Sứ Giả Địa Ngục

Chương 1




Sắc mặt Tiết Vạn Triệt trở nên hết sức khó coi, nhìn Lý Nhàn nhưng không lên tiếng. Thật ra y biết chuyện này, hơn nữa sau khi biết được đã trói người đưa đến quân trướng của Lý Nhàn. Y vốn tưởng rằng Lý Nhàn sẽ mở một mặt lưới đấy, không nghĩ tới hôm nay lại đề xuất chuyện này ngay trước mặt mọi người. Ngay tại vừa rồi, lúc Lý Nhàn yêu cầu Vương Khải Niên kể lại chuyện đã xảy ra, y còn tưởng rằng Lý Nhàn bày mưu đặt kế để Vương Khải Niên nói vài lời hay cho binh lính thủ hạ của mình, không ngờ chính là, Vương Khải Niên này lại ăn ngay nói thật không chừa đường lui nào.

- Vì sao ẩu đả đả thương người?

Lý Nhàn hỏi.

Dù sao cũng đã không đếm xỉa gì cả rồi, Vương Khải Niên đơn giản một hơi nói rõ mọi việc.

- Yến tướng quân nghiêm lệnh, tất cả lương thực nhất định phải bảo tồn ở truy trọng doanh, phàm là binh lính tự ý giấu riêng lương thực, hơn nữa không giao ra, sẽ dựa theo quân pháp để xử lý. Lúc ấy bởi vì người của Tả Ngự Vệ không chịu giao lương thực ra, cho nên đội trưởng Truy trọng doanh thủ hạ của tôi liền dẫn người đi đoạt lại, ngay lúc đầu đã bị người của Tả Ngự Vệ xô đẩy vài cái, binh lính thủ hạ của tôi cũng không động thủ. Sau đó Giáo Úy Tả Ngự Vệ kia nóng nảy, rút đao chém đội trưởng Truy trọng doanh bị thương, binh lính Truy trọng doanh tiến lên cứu hộ, người của Tả Ngự Vệ liền bắt đầu rút đao đả thương người. Hơn một trăm người vây công hai mươi binh lính Truy trọng doanh, mười bảy người bị giết ngay tại chỗ, chỉ có ba người bây giờ còn sống... Tuy nhiên, phỏng chừng sống không qua hôm nay rồi. Người nhẹ nhất, trên người cũng có bảy tám vết đao, trong số người bị giết, có hai bị loạn đao chặt thành thịt nát, thi thể không thể ghép thành chỉnh thể được.

Lý Nhàn ừ một tiếng nói:
- Ngươi lui xuống trước đi.

Hắn hơi hơi nghiêng đầu nhìn Tiết Vạn Triệt sắc mặt trắng bệch khẽ hỏi:
- Tiết Tướng quân, ngươi thấy chuyện này xử lý như thế nào?

Tiết Vạn Triệt không nói gì, Lý Nhàn cũng vẫn nhìn y, một lát sau Tiết Vạn Triệt cắn răng nói:
- Yến tướng quân, chúng ta cùng đề cử ngươi làm thủ lĩnh đại quân, quân pháp cũng là ngươi định, cho nên ngươi xử lý như thế nào, Tiết mỗ cũng không ý kiến!

Lý Nhàn gật gật đầu, quét một vòng những người khác hỏi:
- Các ngươi cảm thấy thế nào, là giết, hay là phạt?

Mọi người nhìn nhau, đều không nói gì.

Lý Nhàn đứng lên, nhìn các binh lính đã ăn cơm xong lập tức thản nhiên nói:
- Người không tin không lập, pháp không thi hành thì vô dụng, kháng quân kỷ, nên giết.

Hắn chậm rãi đi đến chỗ nhóm người ở phía xa, vừa đi vừa nói:
- Truyền lệnh tập hợp, bổn tướng phải chấp hành quân pháp!

...


Thời điểm hai ngàn tù binh Cao Cú Lệ bị chém giết, nhóm phủ binh Đại Tùy phát ra những tiếng hoan hô vang dội. Không ai thông cảm người Cao Cú Lệ, giống như thời điểm phủ binh Đại Tùy bị người Cao Cú Lệ lột cởi hết quần áo chém rơi đầu cũng không có ai thông cảm bọn họ. Hơn hai ngàn đầu rơi xuống, trong lòng mọi người vô cùng hân hoan, nhưng khi một trăm ba mươi phủ binh Đại Tùy bị trói chặt áp lên, toàn trường lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Lý Nhàn chậm rãi đi lên một tòa sườn núi cao quét mắt nhìn những người phía dưới.

- Trước khi giết người, ta muốn hỏi mọi người một vấn đề.

Lý Nhàn hít vào một hơi cao giọng nói:
- Ai có thể nói cho ta biết, tại sao ta phải hạ lệnh tập trung lương thực lại, không cho phép binh lính tự ý giữ riêng, toàn bộ giao truy trọng doanh bảo quản không?

Thật ra mọi người đều hiểu rõ ý nghĩa mệnh lệnh này của Lý Nhàn, tập trung lương thực không nhiều lại, dựa theo nhân số để định lượng cung cấp, như vậy còn có thể kéo dài thời gian lâu hơn. Nếu binh lính giữ riêng, như vậy sẽ có hơn phân nửa người căn bản không có miếng cơm ăn. Trầm mặc một hồi, bắt đầu có người lớn tiếng trả lời:
- Vì để tất cả mọi người đều có miếng cơm no.

- Vì để cho tất cả mọi người không bị đói chết.

- Bởi vì về nhà còn phải đi một chặng đường dài, nhưng lương thực lại không nhiều!

Thanh âm trả lời càng ngày càng nhiều, từng câu trả lời đều vô cùng rõ ràng.

Lý Nhàn nhìn Giáo Úy giết người đang quỳ ở dưới kia, hỏi:
- Bọn họ đều biết vì sao, ngươi hẳn đã biết?

Giáo Úy kia ngẩng lên, sợ hãi nhìn Lý Nhàn rồi nhanh chóng cúi xuống, run rẩy không dám nói lời nào.

- Hùng Khoát Hải!

Lý Nhàn kêu lên.

Hùng Khoát Hải bước ra khỏi hàng bước đi đến trước mặt Lý Nhàn nói:
- Có thuộc hạ!

- Hôm nay ngươi chấp pháp Giáo Úy, ta hỏi ngươi, kẻ kháng quân lệnh, đánh giết đồng bào xử trí như thế nào!

- Giết không tha!

Hùng Khoát Hải lớn tiếng hồi đáp.

Giáo Úy kia ngẩng mạnh đầu lên, thanh âm khàn khàn kêu:
- Yến tướng quân, Yến tướng quân! Xin bỏ qua cho ta lần này đi, lần sau ta không dám nữa.

Sắc mặt Tiết Vạn Triệt trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, mắng:
- Ẻo lả, chết không đáng tiếc!

Lập tức xoay người rời khỏi, ngay cả đầu cũng không quay lại.

Lý Nhàn nhìn Giáo Úy hòa hoãn nói:
- Đao, là dùng để giết địch, không phải là dùng để giết người một nhà. Mười mấy đồng bào bị ngươi dẫn người giết chết, còn có người bị các ngươi chặt thành thịt nát, trong lòng ngươi có thấy có lỗi không? Hiện tại ngươi nói không dám, không phải ngươi biết sai, mà là ngươi sợ chết. Ta biết nếu như lại có lần sau, nói không chừng ngươi thật sự không dám kháng quân lệnh. Nhưng nếu ta tha cho ngươi, như vậy những người khác có lần sau hay không? Lần sau còn có người cầu xin mãi như ngươi hay không, lần sau ta không dám không? Không giết ngươi, không giết người lần sau, sẽ có bao nhiêu lần sau?

Hắn thở dài nói:
- Ta nghĩ, vẫn nên chỉ có lần này là tốt nhất, cho nên, ai đều không có lần sau. Có chút sai, cả đời chỉ có thể phạm một lần.

- Giết!

Lý Nhàn lạnh lùng nói.

Hùng Khoát Hải vung tay lên, hơn một trăm binh lính đội chấp pháp đi tới, đứng phía sau binh lính Tả Ngự Vệ, rút hoành đao ra giơ lên cao sau đó mạnh mẽ chém xuống, những tiếng kêu rên chợt dừng lại, trên mặt đất lại có hơn một trăm đầu người lăn lộn.

Thời điểm đao hạ xuống, trong lòng mọi người đều chấn động.

- Ta biết các ngươi từng thuộc các đội ngũ khác nhau, có binh lính Tả Đồn Vệ, có binh lính Tả Ngự Vệ, có binh lính Hữu Kiêu Vệ, có binh lính Tả võ vệ, nhưng các ngươi phải nhớ kỹ, các ngươi hiện tại cũng là binh lính của ta.

Lý Nhàn cao giọng nói:
- Các ngươi từng đã là người bị các Đại tướng quân vứt bỏ, Nguyên soái Vũ Văn Thuật vứt bỏ các ngươi, Đại Tùy vứt bỏ các ngươi, ta thì không! Bởi vì ta đối đãi các ngươi như huynh đệ, ta không đành lòng nhìn bất cứ người nào trong các ngươi chết trong tay kẻ địch. Nhưng hiện tại, ta lại không thể không giết người mình, khi đao chém xuống cổ họ, lòng ta đau đớn.

- Ta chỉ muốn mang các ngươi về thật hoàn hảo, không phải chôn xương tha hương. Nếu các ngươi cũng muốn sống trở về, vậy hãy coi mỗi người bên cạnh mình là huynh đệ của mình! Chỉ có đồng tâm hiệp lực mọi người mới có thể quay về nhà, không ai giúp đỡ, các ngươi có thể kiên trì được đến cùng sao!

- Cho nên, tốt nhất từ hôm nay trở đi các ngươi hãy quên các ngươi từng là thân phận gì, đều hãy nhớ kỹ, muốn sống trở về, vậy nhất định phải tuân thủ quân pháp, cái gì là quân pháp?

Lý Nhàn nhìn bốn phía, lớn tiếng nói:
- Chỉ cần ta còn là tướng quân của các ngươi, vậy lời của ta, đó là pháp! Các ngươi nghe rõ chưa!

- Rõ!

Thanh âm trả lời to vang, cam tâm tình nguyện.

Khi Độc Cô Chân nghe tới câu nói Đại Tùy vứt bỏ các ngươi ánh mắt chợt biến đổi, gã kinh ngạc nhìn Lý Nhàn, trong lòng lập tức nổi lên sóng to gió lớn!

Người này... rốt cuộc muốn làm gì?

Nhìn Lý Nhàn, Độc Cô Chân bỗng nhiên bi ai phát hiện, một chuyến này của mình thật sự đi nhầm rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.