Sự Cứu Rỗi Của Thánh Nữ

Chương 4: Lạc đường




"Mạng trường, đi chết đi! Em gái ngươi lại rớt mạng!" Hoàng Doanh hai tay vỗ vào bàn, mặc dù cái hắn muốn vỗ là máy tính xách tay, bất quá may là hắn không tức quá vung tay bừa bãi, nếu không làm hỏng máy tính, cuối cùng chịu khổ lại chính là hắn.

"Hoàng tạc mao, lại từ biệt Internet nữa à. Không nên tức giận, không đáng, mạng trường khá là dỏm. Đến đến, chúng ta đánh bài." Bạn cùng phòng Ngụy Võ bị Hoàng Doanh đột nhiên vỗ bàn dọa nạt, vừa nhảy vừa vỗ ngực gọi người lại đánh bài.

"Đúng, ai mà không biết mạng trường thường xuyên bị rớt, mày cũng đừng bỏ rơi bạn bè cả ngày." Một bạn cùng phòng khác - Tiểu Tứ Tử cũng phụ họa nói theo.

"Không đánh, không đánh, tao ra ngoài nạp tiền mạng, thuận tiện hỏi quản lí viên xem rốt cục thế nào. Sát! Đã ăn tiền không nên làm việc như heo!" Hoàng Doanh mắng chửi đi ra khỏi phòng, bạn cùng phòng thấy cũng không trách, xoay người tiếp tục trận đấu địa chủ của bọn họ.

Mạng trường tàn bạo bị cắt dài hạn, Hoàng Doanh cũng không phải không muốn khoan dung, trước đó đã đến phòng điều hành hỏi qua, nhưng nghiệp vụ viên nói, mạng của tòa ký túc xá đối diện không được bảo đảm.

"F*ck!" Hoàng Doanh bên đi bên mắng.

Gần đây mạng trường càng lúc càng lợi hại, bình thường tốc độ chậm không nói, bây giờ kể cả QQ cũng không thể lên. Hắn không chỉ lên QQ để dạo, hừ! Một lúc lâu sau, trang mạng cũng mở được. Vừa thấy trạng thái kết nối, được lắm gia hỏa nhà ngươi! Tiền đã trả rồi mà lại tiếp tục rớt mạng ư!

Đóng tiền xong, Hoàng Doanh nhìn em gái thu ngân khả ái, hỏi: "Hey, gần đây mạng trường của các người thế nào a? Kể cả không lên mạng cũng trừ tiền."

Cô thu ngân đầu cũng không ngẩng, xa cách nói: "Không biết, tôi không quan tâm."

Hoàng Doanh đang muốn bộc phát, chợt thấy cánh cửa sau bàn thu ngân mở ra, một soái ca từ bên trong đi ra.

Cô thu ngân nghe thấy tiếng vang từ phía sau, liền đứng lên xoay người tiến đến thăm hỏi: "Thầy Ngô, vất vả cho thầy a. Nhìn thầy xem, đều ra nhiều mồ hôi như thế, tôi giúp thầy lau một chút..." đang nói liền muốn đem móng heo của mình đến trên mặt soái ca.

Ngô Hàn Thao nghiêng đầu, có chút không nhịn được nói: "Không cần, đã sửa được rồi." vừa nói vừa cầm lấy áo khoác trên ghế muốn lập tức rời đi.

Hoàng Doanh cũng không nhanh chóng rời khỏi mà đứng ở bên cạnh xem kịch vui.

Thao! Nữ nhân kia tưởng ả là thần tượng phim ảnh sao?! Lại giúp người ta lau mồ hôi... Làm ơn đi, mê trai cũng phải có giới hạn chứ. Ọe!

Đang nói thầm trong lòng, Hoàng Doanh không chú ý tới có người đi về phía mình.

"Hoàng Doanh." Người nọ đột nhiên kêu lên.

"A! thầy, thầy Ngô!" Sau khi nhìn rõ người nọ, Hoàng Doanh kinh ngạc một chút, "Thầy Ngô khỏe thầy Ngô em có việc thầy Ngô em đi trước thầy Ngô hẹn gặp lại!" Hoàng Doanh nói chuyện không có lấy dấu chấm câu, nói xong liền muốn bôi mỡ vào lòng bàn chân chuồn mất, sao lại có thể gặp phải giảng viên của mình ở đây a.

Hoàng Doanh người này từ nhỏ đến lớn có một tật xấu, chính là chỉ cần ở riêng với lão sư thì liền trở nên khẩn trương. Tuy nói thầy Ngô này chỉ lớn hơn hắn vài tuổi, nhưng hắn vẫn cứ cảm thấy khó xử. May mà trừ phi cần thiết, hắn và giảng viên căn bản là mười ngày nửa tháng cũng không cần gặp mặt, sao lại nghĩ đến hôm nay bị tóm được tại chỗ này, hơn nữa hắn còn vừa xem được kịch hay của y.

"Gấp cái gì? Nghe được em ở đây nói về mạng trường, thế nào?" Ngô Hàn Thao nhíu mày nhìn Hoàng Doanh rõ ràng nói chuyện mất tự nhiên, lại giơ tay trái lên nhìn thoáng qua, tiếp theo không hề nói lí do kéo tay Hoàng Doanh ra khỏi cửa, "Đi, ăn cơm trước."

"Hey?!" Hoàng Doanh thật sự không dám dùng sức tránh, chỉ thấy cảm thấy nơi bị Ngô Hàn Thao nắm lấy, một cổ ấm áp xuyên qua lớp áo mỏng truyền vào người mình.

F*ck mạng trường! Đem Hoàng Doanh đẩy đến hoàn cảnh này đều do mạng trường, nếu như không phải tại nó, hôm nay có thể gặp phải Ngô Hàn Thao sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.