Sự Độc Chiếm Của Ác Ma Vô Tình

Chương 55




Từ Chiến Thắng đến trường trung học điều tra án của một thiếu niên bỏ nhà đi, hiệu trưởng thực khách khí tiếp đãi hắn, điều tra xong, hiệu trưởng đưa hắn tới cửa, Từ chiến Thắng nhớ tới nhiều năm trước cũng đến trường học này, chính là khi mới vừa công tác cái án tử có liên quan đến Vu Nhất Xuyên, hắn thuận miệng hỏi: “Thạch hiệu trưởng, trường học ngài mấy năm trước cũng có án đặc biệt, không biết ngài còn nhớ rõ không?”

“Cái án gì?”

“Vốn là án dân sự, nhưng là người bị thương rất nặng cho nên tính hình sự, là một đệ tử các người bị thương nằm viện mấy tháng.”

“Nga, ta có ấn tượng. ” Thạch hiệu trưởng gật đầu: “Ta lúc ấy vẫn còn là phó hiệu trưởng, chuyện này có nghe nói, nghe nói học sinh kia cũng là thiếu niên bất lương, vẫn làm cho lão sư cùng bạn học thực đau đầu, ở ngoài trường cũng gây rất nhiều phiền toái, bất quá trong ấn tượng của ta án này cuối cùng không tìm được hung thủ.”

Từ Chiến Thắng ngượng ngùng nói : “Án này là ta cùng đồng sự phụ trách. ” Nói như vậy không tính nói dối: “Lúc ấy trong số đệ tử bị điều tra có một người kêu Vu Nhất Xuyên, ngài còn có ấn tượng không?”

“Hắn a, có. ” Thạch hiệu trưởng cười nói: “Đoạn thời gian trước làm lễ kỷ niệm ngày thành lập trường,hắn cũng có tới , tiểu tử ấy bộ dạng rất có tinh thần, có năng lực làm việc, lúc trước ở trường học của chúng ta có thành tích thể thao tốt nhất, điền kinh đều là phá kỉ lục a.”

Từ Chiến Thắng ma xui quỷ khiến hỏi: “Vậy thành tích bơi lội của hắn thế nào?”

“Bơi lội? Kia không biết. ” Thạch hiệu trưởng lắc đầu: “Chúng ta đến hiện tại cũng chưa mở khóa bơi lội.”

“Như vậy a.”

Thạch hiệu trưởng tiếp tục đối với Vu Nhất Xuyên khen không dứt miệng: “Tiểu tử kia tiền đồ vô lượng, bây giờ còn trẻ mà có tiền đồ như vậy, tâm địa cũng tốt, khi hắn học đại học bắt đầu làm hoạt động Chí Nguyện Giả đương hội trưởng Chí Nguyện Giả hội, tổ chức không ít hoạt động danh tiếng rất lớn, người trong chính phủ cũng thực thưởng thức hắn, đáng tiếc hắn không thi làm nhân viên công vụ…”

“Chí Nguyện Giả?” Từ Chiến Thắng đột nhiên cảm thấy được có ấn tượng mơ hồ trong đầu chợt lóe mà qua.

Trên đường trở về cảnh cục qua quảng trường nội thành,trên áp-phích lớn mỹ nữ bày ra tư thế kiêu ngạo hấp dẫn, Từ Chiến Thắng chờ đèn xanh đèn đỏ nhìn mỹ nữ trên áp-phích, hắn đột nhiên nghĩ tới.

——————————————————————————————

“Ta trước kia điều tra quá một cái án, là đột nhập nhà ở trái pháp luật, cửa bị mở ra,bên trong không mất cái gì, chính là trên giường hỗn độn.Ta lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, tùy tiện ghi chép một chút coi như xong, hiện tại nhớ tới, trên giường có rất nhiều vết máu.”

Lê Húc ngồi ở trến ghế ngửa đầu nghe Từ Chiền Thắng nói, sau một lúc lâu nói: “Ngươi muốn nói cái gì a?”

“Cái nhà kia hàng năm không có người ở, tình huống này chỉ có người trong xã khu mới biết được, mà tiểu khu đó mới tổ chức xong một lần Chí Nguyện Giả hoạt động, ta buổi sáng đi đến xả khu đó tra bản ghi chép, người tham gia còn có Vu Nhất Xuyên.”

“Này…” Cũng quá gượng ép đi, ngươi không phải thực tin tưởng hắn sao? Lê Húc đem lời muốn nói nhẫn xuống.

Từ Chiến Thắng nhìn hắn: “Nói ra ngươi cũng không hiểu được, chính là ta thật sự cảm thấy được thật trùng hợp, ta hiện tại cũng tin tưởng trực giác kia của ngươi, không chừng hắn có vấn đề.”

“Ngươi đến hiện tại mới tin tưởng ta a. ” Lê Húc cười nói: “Ta đã sớm nói hắn có vấn đề, Vu Nhất Xuyên lúc ấy là một thực tập sinh mới đến, hắn cần một người làm bàn đạp, Phương Lỗi thái độ làm người thành thật, hắn liền lợi dụng Phương Lỗi ăn cắp tư liệu thiết kế viện kiếm tiền, cho nên mới có thể nhanh chóng phát đạt. Cùng hắn kinh doanh công ty, Phương Lỗi mới hàng tháng gửi tiền về nhà.Cho nên đệ đệ Phương Lỗi mới nói có thể ca ca buôn bán, chính là sau sinh ý thất bại, sau đó hắn đi mượn vay nặng lãi, lúc sau bị giết.Nhưng cùng hắn đồng lõa Vu Nhất Xuyên lại vẫn như cũ, dùng tiền Phương Lỗi đổi lấy bằng sinh mệnh, phát triển trở thành như bây giờ, đây là toàn bộ suy đoán của ta, đương nhiên ta hoàn toàn không có chứng cớ, ngươi có tin ta hay không?”

“Không có chứng cớ thì phải đi tìm. ” Từ Chiến Thắng đối hắn vươn tay: “Cùng đi!”

Lê Húc cũng vươn tay, hai người một kích chưởng, đồng thời cầm tay của đối phương, nhìn nhau cười.

—————————————

Diệp Miêu đi về phía phòng học, khi đi đến cửa có người gọi lại hắn: “Diệp Miêu?”

Diệp Miêu xoay người, một nam nhân xa lạ đứng ở phía sau hắn, hắn gật gật đầu: “Là ta…. ngươi có chuyện gì?”

“Ta là cảnh sát.” Lê Húc đem giấy chứng nhận cho hắn xem: “Có mấy câu muốn hỏi ngươi.”

Cảnh sát? Không biết vì cái gì Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn nhìn Lê Húc: “Về cái gì?”

“Về ca ca trên pháp luật của ngươi, Vu Nhất Xuyên.”

Diệp Miêu lui từng bước về phía sau, hắn không biết đã xảy ra chuyện gì: “Anh của ta, anh của ta làm sao vậy!”

Lê Húc tinh tường thấy sắc mặt thiếu niên đột nhiên trở nên trắng bệch, hắn lập tức ý thức được chính mình đem hắn dọa rồi, an ủi: “Vu Nhất Xuyên không có việc gì, ta chính là tới tìm ngươi hỏi thêm, hắn không có việc gì không có việc gì, ngươi đừng lo lắng.”

“Thật sự không có việc gì?” Diệp Miêu lúc này mới hơi chút buông lỏng tâm tình: “Ngươi muốn hỏi cái gì?”

“Chúng ta trước tìm chỗ nói chuyện.”

Hai người đi tới một chỗ bên cạnh trường học, lúc sau Lê Húc nói: “Thật ngại, có thể phải chiếm dụng một thời gian ngắn của ngươi, ảnh hưởng ngươi đi học.”

Diệp Miêu có chút bất an: “Ngươi hỏi đi.”

“Khi ngươi mười bốn tuổi bị một người tên là Lô Uy khi dễ qua, phải không?”

Diệp Miêu không nghĩ tới cảnh sát này ngay từ đầu liền hỏi chuyện lâu như vậy, hắn chần chờ một chút, gật đầu.

“Sau Lô Uy lại bị người đánh tới nằm viện mấy tháng, việc này ngươi biết không?”

Diệp Miêu lại gật đầu: “Nghe nói.”

Lê Húc nói tiếp: “Vu Nhất Xuyên bị điều tra, ngươi biết không?”

Diệp Miêu lập tức nói: “Hắn là trong sạch.”

“Chúng ta lúc ấy không có nhận định là Vu Nhất Xuyên làm, là bởi vì tìm không thấy chứng minh là hắn làm, nhưng là…” Lê Húc nhìn thiếu niên: “Cũng không có chứng cớ chứng minh không phải hắn làm.”

Diệp Miêu đột nhiên nhớ tới đêm hôm đó mùi máu trên người Vu Nhất Xuyên, hắn cảm thấy chính mình phát run.

Lê Húc tiếp tục nói: “Bởi vì lúc ấy chúng ta nhận định hắn cũng không đủ động cơ, đệ tử trong lúc đó tranh đấu không đến mức sẽ xuống tay nặng như vậy, cho nên chúng ta cho rằng là côn đồ báo thù. ” Hắn ngừng một chút: “Trên thực tế hắn cũng có chút động cơ, tỷ như bạn gái bị tranh, tỷ như đệ đệ —— bị khi dễ.”

“Không phải ca ca ta làm.” Diệp Miêu thấp giọng nói: “Ca ca ta sẽ không.”

“Ngươi cảm thấy được hắn sẽ không, ngươi thấy hắn là người như thế nào?”

“Hắn…” Diệp Miêu nhất thời không biết nên nói như thế nào, trong mắt của hắn Vu Nhất Xuyên là người tốt nhất, chính là hắn không thể cùng một ngoại nhân nói như vậy, hắn nghĩ nghĩ: “Hắn tính tình tốt lắm,cũng biết kiềm chế, sẽ không vì tâm tình của mình làm chuyện thương tổn người khác.”

“Ta chỉ là tìm ngươi hiểu một chút tình huống, không phải nói hắn thực thương tổn người khác. ” Lê Húc cười: “Ngươi đừng khẩn trương.”

Diệp Miêu nâng mắt lên: “Không khẩn trương, ta là nói thật.”

“Ân, ta muốn nói một sự kiện có thể sẽ làm ngươi đau lòng, trước nói lời xin lỗi. ” Lê Húc nhìn ánh mắt của hắn: “Là về phụ thân của ngươi.”

Thân thể Diệp Miêu rõ ràng run lên một chút, hắn miễn cưỡng nói: “Ngươi hỏi.”

“Phụ thân ngươi là bỏ mình dưới nước, lúc ấy án tử này là ta xử lý, bất quá lúc ấy hỏi chuyện ngươi là đồng sự của ta, cho nên ngươi chưa gặp qua ta. ” Lê Húc uống một ngụm trà, hỏi: “Ca ca ngươi cùng phụ thân ngươi cảm tình như thế nào?”

“Cũng tốt.” Tuy rằng không phải thật tốt, nhưng là cũng không có rất xấu, ca ca đích thật là không thích ba ba, cảm thấy được ba ba gây trở ngại bọn họ, nhưng cũng không có kịch liệt xung đột qua…

“Lúc ấy khi xảy ra án mạng, bên cạnh phụ thân ngươi chỉ có một mình Vu Nhất Xuyên, không chỉ một người chứng kiến thấy hắn từ cầu thang rơi xuống nước, Vu Nhất Xuyên lúc ấy chạy đi tìm người cứu hắn…”

Diệp Miêu đột nhiên cảm thấy được tim đập rất nhanh.

Lê Húc nói tiếp: “Như vậy, hắn có thể biết bơi lội hay không?”

Diệp Miêu sửng sốt một chút, hắn cho tới bây giờ không nghĩ tới điều này, nhưng hắn trực giác lắc đầu: “Hắn sẽ không, hắn sẽ không, hắn đương nhiên sẽ không…”

Lê Húc thấy thiếu niên này phản ứng quá mức.

“Nếu hắn biết, hắn nhất định sẽ đi xuống cứu ba ba của ta, hắn không có cứu, đã nói lên hắn sẽ không, hắn sẽ không…” Diệp Miêu nói năng lộn xộn: “Ngươi là cảnh sát, đột nhiên chạy tới hỏi ta ca có thể bơi lội hay không, ngươi đang nói cái gì…”

“Thực xin lỗi, điều này chỉ là suy đoán của ta. ” Lê Húc nhanh giải thích: “Ta cũng không nói hắn thấy chết mà không cứu.”

Thấy chết mà không cứu … Diệp Miêu trong đầu trống rỗng.

Lê Húc thấy hắn biểu tình không đúng: “Ngươi không sao chứ?”

Diệp Miêu lấy lại tinh thần, hắn lập tức lắc đầu: “Ca ca ta sẽ không biết bơi lội, ngươi hoài nghi hắn điều này không hề có căn cứ.”

END 53.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.