Sự Dịu Dàng Của Anh Dành Cả Cho Em

Chương 32




Lần này tôi đã không ngồi bật dậy trên giường như mọi khi. Tôi kéo chăn trùm lên đầu như một đưa trẻ con, tự thuyết phục bản thân rằng mình vẫn đang nằm mơ. Rằng nếu tôi nhòm ra ngoài bây giờ, sẽ vẫn thấy mẹ ở trong phòng đợi tôi. Người mẹ đã-mục-rữa-mất-phân-nửa của tôi đang đòi tôi trả lại cuộc sống cho bà, trước khi tôi phung phí nốt nửa còn lại.

Tôi cứ nằm im như thế cho đến khi chóng hết cả mặt vì thiếu oxy. Chỉ đến khi tôi chắc chắn là không có thứ gì bò về phía mình, cũng chẳng thấy có mùi thối rữa nào trong không khí nữa, thì tôi mới dám lật chăn ra và ngồi dậy.

Mọi thứ trong phòng tôi vẫn hoàn toàn bình thường. Cửa sổ vẫn còn đóng, tuy rằng không khóa, mặc dù cả anh Tod và anh Nash thường xuyên cằn nhằn tôi vì tội không khóa cửa. Chăn nệm vẫn sạch bong không tì vết, kể cả hai cái đầu gối của tôi cũng vậy.

Mẹ tôi đã không hề xuất hiện trong căn phòng này. Cũng như bà đã không hề xuất hiện ở bất kỳ đâu trong suốt 13 năm qua. Và sâu thẳm trong tim, tôi biết rằng cho dù mẹ đến gặp tôi đi chăng nữa thì mẹ cũng không bao giờ đòi lại sự sống của con mình như thế.

Mẹ không bao giờ muốn tôi chết. Nhưng đúng là tôi đã lo sợ rằng mình đang lãng phí món quà của mẹ. Và Sabine biết rõ điều đó.

Sau khi nhận ra sự thật ấy xong, nỗi sợ hãi trong tôi dần dần chuyển thành nỗi tức giận vô bờ bến. Đêm nay sẽ lại là một đêm thức trắng đối với tôi. Sabine đã thực hiện công việc của mình rất, rất tốt.

“Cô lại gặp ác mộng đấy à?” Alec hỏi khi thấy tôi nhón chân đi qua chỗ anh ta để đi vào nhà bếp - “Lần thứ hai trong tuần rồi đấy.”

Thứ ba mới đúng, nhưng ai rảnh mà đếm cơ chứ?

“Còn anh không ngủ bao giờ à?” Tôi hỏi, nhưng chân vẫn tiếp tục đi.

Anh ta vứt chăn sang một bên rồi ngồi dậy. “Tôi cũng đang định hỏi cô điều tương tự.” “Tôi ngủ rồi.” - Tôi đáp lại rồi đi thẳng tới cái máy pha cà phê - “Vừa dậy xong. Chỉ là hơi sớm một chút thôi!”

Tiếng lò xo kêu kẽo kẹt sau lưng tôi. “Bây giờ mới có bốn rưỡi sáng.”

Tôi biết chứ, các đốt xương trên người tôi đang đau nhừ đây này. “Thế nên mới bảo là sớm.”

“Cô ngủ còn chưa được đến hai tiếng ý!”

Sàn phòng bếp lạnh tê tái dưới bàn chân trần của tôi. Đáng nhẽ khi nãy tôi phải nhớ đi dép vào mới phải. “Giờ anh lại định làm nhà toán học à?” Hay định làm bố tôi?

“Cô có biết giờ trông cô hệt như bản sao của Sophie không?” - Alec mới chỉ gặp bà chị họ của tôi có một lần, nhưng như thế cũng là quá đủ - “Có chuyện gì thế?”

Sau khi nhìn chỗ cà phê còn sót lại của ngày hôm trước, tôi thấy pha một bình mới quá ư phiền phức, nên đành lấy một lon soda trong tủ lạnh uống tạm. Tôi bật nắp lon rồi thả người đánh phịch xuống cái ghế yêu thích của bố, đối diện với chiếc ghế dài nơi Alec đang ngồi chăm chú nhìn tôi, trên người mặc độc chiếc quần soóc thể thao.

Tôi ngửa cổ tu một ngụm dài rồi nhìn vào đôi mắt đỏ au đầy mệt mỏi của anh ta. “Sabine lại giở trò. Mà có khi chị ta vẫn còn đang lởn vởn đâu đây ý. Tôi cũng chẳng biết nữa.”

“Cô bồ cũ của Nash ý hả?” - Alec giơ tay lên gãi đầu bâng quơ - “Cô ta lại làm gì?”

“Vẫn như mọi khi. Chui vào đầu tôi rồi gieo vào đó những cơn ác mộng. Chuyện này cần phải chấm dứt ngay.”

“Thế thì có vấn đề gì đâu nhỉ?” - Alec nhún vai thờ ơ - “Chỉ là những giấc mơ thôi mà. Cô cứ quên chúng đi rồi ngủ tiếp thôi.”

Tôi chớp mắt nhìn Alec, phân vân không biết có nên nghe theo lời khuyên của anh ta hay không. “Đấy không chỉ là những giấc mơ, Alec ạ. Đấy là những nỗi sợ hãi của tôi, và là thức ăn của chị ta. Chị ta là quỷ mara mà, anh quên à?”

Alec ngồi thẳng dậy trên ghế, mắt tròn xoe ngạc nhiên. “Sabine là quỷ mara á? Sao cô không kể với tôi?”

“Tôi có kể với anh rồi mà!”

Alec lắc đầu quả quyết. “Đêm hôm nọ cô kể là nằm mơ thấy cô ta ôm hôn người yêu cũ của cô, xong đêm nay thì bảo cô quen một con quỷ mara. Nhưng lại chưa bao giờ đề cập tới chuyện con quỷ mara kia và Sabine là cùng một người.”

Tôi đặt lon nước xuống rồi cau mày nhìn anh ta trân trối. “Tình hình là anh cần phải ngủ nhiều hơn đi, Alec ạ. Đêm qua tôi vừa nói với anh chị ta là quỷ mara xong! Lúc trong bếp ý, nhớ không?”

Trông Alec có vẻ giật mình - nếu không muốn nói là hoảng sợ, nhưng chỉ trong tích tắc - sau đó toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt anh ta đột nhiên biến mất, giống như cái cầu dao điện sập xuống làm tắt phụt mọi ánh đèn trong khu phố - “Đêm qua á?” - Anh ta hỏi lại, hai tay ôm lấy đầu - “Có phải vào lúc nửa đêm không?”

“Ừ, lúc anh còn đang mải xử lý hộp bánh quy của bố tôi ý!”

Anh ta chậm rãi thở ra, miệng lẩm bẩm. “Thì ra ý bác ấy là muốn nói đến chuyện đó.”

“Cái gì cơ?” - Tôi nhoài người về phía trước để quan sát biểu cảm trên khuôn mặt anh ta - “Anh không sao chứ hả?”

“À ừ. Tôi chỉ là... bị mất ngủ ý mà. Tôi hầu như không nhớ tí gì chuyện đêm qua thật. Vậy ra... Sabine là một mara à? Thật ý hả?”

“Cuối cùng thì anh cũng bắt nhịp được với câu chuyện rồi đấy.” - Tôi quay đầu chậm rãi từ trước ra sau cho đỡ mỏi cổ - “Chị ta đang tìm cách khai thác các nỗi sợ hãi của tôi để khiến tôi phải hoảng sợ và từ bỏ anh Nash”.

“Uầy” - Alec huýt sáo, rồi ngả người ra sau, hai tay khoanh lại trước ngực - “Thế thì tệ thật. Khác gì hành hạ không cho con nhà người ta ngủ.”

Tôi cầm lon soda lên và nhấp thêm một ngụm, để giữ cho tinh thần được tỉnh táo. “Giờ thì anh hiểu tại sao tôi không dám đi ngủ rồi chứ.”

“Thế cô định sẽ làm thế nào? Cô không thể để cô ta tiếp tục lấn át mình như thế được.” Alec có vẻ đã tỉnh táo hơn, và tôi cũng cảm thấy thoải mái hơn khi anh ta trở lại là chính mình.

“Tôi biết. Tôi cứ tưởng sau khi tôi cho chị ta một cái bạt tai thì mọi chuyện đã giải quyết xong rồi cơ, và anh Nash cũng bảo...”

“Khoan, cô mà cũng dám tát người khác ý hả?”

Các ngón tay của tôi nắm chặt lấy lon nước lạnh. “Tại sao ai cũng có vẻ ngạc nhiên khi nghe chuyện đấy thế nhỉ?” - Alec chỉ nhướn mày nhìn tôi - “Thôi được, tôi thừa nhận trông mình không giống một đứa hay đi đánh lộn cho lắm. Nhưng ai bảo chị ta gây sự trước. Tóm lại, sau đó anh Nash nói là chị ta đã hứa từ giờ sẽ không can hệ vào những giấc mơ của tôi nữa. Nhưng rõ ràng chị ta đã nói dối. Hoặc không thì là anh ấy.”

“Thế cô nghĩ là ai đang nói dối cô?”

Tôi lại với lấy lon nước để né tránh câu trả lời. “Thực sự tôi cũng không biết nữa. Thành thật mà nói, tôi chưa bắt được quả tang Sabine nói dối lần nào, con người chị ta chẳng tới mức đáng sợ, trong khi dạo gần đây anh Nash lại leo lẻo nói dối tôi hết lần này đến lần khác. Thật đáng buồn khi phải thừa nhận rằng tôi thấy tin cô bạn gái cũ kiêm sát thủ liên hoàn kia còn hơn là anh ấy.”

“Sát thủ...” - Alec trố mắt ra nhìn tôi - “Cô thực sự nghĩ rằng cô ta giết mấy giáo viên đó à?”

“Tôi cũng không biết nữa. Sabine luôn công khai thừa nhận tất cả những việc mình đã làm, duy chỉ có điều này là chị ta nhất định không chịu thừa nhận. Dù gì thì cảnh sát cũng đâu thể bắt giữ chị ta vì tội rình rập giấc mơ của người khác, đúng không? Vì vậy, có thể chị ta không phải là hung thủ thật.” - Tôi nhún vai và ngả đầu ra sau ghế - “Nhưng tôi cũng chẳng có nghi phạm nào khác. Mà chẳng phải chính anh cũng nói quỷ mara là nghi phạm lớn nhất còn gì.”

Alec cau mày. “Ừ, nhưng đó là trước khi tôi biết thì ra cô đang nói về một người bạn cùng trường.”

“Chuyện đó thì liên quan gì?”

Anh ta nhún vai, rõ ràng là đang do dự điều gì. “Thế này nhé, có thể đúng là một loài nào đó về mặt lý thuyết hoàn toàn phù hợp với các đặc điểm cô đang tìm kiếm, nhưng điều đó không có nghĩa là cứ thuộc loài đó thì chắc chắn là kẻ giết người. Cô không thể buộc tội một người giết hại thầy cô giáo của mình mà không có đầy đủ bằng chứng được Kaylee ạ.”

Tôi ngập ngừng trả lời. “Quá muộn rồi.”

Alec chớp mắt. “Làm ơn đừng nói với tôi là cô đã buộc tội giết người thẳng vào mặt cô nàng mara đó nhé. Lại còn là một mara vốn đã không ưa gì cô nữa chứ.”

“Ừm... phải, tôi đã làm thế đấy.”

“Khỉ thật!” - Alec ngả hẳn người ra đằng sau và nhìn chằm chằm lên trần nhà - “Tôi cũng không biết nên bảo cô dũng cảm hay ngu ngốc nữa, Kaylee ạ. Hèn gì mà cô ta lại cứ thích chơi trò dệt giấc mơ trong đầu cô như thế.”

Mặt tôi giờ đã nhăn tít lại. “Thì mấy hôm nay chị ta đã làm trò đó suốt rồi đấy thôi. Với cả tôi suy đoán như thế có gì là sai. Sabine là người duy nhất có động cơ và cơ hội để làm chuyện đó.”

Alec lại nhoài người về phía trước và lắc đầu nhìn tôi. “Cô xem quá nhiều phim truyền hình rồi đấy. Ngoài đời thực chẳng phải cái gì cũng rõ mười mươi như thế đâu. Nhất là khi nghi phạm của cô thậm chí còn không phải là con người.”

Tôi hậm hực ngồi sát vào mép ghế, mặt đầy tức tối. Tại sao chỉ có mỗi tôi là người duy nhất nhìn ra bản chất thật của Sabine thế nhỉ? “Chị ta đang tìm mọi cách dọa cho tôi sợ để mà từ bỏ, cả anh Nash và cuộc điều tra lần này.”

“Cô ta muốn cô từ bỏ người bạn trai mà đến chính bản thân cô còn chưa chắc là muốn quay lại, và một cuộc điều tra mà danh sách tình nghi toàn là những sinh vật siêu nhiên được viết nguệch ngoạc trên một tờ giấy nhắn? Xin lỗi nhé Kay, nhưng tôi chẳng hề thấy cô ta có vấn đề gì khác thường cả.”

Nếu mà nói kiểu như Alec thì toàn bộ sự việc nghe thật... mơ hồ. Và cực kỳ, cực kỳ thảm hại. Nhưng dù thế nào... “Nếu anh là cảnh sát điều tra một vụ giết người, chẳng phải nên chú ý tới những nghi phạm từng có tiền án tiền sự trước sao?”

Tai Alec lập tức vểnh lên. “Khoan đã, Sabine từng có tiền án á? Cô chẳng kể với tôi chuyện đấy gì cả.”

“Có, tôi có kể mà!” - Tôi đặt lon nước của mình xuống bàn và nhíu mày nhìn anh ta - “Anh thực sự cần phải học cách tập trung hơn đi. Tôi biết anh vẫn đang trong quá trình thích nghi với thế giới con người, nhưng bộ nhớ của anh có nhiều lỗ hổng đến mức xuyên cả sợi mỳ qua được rồi đấy.” Đây rõ ràng không phải chỉ là một sự đãng trí thông thường. Tôi có thể đoán ra được điều đó, qua cái cách anh ta tránh không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, hai vai căng cứng đầy căng thẳng.

Một cơn ớn lạnh bỗng chạy dọc sống lưng tôi. “Chuyện gì đang xảy ra thế Alec?”

Alec hít một hơi thật dài, thật chậm rãi, và sau vài giây im lặng, cuối cùng anh ta cũng chịu nhìn thẳng vào mắt tôi. Đôi mắt nâu của anh ta ngập tràn nỗi sợ hãi. “Có điều gì đó không ổn, và tôi nghĩ tôi biết chuyện gì đang xảy ra. Tôi cần phải nói với cô một chuyện, nhưng cô phải hứa là không được bấn loạn lên đấy nhé?”

Tại sao mọi người luôn nói với tôi câu này thế nhỉ?

Cơn ớn lạnh vẫn tiếp tục chạy dọc theo sống lưng của tôi, từ từ bò sang hai bên cánh tay. “Bảo tôi đừng bấn loạn có khác nào làm tôi thấy bấn loạn đâu...”

“Xin lỗi.” - Alec hít một hơi thật sâu - “Chuyện là thế này... Ký ức của tôi về những ngày qua không chỉ là những cái lỗ thông thường đâu, mà phải gọi là những cái hố mới đúng. Những cái hố sâu và lớn.”

Ôi trời! “Lớn từng nào cơ?”

Alec dựa lưng ra sau ghế và giơ hai tay lên xoa mặt. “Lớn khủng khiếp luôn. Tôi thức dậy và không có một chút ý niệm nào về việc mình đang ở đâu. Tôi không thể nhớ được mình đang làm gì. Cảm giác thấy rất... bất an.”

Tôi thấy phải nói là “kỳ quái và đáng sợ” mới đúng. Nhưng suy cho cùng, tôi đâu có bị nỗi sợ hãi bao vây suốt một phần tư thế kỷ như anh ta đâu mà phán xét.

“Từ khi nào...?” - Tôi mở miệng định hỏi tiếp nhưng rồi chợt hiểu ra điều Alec vừa nói - “Khoan đã, anh vừa nói là anh “tỉnh dậy” và không nhớ chuyện gì đã xảy ra. Vậy là... chuyện đó chỉ xảy ra khi anh đang ngủ à?”

Nỗi sợ hãi tràn ngập trong người tôi và tôi cảm thấy miệng bắt đầu thấy đăng đắng. Một thứ mùi vị vừa nặng vừa hôi thối. Và vô cùng quen thuộc...

“Phải, chính là hắn đấy, Kaylee ạ.” - Toàn thân tôi như bị ánh mắt u tối của Alec làm cho tê liệt hoàn toàn - “Lão Avari đã nhập vào cơ thể tôi.”

“Không đâu.” - Tôi lắc đầu kịch liệt phản đối. Mặc dù tôi biết dù có chối bỏ cũng chẳng được gì - “Không, không thể nào, lão ta không thể làm thế được!” Tôi cố ép mình đặt lon nước xuống bàn, trước khi nó bị tôi bóp nát và bắn hết nước soda lạnh lên người.

Alec vẫn chăm chú ngồi quan sát tôi trên chiếc ghế sô-pha. Đột nhiên lúc này trông anh ta yếu đuối đến lạ kì. Trẻ hơn so với cái cơ thể 19 tuổi kia, và trẻ hơn rất nhiều so với trí óc và tâm hồn tuổi trung niên của anh ta. “Nếu không thế thì chẳng có cách giải thích nào khác cả!”

“Kể cả cái giả thuyết của anh nghe cũng rất vô lý!” - Tôi vẫn nhất quyết không chịu tin - “Không thể nào là lão Avari được! Lão ta đâu có đủ sức mạnh để làm điều đó. Nhất là khi không còn anh ở bên đó để cung cấp thêm sức mạnh cho hắn.”

Trong suốt nhiều năm, gã tà ma ấy đã sử dụng Alec như một tủ đồ ăn di động, ngày ngày hút năng lượng và chất dinh dưỡng từ anh ta để có thêm sức mạnh thực hiện những tham vọng và âm mưu tàn ác khác của lão. Nhưng giờ khi không còn Alec ở bên cạnh nữa, lão Avari đâu còn đủ năng lượng để nhập vào một người ở bên thế giới loài người. Ít nhất là không thể thường xuyên hoặc trong một thời gian dài được.

Alec thở dài não nề. “Tới thời điểm này thì tôi chỉ có thể tin là lão ta đã tìm được một người đại diện mới. Không thì cũng chẳng biết phải giải thích thế nào khác nữa.”

Đầu tôi có cảm giác như sắp nổ tung. “Ý anh là lão Avari đã nhập vào cơ thể của anh chỉ để buôn chuyện tào lao với tôi và kiếm mấy cái bánh ngọt ý hả? Không phải đâu!” - Chắc chắn là anh ta đã nhầm. Tôi tin là như vậy - “Alec, rõ ràng là anh đã nói chuyện với tôi mà. Cả hai lần đều là anh, chắc chắn là giọng của anh, chứ không phải lão Avari. Nếu lão ta nhập vào anh thật thì sao có chuyện như thế được?”

Alec lặng lẽ lắc đầu buồn bã. “Đúng là sẽ không thể nếu lão ta nhập vào cô. Hoặc Emma hay Sophie, hay một ai khác lão ta không hiểu rõ. Nhưng tôi đã ở bên cạnh lão ta suốt 26 năm trời và ngày ngày bị lão ta hút năng lượng. Lão Avari đã quá quen thuộc với cơ thể tôi, vì thế hoàn toàn dễ hiểu khi lão ta biết phải làm sao để điều chỉnh giọng nói và hành động giống với tôi.”

Hơi thở của tôi càng lúc càng dồn dập, và tôi đã phải cố kìm nén để giữ cho đầu mình khỏi nổ tung. Đây không thể là sự thật được! Không thể có chuyện lão Avari đang ở rất gần với chúng tôi - bên trong cơ thể Alec - mà không ai hay biết gì! Nhất là khi giờ tôi đã biết rõ các dấu hiệu. Giọng nói chính là đặc điểm nhận dạng rõ nhất. Ai mà ngờ lão ta lại có thể nhại được cả giọng của con rối của mình!

“Nhưng nếu như thế thì thật vô lý, Alec ạ. Tại sao lão ta lại phải tốn chừng ấy năng lượng chỉ để trò chuyện với tôi và nạp thêm ít đường như thế? Lão ta thậm chí còn không hề nói cho tôi biết việc mình đang làm, chứng tỏ cũng không hút được chút sợ hãi hay tức giận nào của tôi. Vậy thì lão ta bày ra lắm trò phiền phức như thế để làm gì khi mà chẳng có chút lợi lộc nào hết?”

Alec không trả lời mà chỉ chống hai khuỷu tay lên gối, đầu cúi gằm giữa hai tay. Tất cả những gì tôi có thể nhìn thấy ở anh ta khi ấy là những hơi thở gấp gáp và nặng nề.

“Alec, còn chuyện gì mà anh chưa kể cho tôi nghe đúng không?” Bởi vì rõ ràng là anh ta vẫn còn giấu tôi chuyện gì đó. Rất nhiều là đằng khác.

Nhưng anh ta lặng thinh không hề trả lời.

Tôi rời khỏi chiếc ghế đang ngồi và bước tới ngồi xuống cạnh Alec, đặt một tay lên cánh tay ấm áp của anh ta. “Alec?” Tôi không biết nên nổi giận vì anh ta không chịu mở lòng với mình hay nên thông cảm với nỗi đau anh ta đang phải chịu đựng nữa.

Cuối cùng anh ta hít vào một hơi run rẩy và ngẩng đầu lên. “Tôi nghĩ chính tôi là người đã giết chết các giáo viên đó, Kaylee ạ. Tôi nghĩ lão Avari đã lợi dụng tôi để giết người. Và tôi không biết phải làm thế nào để bắt lão ta dừng lại.”

Phòng khách nhà tôi đột nhiên tối sầm lại. Tôi không thể nghĩ thêm được gì nữa, thậm chí đến hít thở thôi cũng thật khó khăn. Có qua nhiều suy nghĩ trong đầu tôi lúc này, quá nhiều các câu hỏi, khiến tôi không thể tập trung vào một câu nào cụ thể.

“Alec...” - Tôi nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, hi vọng bằng cách đó có thể tập trung đan xen các suy nghĩ trong đầu mình lại - “Tại sao... Điều gì...” - Tôi hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp - “Sao có thể như thế được? Rõ ràng các thầy cô ấy đều chết trong khi ngủ mà. Anh Tod cũng bảo là trên người họ không hề để lại bất cứ dấu vết gì.”

Khi thấy Alec chỉ cúi gằm mặt, nhìn chằm chằm xuống chân, tôi đành tiếp tục hỏi, hi vọng có thêm thông tin gì đó để khỏi phải tưởng tượng lung tung. “Không lẽ anh định nói là do lão Avari có thể... Nói thế nào nhỉ... Ý anh là lão ta có thể sử dụng năng lực của mình thông qua cơ thể anh, trong khi đang ở trong thân xác anh?”

Tôi không thể hình dung còn có điều gì khủng khiếp hơn thế nữa. Thật đáng sợ khi biết rằng có một tà ma đang kiểm soát cơ thể của mình. Nhưng nếu hắn lại còn có khả năng khiến ta giết người, bằng những năng lực mà bản thân ta không hề sở hữu thì thật là...

Không còn từ nào để diễn tả nỗi kinh hoàng của tôi vào giây phút đó.

“Không phải thế đâu.” - Cuối cùng Alec cũng chịu mở miệng và ngẩng mặt lên nhìn tôi - “Lão ta không thể sử dụng khả năng của mình bên ngoài Cõi âm, kể cả khi đang ở trong cơ thể tôi. Nhưng lão ta có thể sử dụng các năng lực của tôi.”

“Hả?” - Ruột gan tôi đảo lộn như muốn chui tuột ra ngoài - “Các năng lực gì cơ?”

Tôi bắt đầu nghi ngờ Alec không phải là con người kể từ khi anh ta liên lạc với tôi từ Cõi âm thông qua cơ thể Emma, nhưng cho đến tận hôm nay vẫn chưa thấy anh ta có biểu hiện gì khác người cả. Mà trước giờ anh ta cũng chưa từng đề cập tới bất cứ chuyện gì liên quan tới vấn đề đó.

Tôi đứng bật dậy và lùi vội ra xa khỏi Alec để đề phòng bất trắc. “Làm ơn hãy nói với tôi anh là con người đi Alec. Tôi cần anh nói với tôi rằng anh là con người, ngay bây giờ. Hãy nói rằng không phải anh đã giấu bố con tôi một chuyện lớn đến như vậy suốt hai tuần qua.”

Làm ơn hãy để cho tôi tin lời anh ta...

Alec vẫn ngồi yên, tôi nghĩ anh ta cũng hiểu rằng nếu đứng dậy lúc này tôi sẽ mất nốt chút kiểm soát còn lại và hét ầm lên gọi bố. “Tôi không thể nói cho cô biết được Kaylee ạ. Tôi không muốn cô sợ và xa lánh tôi.”

“Quá muộn để lo tới chuyện ấy rồi, chẳng thà anh cứ nói thật đi thì hơn.” - Tôi vòng qua cái bàn nước và đi giật lùi ra phía bên kia phòng - “Rốt cuộc anh là cái gì thế?”

Alec thở dài và liếc nhìn cái gối trên ghế sô-pha, như thể muốn xé tan nó ra từng mảnh, hoặc ôm nó vào lòng. “Chuyện dài lắm.”

“Tôi cũng đâu có ý định đi ngủ lại.” Tôi ngồi lại xuống ghế và cầm lấy lon nước cho tay đỡ trống trải.

“Mẹ tôi là con người...” - Cuối cùng anh ta nói - “Cách đây hơn nửa thế kỷ lão Avari đã bắt giam và biến bà thành người đại diện của mình trong suốt nhiều năm. Trong thời gian đó, bà đã yêu. Không phải với lão ta...” - Alec nói ngay trước khi tôi kịp thắc mắc - “Mà là một người khác. Với bố tôi. Thỉnh thoảng ông lại giúp bà thoát khỏi sự kiểm soát của lão Avari trong một khoảng thời gian ngắn, bằng cách đánh lạc hướng sự chú ý của hắn với những món đồ chơi mới hơn và bóng bẩy hơn mẹ tôi.”

Nghe đến đây bụng tôi càng cảm thấy nôn nao khó chịu hơn. “Bố anh đã mang tới cho lão Avari những người khác để... làm thức ăn? Và để hành hạ ý hả?”

“Không cứ nhất thiết lúc nào cũng phải là con người, bởi vì các tà ma có rất nhiều sở thích, và...” - Alec dừng lại khi thấy vẻ khiếp sợ đang hiện rõ trên khuôn mặt tôi - “Bố tôi làm vậy là vì mẹ tôi. Để giải thoát cho bà khỏi những cơn đau đớn trong giây lát. Để hai người họ có thể ở bên cạnh nhau.”

Và ngay lập tức tôi hiểu ra vấn đề, mặc dù thật khó lòng thông cảm cho những hành động kiểu như thế. Chính anh Tod cũng đã làm điều tương tự với Addison, sau khi chị ấy chết đi mà linh hồn lại bị lão Avari chiếm giữ.

Tôi gật đầu ra hiệu cho Alec tiếp tục câu chuyện.

“Thế rồi mẹ tôi có thai và bố mẹ tôi cần phải rời khỏi Cõi âm, và quan trọng hơn cả là lão Avari không bao giờ được biết về sự tồn tại của tôi. Nếu lão ta sở hữu được nguồn năng lượng của một đứa con lai như tôi - dồi dào và bền bỉ hơn bất cứ con người nào có thể cung cấp - thì lão ấy sẽ trở nên quá mạnh và mẹ tôi sẽ không bao giờ có thể thoát ra khỏi đó. Vì thế, bố tôi đã sắp xếp để một người từng chịu ơn của bố làm trung gian đưa mẹ tôi trở lại thế giới con người. Kể từ đó họ không bao giờ còn gặp lại nhau nữa, và tôi được nuôi dạy ở đây, như một con người.”

“Và mẹ anh đã không hề kể cho anh biết điều đó?” Nghĩ đến đây, đột nhiên tôi thấy thông cảm với Alec vô cùng. Tôi cũng đã lớn lên trong hoàn cảnh tương tự như vậy, hoàn toàn không hề biết gì về thân phận thực sự của mình, về sự khác biệt cũng như những năng lực của bản thân.

“Bà giấu tôi cho tới khi tôi trưởng thành và sự khác biệt của tôi càng ngày càng bộc lộ rõ rệt. Bà đã phải buộc lòng kể hết mọi chuyện cho tôi nghe, bởi vì tôi cần phải học cách kiểm soát bản thân mình. Để tránh làm bị thương những người vô tội. Sai lầm lớn nhất của bà chính là đã liên lạc với bố tôi để nhờ giúp đỡ. Bà đã gửi tin nhắn cho ông thông qua người bạn đã giúp đưa bà rời khỏi Cõi âm năm xưa, nhưng chính điều ấy đã khiến bà lại một lần nữa lọt vào tầm ngắm của lão Avari. Lão ấy đã tóm được người bạn kia trước khi tin nhắn kịp đến tay bố tôi, và... tôi cũng không biết là lão ta đã đe dọa hay hứa hẹn cái gì mà ông ta đã đưa mẹ tôi trở lại Cõi âm, thay vì đưa tin. Và một khi lão Avari đã bắt lại được bà, không tốn nhiều thời gian để lão ta biết về sự tồn tại của tôi.”

“Lão ấy đã bắt được anh bằng cách nào?” Giọng tôi nhỏ tới mức hầu như chỉ có mình tôi nghe được. Lão Avari đã làm điều tương tự với anh Nash, và với bố tôi. Thật kinh khủng khi biết rằng gã tà ma khốn kiếp ấy có khả năng lôi kéo bất cứ ai mà lão ấy muốn từ thế giới của chúng tôi sang bên Cõi âm, bất cứ lúc nào lão ấy thích.

Làm sao tôi còn dám đi ngủ, sau khi biết được điều đáng sợ đó?

“Lão ta nói với tôi rằng tôi có thể trao đổi bản thân để cứu lấy mẹ. Lão ấy thề sẽ gửi trả lại mẹ tôi ngay sau khi tôi chịu giao nộp bản thân mình.”

“Lão ấy có giữ lời không?” Tim tôi đập mạnh tới nỗi tôi gần như không thể nghe thấy tiếng của Alec nữa. Và tôi sợ rằng tôi đã biết câu trả lời.

“Có. Nhưng lão ấy chỉ đề cập tới chuyện mẹ tôi đã chết. Lão ta đã hút kiệt năng lượng của bà trong một lần lên cơn đói. Và sau khi tôi đi qua Cõi âm, lão ta đã giữ lời gửi xác của bà trở lại thế giới con người.”

Quai hàm của Alec cứng lại và tôi hiểu rằng nếu không phải vì đã có hàng chục năm trời khóc thương mẹ thì giờ chắc anh ta cũng đã vỡ òa trong nước mắt rồi. “Tôi đã không được dự đám tang của bà. Tôi cũng chẳng biết bà được chôn cất ở đâu. Thậm chí ngày ấy có ai tìm thấy bà không tôi cũng không dám chắc. Tôi chỉ biết một điều, cho dù tôi còn bất cứ người thân nào đi chăng nữa thì tôi cũng không thể đi gặp họ, bởi tôi không hề già đi một chút nào, kể từ ngày mẹ tôi qua đời. Hơn nữa sau những gì lão Avari đã làm với cơ thể của tôi... tôi càng không thể đặt những người thân còn lại của mình vào nguy hiểm. Cô và bố cô là tất cả những gì tôi có ở đây. Và nếu tôi không thể khiến lão Avari ngừng ngay việc nhập vào cơ thể mình, tôi sẽ mất cả cô.”

Tôi muốn phủ nhận những lời anh ta vừa nói. Tôi muốn vòng tay ôm chầm lấy anh ta để an ủi, giống như an ủi một người anh trai tôi chưa bao giờ có. Hoặc như một người chú, vì thật ra tuổi tác chúng tôi chênh lệch cũng khá nhiều. Nhưng tôi không thể làm được, bởi Alec nói đúng. Nếu thực sự lão Avari có thể kiểm soát Alec tới mức ấy thật thì sẽ không ai được an toàn. Nhất là hai bố con tôi.

“Lão ta làm vậy bằng cách nào? Làm thế nào mà lão ta có thể khiến anh giết người được? Rốt cuộc anh là loài gì hả Alec?”

Alec ngước đôi mắt nâu trong vắt lên nhìn tôi. “Tôi có một nửa là Thần Ngủ.”

“Thần Ngủ là cái gì?” - Tôi nín thở chờ đợi lời giải thích của anh ta, nhưng tim tôi vẫn đập binh binh trong lồng ngực.

“Thần Ngủ là một loài sinh vật nhỏ thuộc Cõi âm mà nguồn thức ăn chính là năng lượng của loài người khi đang ngủ, được chảy qua ranh giới giữa hai thế giới. Một Thần Ngủ thuần chủng không thể đi qua thế giới con người nhưng tôi thì có thể. Tôi nghĩ lão Avari đã sử dụng tôi để hút cạn năng lượng của các giáo viên trong giấc ngủ của họ.” - Alec nhắm mắt lại, sau đó mở mắt ra để tôi có thể nhìn thấy nỗi tức giận cùng mặc cảm tội lỗi đang hiện rõ trong mắt anh - “Có vẻ như ở đây tôi còn hữu dụng với gã tà ma ấy hơn cả hồi còn ở bên Cõi âm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.