chỉ có thể từ anh quyết định thôi, không ai có thể miễn cưỡng anh.”

Câu trả lời của cô làm anh thực vừa lòng liên tục gật đầu. “Ừm ừm, đúng vậy.”

“Vì sao anh không muốn tiếp tục vẽ tranh?” Cô thấy tay anh có vẻ hơi run, nhưng qua một thời gian nữa chắc là có thể cầm bút vẽ rồi.

Anh trầm ngâm. “Thẳng thắn mà nói, anh không vẽ được những tác phẩm giống như trước nữa, một Bạch Hạo Duy có tài năng hội họa trời cho đã bị rượu giết chết rồi, bây giờ anh thầm nghĩ sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường bên người mình yêu.” Hai mắt anh thâm tình nhìn cô, nói với cô những lời từ đáy lòng mình – anh vì em mà sống lại, Tình Hoan, sau này anh chỉ vì em mà sống.

Hai má cô đỏ ửng vì câu nói của anh, cô biết người yêu mà anh nói đến là chỉ mình.

“Tình Hoan, anh biết như vậy quá nhanh, nhưng anh vẫn không nhịn được muốn hỏi em, gả cho anh được không?” Anh nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của cô, vẻ mặt nghiêm túc hỏi.

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Quả nhiên đã dọa cô rồi, anh vội vàng nói:“Không sao, em có thể từ từ suy nghĩ, anh sẽ chờ em.”

Trong nháy mắt cô gần như xúc động muốn gật đầu, may mắn lý trí của cô hoàn hồn đúng lúc.

Tuy rằng không đồng ý với anh, nhưng biết anh thật tình muốn ở bên cô cả đời, Hứa Tình Hoan cảm thấy lòng mình ngọt ngào ấm áp như được rót mật ong vào.

Cô vội vàng muốn Triết Tự trông thấy anh, cậu ấy nhất định cũng sẽ thích anh.

“Tình Hoan, sáng mai chúng ta ăn bánh mì tròn được không?” Bây giờ tối nào Bạch Hạo Duy cũng gọi điện thoại cho cô.

“Ngày mai anh không cần làm bữa sáng đâu, bữa sáng em sẽ chuẩn bị.” Từ khi anh bắt đầu đón cô đi làm, ngay cả bữa sáng anh cũng chuẩn bị cho cô, ăn nhiều bữa sáng và bữa trưa anh chuẩn bị như vậy, cô cảm thấy mình cũng nên làm chút gì đó cho anh.

“Thật sự? Vậy anh muốn ăn hai phần nhé.” Tiếng nói khàn khàn của Bạch Hạo Duy lộ ra ý cười nồng đậm.

Hứa Tình Hoan sửng sốt một lúc, mới mở miệng, “Được.” Đối thoại như vậy giống như trước đây cô đã từng nghe qua rồi.

“Đúng rồi, Tình Hoan, tối thứ sáu có mưa sao băng, chúng ta cùng đi xem được không?”

Mưa sao băng? Cô nhớ rõ trước kia cũng có người đưa cô đi xem, tối hôm đó rất lạnh, sau đó…… Kỳ quái, sao cô không nhớ ra là đã xem cùng ai nhỉ?

“Tình Hoan, em có nghe thấy lời anh không? Chúng ta cùng đi xem mưa sao băng nhé.” Không thấy cô trả lời, Bạch Hạo Duy lại nói một lần nữa.

Anh nhớ trước kia từng đưa cô lên núi xem mưa sao băng, khi thấy ánh sao sáng xẹt qua bầu trời, cô đã rất vui mừng, anh cũng đã cầu hôn cô vào lúc ấy.

Cô hoàn hồn. “Không được ạ, tối hôm đó Triết Tự về nhà rồi.”

“A, cậu ấy đã về sao?” Bạch Hạo Duy hơi kinh hãi. Nửa tháng nay quá hạnh phúc, làm cho anh gần như quên mất chuyện về Triết Tự.

“Vâng, hơn nửa tháng rồi em không gặp Triết Tự, em nghĩ ở nhà chờ, anh có muốn đến đây không, em muốn giới thiệu anh với em trai em.”

“Ách, được.” Nhất thời anh không biết lấy cớ gì để từ chối, chỉ biết đồng ý trước rồi nghĩ biện pháp sau, có lẽ anh nên lén gặp Triết Tự, nói rõ ràng với cậu ấy thì sẽ tốt hơn.

Chú ý tới đã gần mười một giờ, Hứa Tình Hoan dặn dò anh. “Đã khuya rồi, anh nghỉ sớm đi.”

“Được, anh đi ngủ đây, sáng mai anh qua đón em.”

Sau khi trò chuyện xong, cô đi đến phòng bếp, muốn chuẩn bị trước những nguyên liệu làm bữa sáng, như vậy ngày mai sẽ không quá vội.

Cô mở tủ lạnh, lấy cà chua, bắp cải và dưa chuột ra, rửa sạch rồi gọt, thái chúng, sau đó bỏ vào hộp giữ thực phẩm tươi, ánh mắt lơ đãng ngắm nhìn tay trái của mình, cô nghi hoặc nhìn chằm chằm vào ngón tay trống rỗng, bỗng nhiên cảm thấy ngón áp út hình như thiếu cái gì đó.

Mưa sao băng…… Đúng rồi, là cái nhẫn, ngón áp út hẳn là phải có cái nhẫn mới đúng, một chiếc nhẫn sáng lấp lánh như ánh sao.

Nhưng không đúng nha, cái nhẫn đó từ đâu tới chứ? Cô không nhớ mình từng mua cái nhẫn như vậy.

Chẳng lẽ là người khác tặng cô sao? Không có khả năng là Triết Tự, vậy có thể là ai?

Cô chau mày cố gắng hồi tưởng, nhưng cố nghĩ lại khiến đầu cô ẩn ẩn đau nhức, lúc này điện thoại vang lên, cô tưởng đó là em trai gọi về, vội vàng vẫy vẫy đầu, đi nghe điện thoại.

“A lô –” Cô vừa mới mở miệng, trong điện thoại đã truyền đến một tiếng nói trầm thấp.

“Hứa Tình Hoan, tôi cảnh cáo cô tốt nhất là lập tức rời khỏi Bạch Hạo Duy đi, nếu không cô sẽ bị đe dọa đến tính mạng đó.”

“Anh là ai?” Cô kinh ngạc.

“Cô không cần biết tôi là ai, tôi cho cô thời gian ba ngày, nếu cô không rời khỏi anh ấy, thì đừng trách tôi xuống tay không nể tình, còn nữa, chuyện này không cho phép để Bạch Hạo Duy biết.” Nói xong, không đợi cô mở miệng, đối phương liền cắt đứt liên lạc.

Hứa Tình Hoan nghi hoặc trừng mắt nhìn điện thoại.

Đây là…… Đe dọa điện thoại sao?

Nhưng vì sao lại muốn cô rời khỏi Bạch Hạo Duy chứ? Người đó là ai?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.