Sự Cố Hay Là Do Duyên Số

Chương 29: Giải quyết vấn đề (2)




Sau chừng ba hay bốn miếng gì đấy, cô gái chợt nhìn sang Thiên Ma, thấy hắn vẫn chưa động đũa bèn hỏi:

"Sao ngươi không ăn?"

Ánh mắt buồn bã, Thiên Ma không đáp mà hỏi lại, giọng trầm hẳn:

"Ngươi có thể gắp cho ta không?"

Thoáng nghĩ ngợi, cuối cùng cô gái cũng chiều theo:

"Ngươi muốn ăn món nào?"

"Món này."

Cô gái gắp cho vào chén trên tay Thiên Ma.

"Món này."

Cô gái tiếp tục gắp.

"Món này nữa."

Cô gái lại gắp.

...

Bữa ăn không lâu lắm, chỉ tầm mười lăm phút thì đã xong. Thu lại đống bát đĩa trên bàn, Thiên Ma đứng dậy. Trước khi ra ngoài, hắn đột nhiên nói:

"Cảm ơn ngươi vì đã cho ta nhìn lại một chút kí ức."

...

"Chủ nhân."

"Ngươi tìm ta có chuyện gì?"

"Chủ nhân. Ta..."

Trông thấy bộ dáng ngập ngừng của Cổ Mị Sanh, Thiên Ma hơi cau mày:

"Có gì thì cứ nói, đừng úp mở."

"Vâng."

Cổ Mị Sanh thỉnh cầu:

"Ta muốn xin chủ nhân giúp đỡ một việc."

"Nói đi."

Cổ Mị Sanh bắt đầu trình bày:

"Mấy ngày trước ta có nhận được thông báo rằng cuộc tuyển chọn tân tông chủ của Âm Dương Tông chúng ta sẽ được tiến hành vào nửa năm sau. Nhân tuyển cho chức tông chủ gồm có ba người: đại trưởng lão, ta và muội muội ta. Quy tắc thì chắc chủ nhân cũng đã biết: chính là căn cứ vào số lượng và cấp bậc tu sĩ giết được để phân cao thấp. Ngoài ra, theo quy định thì mỗi nhân tuyển sẽ được phép chọn cho mình một trợ thủ để tham gia..."

Mặc dù nàng không nói hết lời nhưng bấy nhiêu cũng đã đủ để Thiên Ma hiểu được. Hắn không mặn không nhạt hỏi:

"Ngươi muốn nhờ ta làm trợ thủ cho ngươi?"

Cổ Mị Sanh hơi e ngại gật đầu.

"Ta đồng ý."

Câu trả lời chóng vánh của Thiên Ma khiến cho Cổ Mị Sanh có chút bất ngờ. Nàng cứ ngỡ là hắn sẽ từ chối, không thì cũng tỏ ra do dự rồi bảo phải suy nghĩ lại cơ. Bởi lẽ mục tiêu của cuộc tuyển chọn tân tông chủ sắp tới là giết những tu sĩ trong các chính phái tu tiên, mà hắn thì lại vốn là người trong chính đạo...

Có lẽ hắn đã thật sự thay đổi rồi.

Cổ Mị Sanh thầm nghĩ.

Trong lúc nàng còn đang nghĩ ngợi thì tiếng của Thiên Ma truyền đến:

"Thế nào? Câu trả lời của ta không làm ngươi hài lòng?"

"Không có, thưa chủ nhân. Ta rất cảm kích."

Cổ Mị Sanh vội thanh minh.

"Được rồi, ngươi trở về đi. Sau này, nếu không có chuyện gì quan trọng thì đừng tới tìm ta."

"Vâng. Ta biết rồi."

Nói hết câu thì Cổ Mị Sanh liền xoay người rời đi, sắc mặt rất không vui.

...

Chẳng bao lâu sau, tin tức cuộc tuyển chọn tân tông chủ của Âm Dương Tông đã truyền đi khắp tu tiên giới Thiên Vũ đại lục. Cũng không phải là bị rò rỉ hay có gián điệp gì, mọi thứ đều do Âm Dương Tông chủ động công bố ra bên ngoài. Mới nghe qua thì hẳn sẽ cảm thấy đây chẳng khác nào đang công khai tuyên chiến với tu sĩ chính đạo, nhưng nếu biết rõ về những quy định đi kèm thì sẽ không ai cho rằng như vậy nữa.

Nội dung đại khái của nó như sau: Trong thời hạn một tháng, các nhân tuyển cho chức tông chủ sẽ tiến hành "săn giết" tu sĩ của những chính phái tu tiên và ngược lại, phe chính đạo cũng có thể tìm giết ngược lại bọn họ.

Nghe thì khá công bằng nhưng thực chất lại không phải vậy. Bởi vì suốt thời gian một tháng ấy, ngoài một trợ thủ duy nhất thì các nhân tuyển sẽ không được phép điều động bất kỳ một người nào của Âm Dương Tông; hơn nữa, dù cho họ có rơi vào tình cảnh bị ngàn vạn tu sĩ chính đạo đuổi giết thì cũng không được phép trở về Âm Dương Tông để lánh nạn. Thậm chí, nếu họ có bị người giết chết ngay trước đại môn thì Âm Dương Tông cũng sẽ không can thiệp. Và một điều nữa là: Không bên nào được truy cứu mọi chuyện phát sinh trong thời hạn một tháng ấy.

Với những quy định đó, cuộc tuyển chọn tân tông chủ Âm Dương Tông đã được tiến hành mà không vấp phải sự phản đối nào từ các đại phái bên phía chính đạo. Ngược lại, một vài thế lực còn coi đây là một cơ hội tốt để loại trừ một phần lực lượng của tà tông này.

Và thật sự thì có một số người đã bắt đầu lên kế hoạch cho việc đó. Ví như Lam Nguyệt Cung, Đại Nhật Cung, Tinh Cung chẳng hạn.

...

Lúc này, tại Đại Nhật Cung, trong một động phủ.

Lão Phong Tử nhìn cô gái đối diện, nghiên túc hỏi:

"Nha đầu, ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ?"

"Vâng, đệ tử đã nghĩ kỹ."

"Nắm chắc được bao nhiêu thành?"

"Không đến ba thành."

Trầm ngâm một lúc, lão Phong Tử chợt nói:

"Trong tử tìm sinh, Chân Đan là cửa ải đầu tiên để bước vào đại đạo. Trước Chân Đan là "Vô", sau Chân Đan mới là "Hữu". Đáng tiếc, người có thể vượt qua lại không nhiều. Thiên đạo vô tình. Nha đầu, tất cả phải xem vận số của ngươi rồi."

Nhẹ gật đầu, Bạch Thiên Thù đáp với giọng kiên định:

"Đệ tử hiểu."

"Nếu như trong vòng nửa năm ngươi có thể bình an vượt qua thì ta sẽ để ngươi tham gia truy sát nhân tuyển của Âm Dương Tông. Còn bằng như ngươi thất bại... Ta sẽ đem gộp chung với món nợ của Lưu Mạn và sẽ tìm Âm Dương Tông để đòi. Với tu vi hiện giờ lại cộng thêm bí thuật của Ma Ngục Huyền Kinh, ta tin dù là ba kẻ cầm đầu của chúng cũng không phải là đối thủ của ta."

...

Trong khi ấy, tại Đại Hạ Quốc, trên đỉnh Tuyết Sơn.

"Đồ nhi vấn an sư phụ."

"Ừm."

Tinh hậu nhìn đệ tử duy nhất của mình, vẻ mặt hài lòng:

"Đã bước vào Niết Bàn Cảnh hậu kỳ, rất tốt."

Nàng nói tiếp:

"Có biết tại sao ta gọi con tới không?"

Nghĩ ngợi một chút, Tinh nữ hồi đáp:

"Đồ nhi đoán hẳn là liên quan đến cuộc tuyển chọn tân tông chủ vào nửa năm sau của Âm Dương Tông."

Tinh hậu gật đầu:

"Không sai. Ta gọi con tới đích thực là vì việc này... Diệp Nhi, ta muốn con giết chết mấy nhân tuyển kia của Âm Dương Tông."

"Sư phụ, việc này..."

"Ta biết con đang nghĩ gì. Quả thật với tu vi của con hiện giờ thì muốn giết họ là chuyện viễn vong. Nhưng mà... nếu như con đột phá vào Chân Đan Cảnh thì sao?"

Sau một thoáng trầm ngâm, Tinh nữ trả lời:

"Nếu là Chân Đan Cảnh thì đồ nhi tin tưởng sẽ giết được ít nhất một trong số họ. Nhưng muốn đạt tới cảnh giới đó trong vòng nửa năm, đồ nhi không thể làm nổi."

"Đừng nói là con, đổi lại là ta cũng sẽ không làm nổi."

Tinh hậu bỗng nói chậm lại:

"Thế nhưng... Nếu như có sự trợ giúp của Minh Trì thì thế nào?"

Minh Trì?

Tinh nữ kinh ngạc:

"Sư phụ, chẳng lẽ người định..."

Tinh hậu gật đầu xác nhận.

...

Giữa lúc tu tiên giới Thiên Vũ đại lục đang âm thầm biến động thì tại Lạc Hoa Điện vẫn có một góc nhỏ hết sức yên bình. Nơi ấy có hai căn nhà tre đơn sơ mộc mạc với những tiếng đàn tỳ bà thường xuyên vang lên. Lúc trầm lúc bổng, khi êm đềm khi lại sầu thương, tựa như năm tháng đổi thay, cuộc đời chìm nổi.

"Tang Tương qua chưa?

Gió hồng vừa đến

Duyên đã cạn

Tình cũng hết

Một tiếng cười đôi ba hàng lệ

Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?

..."

"Bài hát này tên là gì?"

Cô gái hướng Thiên Ma hỏi.

"Chỉ tùy tiện hát."

Thiên Ma đáp. Sau đó, hắn đặt tỳ bà xuống bàn, chợt nói:

"Ta có thể nhờ ngươi một việc không?"

"Ừ."

Thiên Ma lấy chiếc túi linh thú đang treo bên hông đưa qua cho cô gái.

"Hãy giúp ta chăm sóc cho nó."

Tiếp nhận túi linh thú xong, cô gái dùng thần thức thăm dò thì thấy một tiểu yêu thú mũm mĩm đang nằm ngủ bên trong. Nàng hơi tò mò:

"Đây là yêu thú gì? Nhìn thật lạ."

"Ta cũng không rõ."

Thiên Ma đưa cho nàng một chiếc không gian giới chỉ chứa đầy linh thạch, bảo:

"Ngươi cầm đi. Thức ăn của nó là linh thạch."

...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.