Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em

Chương 39




“A lô, lát nữa chị tới dọn dẹp nhé, cũng như mọi khi, có điều hôm nay… ừm… hơi bừa bộn một chút. Làm phiền chị rồi, cám ơn nhiều”

Được rồi, cũng may là cô gái làm công việc quét dọn này cũng dễ chịu, tạm thời mình có thể an tâm về cái phòng khách. Còn về phần tay quản lý, thực không biết phải nói sao để anh ta dẹp mấy cái trò vớ vẩn ấy đi đây.

“Vô Song công tử, đến giờ rồi, chúng ta đi thôi”

“Đừng có gọi tôi như thế”

Câu đầu tiên mình nghe thấy trong ngày sao lại từ cái tên quản lý này chứ, còn dám gọi mình bằng cái tên mình không muốn nghe nhất.

“Đợi chút”

“Sao hả?”

“Từ hôm nay tôi lái xe” – để anh lái thì ai biết được còn chuyện gì sẽ xảy ra nữa.

“Được thôi, xin mời”

Là mình ảo tưởng sao? Sao mình lại có cảm giác hôm nay anh ta ngoan ngoãn quá vậy?

________________

“A lô, hôm nay chị tới dọn dẹp được không? Tôi biết hôm nay vẫn chưa đến ngày, nhưng chị có thể đến không, đến cuối tháng tôi sẽ tính thêm tiền tại hôm nay nhà tôi… có… một chút lộn xộn. Làm phiền chị quá, cám ơn”

Thật là, tên quản lý này gây ra cho mình nhiều phiền phức quá đi.

Bây giờ mình có thể yên tâm về cái phòng khách, còn tên đó thì tính sao đây? Chắc chắn anh ta sẽ còn bày nhiều trò nữa.

“Tiểu Càn, dậy chưa đấy? Hay còn mơ về tiểu Vũ?”

“Anh có im ngay không? Mới sáng sớm mà la làng cái gì vậy hả?”

Mình thực sự không muốn mới sáng sớm đã phải ra tay đánh người đâu nha.

“Anh tránh ra, từ hôm nay tôi lái xe”

“Sao vậy? Cậu lái có an toàn không đó?”

“An toàn hay không anh cũng phải để tôi lái, đưa chìa khóa đây”

“Được rồi, cậu thích thì tôi chiều”

Hả? Tên cáo già này, sao hôm nay nghe lời vậy?

________________

Hôm nay Nghiêm Khoan phải quay cảnh còn lại của anh trong phim Mỹ nhân tâm kế, vì phải lên núi nên mới không thể hoàn thành cùng những cảnh khác trong ngày hôm qua được. Việc đi đường núi với anh không thành vấn đề, hơn nữa cũng là ngồi trong xe cùng đoàn làm phim, tuy có hơi lắc lư nhưng vẫn không có trở ngại gì.

Lên đến nơi thì trời cũng gần trưa, mọi người cố gắng dàn dựng cảnh trí thật nhanh để kịp giờ nghỉ trưa, đến buổi chiều sẽ bắt đầu quay.

Nghiêm Khoan đứng trên sườn núi, xung quanh cây cỏ um tùm, còn một hồ sen xanh ngát. Anh nhớ trong kịch bản có đoạn anh cùng Lâm Tâm Như đi trên đoạn đường này thì trời mưa, anh ngắt một cái lá sen làm dù che mưa cho hai người.

Đường lộ không đi lại lên núi đi làm gì không biết? – Nghiêm Khoan nghĩ.

Xong cảnh quay ngày hôm nay anh còn phải đi kí một hợp đồng làm phim mới. Đang trong lúc sắp xếp lịch trình làm việc thì tiếng bàn tán xôn xao thu hút sự chú ý của Nghiêm Khoan.

“Các cô xem, hai người họ có xứng đôi không?”

Vô Ưu đang điềm nhiên ngồi trước cái laptop đem theo sẵn, xung quanh là các cô gái trong đoàn, có cả Lâm Tâm Như nữa. Nghiêm Khoan bỗng dấy lên một linh cảm bất an.

“A, tiểu Càn, lại đây xem luôn cho vui”

“Anh…” – chỉ cần nghe cách anh ta gọi, nhìn cái bản mặt hí hửng của anh ta là Nghiêm Khoan hiểu rõ tay quản lý “thân yêu” của anh đang cho các cô gái kia xem cái gì.

“Đây là Kiều Chấn Vũ phải không? Anh ta có biết chuyện này không?” – cô gái làm trong bộ phận hóa trang hỏi Vô Ưu.

“Biết chứ, hôm qua tiểu Càn còn đưa tiểu Vũ đi ăn tối đấy”

“Thật sao?” – mấy cô gái reo lên thích thú, còn Vô Ưu thì cũng có vẻ đắc ý liếc nhìn Nghiêm Khoan.

“Này, anh phải nói rõ chứ, cái đó là…”

“Cậu ấy ngại rồi, tôi không nói nữa, các cô cũng đừng nên chọc ghẹo cậu ấy nha” – Vô Ưu không một chút lưu tâm đến vẻ mặt tràn ngập sát khí của Nghiêm Khoan, mấy cô gái cũng cười khúc khích rồi lần lượt quay về chỗ làm việc.

“Anh cố tình?”

“A, tôi cũng đi chuẩn bị phục trang cho cậu đây”

“Nè, anh…” – Nghiêm Khoan chưa kịp nói lời nào thì Vô Ưu đã lẩn vào trong đám người đang tất bật chuẩn bị đạo cụ.

________________

“Ok, cắt”

Kiều Chấn Vũ dần nới lỏng tay, buông nữ diễn viên anh đang ôm trong lòng ra. Kể cũng có chút luyến tiếc, cô ấy tóc dài, lại vui vẻ dễ gần, là mẫu người lý tưởng của anh mà.

“E hèm, Vô Song công tử” – hình như Lao thúc nhìn ra được tâm tư của anh nên cất tiếng gọi.

“Vô Song công tử?” – nữ diễn viên kia nhìn anh một cách khó hiểu.

Kiều Chấn Vũ thoáng chút bối rối, chạy lại chỗ tên nhiều chuyện kia, thực muốn đấm cho anh ta một cái nhưng vẫn nhẫn nhịn hạ giọng.

“Anh điên sao? Ở đây mà nhắc tới chuyện đó”

“Thì có sao? Đâu phải không ai biết CẬU LÀ VÔ SONG CÔNG TỬ CỦA HOÀN VŨ ĐẾ PHƯƠNG QUÂN CÀN”

“Anh…” – đây gọi là cố tình chơi khăm. Lao thúc cố tình hét lên thật lớn nửa câu sau để cho tất cả mọi người đều nghe thấy. Chấn Vũ nhất thời không biết phải làm sao khi ai nấy cũng đều nhìn anh chằm chằm.

“Khi nào về tôi sẽ giết anh” – anh ghé vào tai Lao thúc nói nhỏ, giọng tràn ngập phẫn nộ.

“Không sao, vì lát nữa tôi đâu có về với cậu”

“Hả?”

“Việc hôm nay của cậu chỉ có cái này thôi, còn mấy cái hợp đồng đóng phim khác tôi sẽ đi ký thay cậu, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi”

“Hả?”

“Được rồi, đi thay đồ đi”

“Hả?”

“Đừng có “hả” nữa, đi thay đồ rồi về nhà ngủ đi, ha” – Lao thúc vỗ nhẹ vai của Chấn Vũ rồi đi mất dạng.

Kiều Chấn Vũ vẫn còn đứng ngây người ra đó. Mãi một lúc sau, anh mới ngẩng đầu lên trời thầm nghĩ chẳng lẽ hôm nay sắp có bão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.