Sư Huynh Trên Đời Đều Đen Tối

Chương 46: 46: Một Mối Tương Tư Hai Chốn Ưu Sầu




Buổi trưa, hai người đi siêu thị mua thức ăn. Từ Phong đẩy một xe hàng, đặt một gói thịt heo vào đó, đang định đi tiếp về phía trước thì phía đối diện đi tới một cặp vợ chồng, ba người đứng lại nói vài câu.

Lương Xuân Vũ đang đứng ở kệ phía trước chọn thức ăn, chợt nghe Từ Phong gọi “Tiểu Xuân”. Lương Xuân Vũ quay đầu lại, thấy anh với một đôi vợ chồng nói chuyện. Cô đi qua, Từ Phong giới thiệu “Bạn gái tôi”

Người đàn ông nhướng mày chìa tay ra “Xin chào, chúng tôi là bạn học đại học với Từ Phong. Tôi tên Trình Khải, đây là vợ tôi, Kim Vân Vân”

Lương Xuân Vũ đưa tay ra bắt “Xin chào, tôi là Lương Xuân Vũ”

Kim Vân Vân nhìn Lương Xuân Vũ cười nói đùa “Làm sao mà cô Lương bắt cóc được nam thần của trường chúng tôi vậy?”

Trình Khải cũng phụ họa với vợ, nhìn Lương Xuân Vũ “Đúng đó”

Từ Phong cũng “Đúng đó”

Lương Xuân Vũ “…”

Ba người nhìn nhau cười, Từ Phong ôm vai Lương Xuân Vũ “Đừng trêu vợ tôi nha, tôi phải che chở cho cô ấy”

Hai người kia đồng thanh “xì” cười khinh bỉ, Trình Khải nói với Lương Xuân Vũ “Cô Lương, cô đừng bị cái vẻ dịu dàng bên ngoài của hắn lừa, cái tên này trêu chọc người khác chẳng thèm phân biệt quen lạ gì cả”

Lương Xuân Vũ gật đầu cười.

Hai vợ chồng kia đi rồi, Từ Phong vừa nhìn nhìn mấy loại rau, lấy một hộp nấm hương trên kệ để vào xe hàng, anh huơ tay vài cái mà không chạm tới xe thì ngẩng lên tìm, không hiểu sao xe hàng lại cách anh khoảng một mét. Theo bản năng quay lại tìm Lương Xuân Vũ, cô cúi đầu, khóe miệng giấu nụ cười.

Từ Phong vừa tức vừa buồn cười, bây giờ anh không còn ngạc nhiên nữa, lấy hộp nấm chạm lên đầu cô “Lại là em hư phải không?”

Lương Xuân Vũ theo động tác của anh lắc đầu né qua lại, không ngẩng lên mà vẫn chọn rau. Từ Phong cúi xuống “Trình Khải mới vừa nói cái gì? Đừng để vẻ ngoài hiền lành lừa, Tiểu Xuân, lời này phải là cậu ta nói với anh mới đúng”

“Thật sao?” Lương Xuân Vũ ngước nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, ý cười đong đầy trong mắt. Từ Phong nhìn đôi mắt biết cười của cô, không nhịn được đưa tay búng vào ót cô “Có thật hay không em biết rõ nhất”

…..

Về nhà soạn thức ăn ra ngoài, Lương Xuân Vũ nhìn thấy gói thịt heo, cô hơi ngạc nhiên “Anh lấy nó hả?”

“Ừ”

“Nhưng mà em không nấu cổ heo”

Từ Phong lấy rổ rửa rau “Anh làm”

Lương Xuân Vũ thích ăn cổ heo nhưng cô không biết làm. Từ Phong nấu rất ngon nhưng anh chỉ làm có một nửa gói, còn nửa còn lại cho vào tủ lạnh “Phần này không nên ăn nhiều”

Sau bữa trưa, hai người ngồi trên ghế sofa, tivi đang chiếu phim. Có lẽ rảnh rỗi quá nên Lương Xuân Vũ bắt đầu buồn ngủ. Từ Phong đang chơi điện thoại, thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn, thấy mặt cô mơ màng buồn ngủ, mắt cứ cách một lát lại chớp chớp. Anh thấy thú vị, ôm cô một chút, Lương Xuân Vũ cũng trở tay ôm lại.

Từ Phong chơi điện thoại một lát, cô chưa ngủ, đôi mắt nheo nheo nhìn gì đó ngoài cửa sổ như đang suy tư gì. Anh trộm hương trộm ngọc, cúi đầu hôn cô, Lương Xuân Vũ hơi tỉnh táo, anh ngẩng lên, áp đầu cô xuống người mình, ấn lên đỉnh đầu cô “Em ngủ đi”

Lương Xuân Vũ cũng không so đo, nhìn cái cằm trơn bóng, thỉnh thoảng hầu kết trượt lên xuống của anh, cảm thấy yên bình, tinh thần thả lỏng dần dần ngủ thiếp đi.

Từ Phong đang nhắn tin wechat.

Với ai?

Với Lương Khiết, con gái Lương Cần Sinh, cô bé thành người hâm mộ anh sau bài giảng ở đại học D. Lễ Quốc khánh Lương Xuân Vũ đi qua nhà bà ngoại, anh tìm tới Lương Cần Sinh để biết chỗ cô ở. Lương Khiết lúc đó đang ở nhà, nghe nói anh và Lương Xuân Vũ thành một đôi thì ngay lập tức kết bạn wechat với anh.

Mấy hôm trước Từ Phong thuận miệng hỏi cô ấy: Chị họ em có sở thích gì không?

Đúng là tốt, câu hỏi đầu tiên đã khiến em họ bối rối. Nghẹn nửa ngày Lương Khiết mới trả lời: Chị ấy thích ăn thịt cổ heo.

Từ Phong cũng đoán Lương Khiết không hiểu mấy về Lương Xuân Vũ nên cũng không hỏi thêm. Lương Khiết thì không muốn để lại ấn tượng xấu ở nam thần là mình không quan tâm chị họ nên chủ động cung cấp thông tin cho Từ Phong.

Lương Khiết: Anh rể, thật ra có việc anh có thể giúp chị họ được.

Từ Phong: Là chuyện gì?

Lương Khiết: Anh có thể nói chuyện với chị họ, nhà của chị họ lúc trước vì thiếu tiền nên bán nhà đi, anh có thể giúp chị, gia đình chị ở trong căn nhà đó hơn 20 năm, chắc chắn là có tình cảm với nó.

…..

Lúc Từ Phong nhìn xuống thì Lương Xuân Vũ đã dựa vào vai anh ngủ rồi, hơi thở đều đều, gương mặt điềm tĩnh.

Cô ngủ không lâu, tỉnh dậy thì phim còn chiếu chưa hết. Không thấy Từ Phong đâu. Cô đứng lên, đi một vòng quanh nhà, khi bước ra thì Từ Phong đi vào “Thùng rác đầy rồi nên anh đi đổ rác”

Lương Xuân Vũ “Dạ”

Hai người ngồi lại ghế sofa, Từ Phong đột nhiên hỏi “Trong phòng ngủ có một cái đàn, của em à?”

“Của mẹ em. Bà ấy học nhạc cụ dân tộc”

“Hình như em chưa từng mở nó ra, trên mặt nó có bụi”

Lương Xuân Vũ hơi xấu hổ “Em đàn không hay, hơn nữa em cũng không thích đàn tỳ bà”

“Mẹ em học nhạc cụ dân tộc, chắc còn nhiều nhạc cụ khác nữa?”

“Dạ phải, bà còn có một ban nhạc nhỏ trong trường, có nhiều buổi biểu diễn nhưng không phát triển được”

“Em thì sao, em có biết chơi loại nhạc cụ nào khác không?”

Lương Xuân Vũ suy nghĩ “Kèn Harmonica thì còn có thể thổi được. Nhưng mà mẹ em biết em thật sự không bằng bà, nếu nói em học được thì chỉ có là học sửa xe là tốt”

“Sao em lại hiếu thắng vậy?” Từ Phong cười véo tai cô

Lương Xuân Vũ biết anh nói mát nhưng cô đúng là vậy nên chỉ cười, cô xấu hổ.

“Mẹ em với ba em kết hôn thế nào?”

“Ban nhạc của mẹ có một cái xe ô tô, bà đưa nó tới chỗ ba sửa rồi quen nhau”

“Lần trước em nói đi trả tiền, liên quan tới gia đình em phải không?”

“Dạ” Lương Xuân Vũ ngừng lại, ngẩng lên nhìn anh “Anh muốn biết chuyện xảy ra với nhà em?”

Từ Phong lắc đầu “Anh muốn biết chuyện của em”

Lương Xuân Vũ như đang nhớ lại, cô nói “Thật ra em hiểu mẹ mình, bà ấy thích rock n roll, ba em là người có khí chất kiểu đó”. “Nhưng không biết có phải những người phóng khoáng đều dễ mắc bẫy không, ông với người khác chơi cổ phiếu nhiều năm, không ai giống như ông. Em đã có lần nói với anh có lúc em rất cần tiền, đó là lúc mẹ em bị bệnh”

“Nhà của gia đình em bán để trả nợ phải không?”

Lương Xuân Vũ ngạc nhiên nhìn anh “Anh biết nhà em bán nhà?”

Từ Phong gật đầu “Em họ em có nói với anh”

Lương Xuân Vũ hiểu “Một số thứ tồn tại được coi là hiển nhiên, tất cả mọi thứ sẽ vì nó mà chao đảo. Lúc bán nhà mẹ em đã nói một câu, nhà chúng ta bị nhục vì tiền”

“Vậy còn em?” Từ Phong nhìn cô “Đang có rất nhiều lại đột nhiên mất đi tất cả, mang nợ rất nhiều trên người, Tiểu Xuân, em nghĩ thế nào, làm sao để vượt qua?”

“Mẹ em chơi đàn tỳ bà rất hay, bà đàn “Đêm trăng mùa xuân”, lúc đó em nghe nghĩ là mọi người cần có trí tuệ, làm những gì mình chọn; nhưng mà thực sự khi đó không có cách nào làm được. Bình tĩnh lại thì em thấy mình đã thay đổi, có lẽ vì em chưa bao giờ mơ ước điều gì nên em cũng không vững vàng, vẫn luôn tùy tiện sống, cảm giác duy nhất chính là không cam lòng”

Nói tới đây, giọng điệu Lương Xuân Vũ thay đổi “Thực ra lúc mới tốt nghiệp em định tới thành phố C để làm việc với Hà Giai Chanh”. Từ Phong đang nhìn cô, ôm vai cô nhấc cô lên đùi ngồi đối mặt với anh “Nhưng em lại không đi, như vầy không phải sẽ rất mệt sao?”

Lương Xuân Vũ không nhìn anh “Không phải là gặp được anh sao? Em cảm thấy không mệt”

Từ Phong trở tay không kịp, không nói được lời nào. Lương Xuân Vũ ngước lên, mỉm cười với anh “Đúng không?”

Từ Phong ngơ ngẩn gục đầu lên vai cô “Tiểu Xuân, sao em lại hư như vậy chứ? Anh phải đào tim mình ra cho em”

Lương Xuân Vũ sờ sờ râu cằm anh “Đây là sự thật mà”

Trịnh Miểu mấy hôm nay đứng ngồi không yên, rất không thoải mái. Đúng ra thì không có gì. Nhưng mà lòng anh ngứa ngáy không yên. Từ Phong thay đổi ảnh đại diện, anh mới phát hiện ra. Nền xanh, nước trong xanh, ở giữa là 3 đám mây tạo thành chữ F L Y.

Nếu là tuần trước thì Trịnh Miểu chắc chắn sẽ nói “Này là cái gì, không phải là “bay” à?”. Nhưng bây giờ thì khác, Trịnh Miểu cũng nhạy cảm. Tiếp tục thăm dò, mở vòng bạn bè của Từ Phong, bên trên là mấy tin tức công ty, xuống nữa là một hoạt động ghi: Không đánh được cờ.

Hình ảnh một bàn cờ với hai hộp quân cờ.

Không chơi cờ được à? Chơi với ai không được? Trịnh Miểu suy nghĩ không biết trôi tới phương trời nào.

Lúc trưa khi Lương Xuân Vũ lái xe, anh ngồi phía sau nhìn cái gáy Lương Xuân Vũ. Lương Xuân Vũ kêu vài tiếng anh mới giật mình “Hả? chuyện gì?”

“Đi ăn ở đâu ạ?” Lương Xuân Vũ không quay đầu lại hỏi như bình thường

“Ở X”

“Vâng”

Ngay khi xe dừng lại, Trịnh Miểu mở cửa và đi vào nhà hàng, bước đến thảm đỏ ở cửa rồi quay nhìn lại Lương Xuân Vũ. Cô đã khóa xe và đi sang phía bên kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.