Sự Cám Dỗ Cuối Cùng

Chương 7: Mùa hạ năm ấy (3)




Trên đường đến nhà Giang Thiệu, có mấy lần Cố Hoài Nam muốn rút lui khỏi cuộc gặp mặt của bọn họ, nhưng Sách Thế Kỳ đang hưng phấn bừng bừng, nên cuối cùng cô lại không nhẫn tâm nói ra được. Giang Thiệu vừa lái xe vừa cùng Sách Thế Kỳ huyên thuyên, thỉnh thoảng quan sát Cố Hoài Nam qua kính chiếu hậu, hai tay của cô ấy đã xoắn lại thành một đường thẳng rồi.

"Không bằng chúng ta đổi nơi uống rượu đi, sao?"

Giang Thiệu ra vẻ vô tình đề nghị, Cố Hoài Nam lập tức giơ tay tán thành: "Được!"

"Tại sao? Tôi rất mong đợi được thưởng thức tay nghề của mẹ anh, muốn nếm thử món ăn nhà anh thường ăn." Sách Thế Kỳ phản đối, lại quay đầu tranh luận với Cố Hoài Nam: "Em vẫn biết mẹ anh không nấu được món ăn Trung Quốc."

"Anh cũng không phải là chưa từng ăn những món em nấu."

Sách Thế Kỳcười một tiếng: "Anh muốn biết hương vị món ăn được mẹ nấu như trong truyền thuyết la như thế nào, Nam Nam, đừng để cho anh mang theo tiếc nuối quay về nước Mỹ."

Cố Hoài Nam nhún hai vai nhượng bộ, bàn tay trắng nõn nhỏ bé lại bắt đầu nắm chặt chiếc váy. Giang Thiệu lén cong cong khóe miệng, xuyên qua kính chiếu hậu cho Cố Hoài Nam một vẻ mặt bất đắc dĩ: "Cũng được, ngày ngày ra bên ngoài ăn cũng ngán, vẫn là thức ăn nhà mình vừa ăn thoải mái lại vừa ngon miệng, cô có thể thuận tiện học mẹ tôi mấy kỹ thuật nấu ăn, trở về nắm chặt dạ dày người đàn ông của cô."

"Dạ dày lính nhảy dù chính cái máy xay, tôi có cho anh ấy ăn một bàn là đá tảng thì anh ấy cũng có thể xem như là cao lương mỹ vị." Cố Hoài Nam mang theo tâm trạng nho nhỏ, quệt mồm lườm anh một cái, anh ta rõ ràng là cố ý lợi dụng Sách Thế Kỳ không để cho cô được cự tuyệt.

Giang Thiệu mới không thèm để ý, da mặt dày như thành tường: "Dạ dày anh ta có cường hãn như thế nào đi chăng nữa cũng không thể bị tàn phá như vậy được, cô làm vợ thật không xứng chức."

Anh biết rằng...nếu tài nấu nướng của người phụ nữ không tốt thì dạ dày của đàn ông phải chịu biết bao nhiêu khảo nghiệm, tài nấu nướng của Diệp Tiểu An vô cùng kém, mỗi lần nấu ăn xong giống như đưa ra một vật quý, vẻ mặt mong đợi chờ anh khen ngợi, có thể nghĩ đến tột cùng là Giang Thiệu đã ăn bao nhiêu "Khổ", "Tôi bắt đầu đồng cảm với Diệp Tích Thượng rồi, nếu sớm biết như vậy còn không bằng khi cô làm bể cái bình ngọc bích của tôi thì sẽ mắt nhắm mắt mở để cho cô chạy mất cho rồi."

Cố Hoài Nam hừ lạnh, "Hối hận cũng chậm rồi, anh cũng không nên cản đường của tôi, mắt kính mắt của tôi cũng rớt ——" Lời của cô chợt dừng lại, bỗng chốc giật mình, nhìn chằm chằm vẻ mặt Giang Thiệu đang mang theo nụ cười giảo hoạt rất muốn đánh đòn.

"Mắt kính của cô bao nhiêu tiền, tổn thất này không đủ để so sánh với tổn thất của tôi chứ?"

Giang Thiệu làm như không có chuyện gì xảy ra châm chọc cô, Cố Hoài Nam cắn môi, không muốn nói chuyện với anh nữa. Vốn là hai người anh một câu tôi một câu cãi vã nhau, Sách Thế Kỳ đang hăng hái nghe hai người nói thì hai người chợt dừng lại, làm cho anh không hiểu ra sao: "Cái gì ngọc bích? Không phải là đang nói chuyện nấu nướng sao?Sao lại có ngọc bích hả?"

Giang Thiệu thức thời, cười nhưng không nói, còn Cố Hoài Nam thì cắn răng nghiến lợi: "Muốn ăn canh Trân châu ngọc bích bạch ngọc sao? Hôm nay em làm cho anh ăn."

Sách Thế Kỳ đương nhiên rất vui mừng, chỉ biết là trân châu mài thành phấn có thể ăn, chưa bao giờ biết ngọc bích cũng có thể ăn.

*

Giang Thiệu lái xe vào gara, ra cốp xe phía sau mang hai thùng bia đã ở mua ở trên đường vào, Sách Thế Kỳ mang một thùng đi ở phía trước, có cơ hội nên Cố Hoài Nam đi qua hạ thấp giọng chất vấn Giang Thiệu: "Anh đã sớm biết người làm vỡ đồ của anh là tôi?"

Giang Thiệu từ chối cho ý kiến, muốn đóng cốp xe lại, nhưng bị Cố Hoài Nam ngăn trở: "Biết từ lúc nào? Làm sao biết? Dáng dấp của tôi và em tôi rất giống nhau, không phải là người đã quen biết chúng tôi lâu năm thì rất khó phân biệt, anh từng gặp qua em gái tôi?"

"Tôi chưa từng thấy cô ấy." Việc đã đến nước này, Giang Thiệu cũng không cần thiết phải giấu giếm nữa: "Chẳng qua là do tôi biết Trần Nam Thừa, trong Lục Quân có lúc chúng tôi đã từng là một đội, tôi ở tổ phục kích, anh ta ở tổ xâm nhập, anh ta và tôi đã từng nói tới chuyện hai chị em của cô, ở cổ tay phải của cô có hai nốt ruồi rất nhỏ, mà em gái cô không có."

Cố Hoài Nam lập tức thay đổi sắc mặt, theo bản năng lui về sau một bước. Giang Thiệu nhất thời liền cười, "Cô thật đúng là né tránh anh ta như rắn rết bò cạp rồi hả? Tôi biết anh ta và đã từng sóng vai chiến đấu, thế nhưng đều là chuyện quá khứ rồi, sau khi rời khỏi Lục Quân gần như chúng tôi không hề liên lạc với hau nữ, trước khi biết được quan hệ của cô và Diệp Tích Thượng, sự hiểu biết của tôi đối với cô cũng chỉ hai điểm, một - trên tay cô có nốt ruồi, hai - cô là bạn gái của Trần Nam Thừa."

Cố Hoài Nam mím môi, sau đó là cười khổ: "Tôi cũng không biết phải dùng tâm trạng như thế nào để đối mặt với anh rồi, thế giới này thật nhỏ, nếu anh đã sớm biết, sao không vạch trần tôi?"

"Vạch trần cô, vậy làm sao chúng ta còn có thể bàn một cuộc làm ăn?"

". . . . . ." Cố Hoài Nam coi như là lãnh giáo được dụng tâm “hiểm ác” của người đàn ông tên Giang Thiệu này, thì ra là ngay từ lần gặp mặt đầu tiên đã có chủ ý với cô, hôm nay lại chỉ cần nói mấy câu đã khiến cô tự động hiện nguyên hình, không đánh đã khai.

"Tôi biết cô muốn hỏi cái gì, tôi chưa từng nói với Diệp Tích Thượng chuyện cô giả trang thành Cố Hoài Tây, về phần anh ta có phát hiện ra không thì tôi cũng không rõ lắm. Lại nữa, cô yên tâm, cho dù tôi có vì Tiểu An thì cũng phải đứng ở phe Diệp Tích Thượng." Giang Thiệu đóng cốp xe lại, bưng thùng bia lên, "Trước tiên cô nên chỉnh đốn lại tâm trạng chuẩn bị gặp mặt người phụ nữ mà Diệp Tích Thượng hận nhất trên đời này đi."

Vừa nhắc tới chuyện này, tâm trạng Cố Hoài Nam lại phức tạp, đi theo Giang Thiệu vào thang máy, nhìn Giang Thiệu mở cửa nhà, đôi giầy nữ để trước cửa kia lại khiến trái tim cô trong nháy mắt vọt lên tới cổ họng.

Giang Thiệu vừa để bia để xuống, một người phụ nữ trung niên nữ mặc chiếc váy dài quá gối từ từ trong nhà bước ra đón: "Tiểu Thiệu, hai vị này là bạn của con sao?"

Khi Giang Thiệu nhìn Sách Thế Kỳ giới thiệu thì Cố Hoài Nam rõ ràng nghe được anh ta nói: "Đây là mẹ của tôi —— Cảnh Thiên."

Cảnh Thiên cười nhẹ nhàng, bàn tay vuốt tóc rất tự nhiên, nhìn qua bà so với tuổi thật thì trẻ hơn rất nhiều, bộ váy màu xanh làm tôn lên làn da rất trắng của bà, giữa hai lông mày vừa mềm mại nhẹ nhàng nhưng lại không mất đi vẻ thông minh, lúc nhìn về phía cô thì nụ cười trong đáy mắt lại tươi hơn một chút, thân mật kéo tay của cô: "Cô bé này dáng vẻ thật xinh đẹp, rất quen mặt, khiến tôi nhớ tới Tiểu Diệp Tử nhà chúng ta, vừa nhìn đã biết là một nha đầu có tính cách rất tinh quái nhưng cũng động lòng người."

Cố Hoài Nam cười dịu dàng đến mức xấu hổ, nhưng thật ra thì khẩn trương đến độ đầu ngón tay lạnh ngắt rồi, so với lần đầu tiên tới Diệp gia gặp Diệp Cẩm Niên thì không khá hơn bao nhiêu, chỉ là lần này không có Diệp Tích Thượng ở bên cạnh cô, cũng không có ai ôm cô để cho cô buông lỏng.

Giang Thiệu dĩ nhiên nhìn thấy sự khẩn trương của cô, cũng cười: "Mẹ, cô ấy là Cố Hoài Nam, mẹ gọi cô ấy là Nam Nam thì được rồi."

"Nam Nam? Tên cũng đặc biệt, dễ nghe."

Cảnh Thiênmời khách vào nhà, kéo Cố Hoài Nam gần hơn: "Nam Nam, năm nay bao nhiêu tuổi?"

"27."

Cảnh Thiênvui mừng, lại hỏi thêm mấy câu, sau đó quay đầu lại nói với Giang Thiệu: "Nam Nam cùng tuổi với Diệp Tử, chỉ lớn hơn con bé vài tháng, cũng thích vẽ tranh, thật là trùng hợp."

"Còn khéo hơn nữa, Nam Nam là người thành phố S, hai người là đồng hương."

Giang Thiệu bổ sung, Cảnh Thiênmừng rỡ biến thành kinh ngạc, đối với cô bé xinh đẹp trước mắt này càng thêm yêu thích.

Khi bọn họ về tới nhà thì Cảnh Thiêncũng đã làm xong thức ăn, đối mặt với một bàn thức ăn phong phú, khẩu vị Sách Thế Kỳ vô cùng tốt, hơn phân nửa thức ăn đã vào bụng anh ta, có ăn có uống, vô cùng vui vẻ. Tửu lượng của Giang Thiệu so với anh ta tốt hơn nhiều, nhưng Sách Thế Kỳ cũng không chịu yếu thế, nhắm mắt cùng anh trước hết là liều mạng uống rượu trắng sau đó liều mạng bia, uống đến khi say khướt vẫn không quên ca ngợi tài nấu nướng rất ngon của Cảnh Thiên.

"Đây là món ăn Trung Quốc mà tôi ăn thấy ngon nhất!"

Anh ta nói xong rồi cắm đầu đổ gục trên bàn say đến nỗi ngủ mê man, chọc cho Cảnh Thiên bật cười, oán trách Giang Thiệu mấy câu.

Giang Thiệu đỡ Sách Thế Kỳ đi, thoáng chốc trong phòng ăn yên tĩnh không ít.

"Nam Nam, ăn cá đi, tay nghề làm cá của Dì là tuyệt nhất, mỗi lần Tiểu Thiệu và cha của nó đều ăn sạch bách." Cảnh Thiên chọn một miếng lườn cá ngon nhất gắp cho Cố Hoài Nam, liếc nhìn hai con tôm trong chén cô một chút cũng không động: “Cháu không thích ăn tôm?"

"Không phải, không phải ——"

Cố Hoài Nam vội vàng lắc đầu, không muốn khước từ tấm lòng của Cảnh Thiên, liền gắp tôm đưa vào trong miệng, nhưng cô chưa kịp cắn đã bị bà chặn lại: "Có phải dị ứng hay không? Hàng xóm nhà chúng ta có một cô bé dị ứng với hải sản, tất cả hải sản đều không ăn."

Cảnh Thiên ảo não để đũa xuống, vẻ mặt lo lắng: "Vừa rồi cháu mới ăn cá, có sao không? Có muốn đưa cháu tới bệnh viện không?" Dứt lời liền đứng lên tính kêu Giang Thiệu.

Không biết vì sao, ánh mắt Cố Hoài Nam bỗng dưng chua xót: "Không sao, Dì Cảnh, cháu chỉ dị ứng với tôm, còn các loại hải sản khác thì không sao."

Nghe cô nói như vậy Cảnh Thiên mới yên lòng, dịu dàng vén tóc của cô ra sau vành tai, vẻ mặt áy náy: "Tiểu Thiệu chưa nói cho Dì biết cháu thích cái gì, Nam Nam, cháu thích ăn cái gì cứ nói với Dì, lần sau Dì sẽ đặc biệt làm cho cháu ăn."

Bởi vì cách quá gần, nên Cố Hoài Nam có thể ngửi thấy hương thơm trên người bà nhàn nhạt lan tỏa.

"Ơ, thiên vị, mẹ thiên vị a." Sauk hi Giang Thiệu sắp xếp chỗ nghỉ ngơi cho quỷ say xong quay trở lại thì vừa đúng lúc nghe được câu như thế, "Nhìn có vẻ hai người sống với nhau cũng không tệ, ai không biết còn tưởng rằng hai người là mẹ con đấy."

"Mẹ đúng là rất thích cô bé Nam Nam này, vừa nhìn đã biết là một cô gái khéo léo hiểu chuyện, muốn nhận con nuôi thì cũng phải giống như Nam Nam."

Cố Hoài Nam cúi đầu lè lưỡi nhọn, "Cháu không phải là một đứa bé ngoan biết nghe lời, khi còn bé trong nhà không ai trông nom, cùng với những cô cậu bé bên ngoài chơi đùa thành thói quen, cháu bướng bỉnh lắm, giống như con trai, đánh nhau cũng là chuyện thường, nếu ngài thật sự nuôi một đứa con gái như cháu thì sẽ rất cực khổ đấy."

"Đánh nhau?" Cảnh Thiên khẽ kinh ngạc, sau đó lại cười lên: " Tiểu Diệp Tử nhà chúng ta nếu có tính cách bướng bỉnh như cháu thì Dì cũng cám ơn trời đất, cũng không đến nỗi bị người ta ăn sạch sành sanh, uất ức cũng chỉ có thể chịu một mình, con gái a, phải có một chút nhẫn tâm mới có thể bảo vệ mình không bị người ta khi dễ, nhất là không bị đàn ông khi dễ."

Lúc bà nói lời này thì liếc nhìn người đàn ông duy nhất có mặt ở đó, Giang Thiệu vội tỏ rõ thái độ: "Ngài đừng sử dụng ánh mắt như thế liếc nhìn con, nếu như Tiểu An chịu trở về, con thề sẽ đối đãi với cô ấy tốt hơn tất cả mọi người khác, ngày ngày hầu hạ cung phụng, nhưng. . . . . ."

Giang Thiệu tự giễu cười một tiếng: "Cô ấy không chịu trở về, không cho con cơ hội, con chỉ có thể chờ cô ấy như thế, con khổ ta nhận, chỉ là làm khó cho ngài, không biết đến năm nào tháng nào mới có thể gặp lại con gái. . . . . . Không biết Tiểu An ngay cả nấu mì cũng không rành thì làm thế nào trải qua cuộc sống một mình ở bên ngoài."

Cảnh Thiên vốn đã mềm lòng, lần này hàng lông mày nhỏ nhắn lại càng thêm nhíu lại, khẽ thở dài một cái, bưng ly rượu lên độc ẩm.

Nếu như trước đây thì Cố Hoài Nam nhất định đã bị kế sách của Giang Thiệu lừa rồi, nhưng bây giờ cô đã quá rành rẽ bụng dạ của anh ta, lúc nhắc tới Diệp Tiểu An, đáy mắt của anh ta trong lúc lơ đãng hiện lên vẻ thâm tình là thật, nhưng cũng không dễ dàng bị anh ta làm cho cảm động. Người đàn ông này tâm tư quá nhiều, không cẩn thận sẽ bị chơi đùa.

Chỉ là cô có thể không quan tâm Giang Thiệu, nhưng lại không chịu nổi Cảnh Thiên vì lo lắng cho Diệp Tiểu An mà cau mày và mím chặt môi —— đây là nhược điểm của cô, Giang Thiệu tính toán vô cùng chính xác, cho nên Cố Hoài Nam nghiến răng, trong lòng không biết đã mắng Giang Thiệu bao nhiêu lần.

Không khí của bữa cơm này vô cùng vui vẻ, nhất là Cảnh Thiên và Cố Hoài Nam mới gặp một lần mà như đã quen thân từ lâu, sau khi ăn xong cô ngồi một lát liền muốn về, trước khi đi bà còn lôi kéo cánh tay Cố Hoài Nam lưu luyến không rời: "Vừa rồi còn chưa hỏi cháu đã có bạn trai chưa? Nếu chưa có, Dì sẽ tìm cho cháu một người, bảo đảm là một cực phẩm —— không, phải là cực phẩm trong cực phẩm mới xứng với cô gái tốt như cháu."

Cố Hoài Nam vô cùng lúng túng, hoàn toàn không biết đáp lại như thế nào. Chờ sau khi Cảnh Thiên rời đi Cố Hoài Nam vẫn còn chưa tỉnh hồn, Giang Thiệu thấy ánh mắt cô nhìn đăm đăm không có tiêu cự bèn vỗ tay: "Có cảm tưởng gì?"

"So với tưởng tượng của tôi hoàn toàn khác." Cố Hoài Nam vẫn còn kinh ngạc, chậm rãi thu lại cánh tay vẫn còn hơi ấm của bà lưu lại. bàn tay của Cảnh Thiên mảnh khảnh thon nhỏ, vừa mềm mại lại vừa có một mùi hương đặc biệt nhẹ nhàng, thanh đạm giống như không ngửi thấy mùi vị gì.

Cô nhớ lại lúc còn rất nhỏ đã từng nghe Cố Hoài Tây nói qua, trên người Tuyên Dung cũng có một mùi thơm nhàn nhạt, Cố Hoài Tây nói khi cô ấy gặp ác mộng liền chạy tới phòng Tuyên Dung ngủ cùng với bà, khi ngửi thấy mùi hương đó sẽ ngủ rất yên ổn.

Ngay cả Dư Kim Kim cũng đã nói trên người mẹ mình cũng có mùi hương như vậy, hình dung không được, nhưng lại làm cho người ta an tâm và thích ngửi. Có lẽ do Cố Hoài Nam và Tuyên Dung hầu như không gần gũi quá mức thân, cho nên cô chưa từng ngửi thấy mùi hương đó, cho tới hôm nay, Cố Hoài Nam mới ý thức được mùi hương đó là gì.

Cô không biết trước đây Cảnh Thiên là một người như thế nào, chỉ là vạn vạn lần không ngờ tới người phụ nữ khiến Diệp Cẩm Niên chấp nhận độc thân hơn nửa đời người, khiến Diệp Tích Thượng hận đến bây giờ, lại là người phụ nữ đầu tiên cho cô biết mùi hương của mẹ là như thế nào.

"Chuyện của bà và ba Diệp, anh biết bao nhiêu?"

Giang Thiệu: "Cô muốn biết còn không bằng đi hỏi Diệp Tích Thượng, tôi cũng chỉ nghe được trước kia Tiểu An có nhắc qua mấy câu."

"Tôi đã hỏi một lần, nhưng anh ấy không chịu nói."

Giang Thiệu: "Anh ta vẫn cho rằng Cảnh Thiên vứt chồng bỏ con lấy ba tôi khiến anh ta không còn gia đình, không còn cách nào, khi Cảnh Thiên rời khỏi Diệp gia thì Diệp Tích Thượng mới chỉ là một cậu bé mấy tuổi, do đó nên thành kiến đối với Cảnh Thiên quá sâu, người này, rất cố chấp."

Cố Hoài Nam lạnh lùng hừ một tiếng, trong lòng anh ta tính toán điều gì, trong hồ lô bán thuốc gì, cô đều đoán được: "Giang Thiệu, sao anh lợi dụng tôi mà một điểm cũng không cảm thấy băn khoăn? Dầu gì tôi cũng là chị dâu của Diệp Tiểu An, anh cứ như vậy xác định tôi sẽ giúp anh?"

Giang Thiệu lắc đầu vẻ không đồng ý, "Không chỉ là giúp tôi, mà cũng là giúp chính cô, Diệp Tích Thượng có hai khúc mắc, cô giúp anh ta tháo ra, theo như tính tình của anh ta, thì suốt đời này sẽ cúi đầu phục tùng cô, cam nguyện làm trâu làm ngựa cho cô, anh ta đúng là một người đàn ông có tình cảm chẳng thú vị gì, nhưng ở bên cạnh anh ta cô sẽ là người phụ nữ nhận tất cả những gì cô mong muốn."

Cố Hoài Nam không nói một tiếng, âm thầm oán trách, mặc kệ Giang Thiệu đến tột cùng là vì ai, nhưng anh ta nói cũng không sai, trước khi Diệp Tích Thượng gặp mình thì 32 năm qua anh ấy chỉ sống vì hai người: Diệp Cẩm Niên và Diệp Tiểu An.

*

Diệp Tích Thượng lên máy bay đến thành phố B thì đã gần đến nửa đêm. Khi máy bay hạ cánh thì anh gọi điện thoại cho Cố Hoài Nam, cô tắt máy, không thể không liên lạc với Giang Thiệu để lấy địa chỉ và tên khách sạn Cố Hoài Nam đang ở, anh trực tiếp chặn một chiếc xe chạy thẳng tới nơi đó.

Giang Thiệu cúp điện thoại, cố ý không đem chuyện Diệp Tích Thượng liên lạc với mình nói cho Cố Hoài Nam. Sách Thế Kỳ đã hơi tỉnh rượu, Giang Thiệu chuẩn bị đưa hai người đưa trở về, lại bị Cố Hoài Nam từ chối: "Anh uống cũng không ít, lái xe rất nguy hiểm, chúng tôi thuê xe được rồi."

Giang Thiệu xấu xa nhướng mày: "Để một người đàn ông uống say cùng về với cô, chị dâu, cô mà xảy ra chuyện gì thì cô nghĩ xem Diệp Tích Thượng có thể liều mạng với tôi không?"

Cố Hoài Nam không thèm tranh luận với anh, Sách Thế Kỳ còn đáng tin hơn so với anh ta nhiều. Tuy Giang Thiệu nói như vậy, nhưng hành động lại không kiên trì, chỉ cười ý vị rất sâu xa.

Trên xe, Sách Thế Kỳ không ngừng xoa nắn mi tâm, lắc đầu: "Uống rượu như vậy thật là muốn mạng người."

Anh quả thật uống không ít, lúc từ trên xe bước xuống đi bộ vẫn loạng choạng. Cố Hoài Nam thanh toán tiền xe xong thấy Sách Thế Kỳ dựa vào một cây cột điện nghỉ ngơi, hai tay quạt quạt cố gắng giúp anh ta tỉnh táo, có chút nóng nảy: "Rất khó chịu?"

Sách Thế Kỳ mở mắt thấy khuôn mặt lo lắng của cô, trái tim một hồi nóng ran, đưa tay kéo cô vào trong ngực, trán chống đỡ vào trán cô, nhìn thẳng vào mắt cô: "Anh rất khó chịu, Nam Nam."

Cố Hoài Nam liếc anh ta một cái, tránh khỏi ngực anh: "Động tay động chân lần nữa thì em sẽ chém anh, cảm giác khó chịu thì đi ngủ, giả bộ bộ dạng đáng thương đối với em mà nói là vô dụng."

Sách Thế Kỳ cười, ôm vai của anh giống một người anh trai: "Tại sao rõ ràng em vẫn là một Nam Nam không dịu dàng trước đây, mà bây giờ đã là vợ của người khác?"

Cố Hoài Nam không nói hai lời, trực tiếp đưa cùi chỏ thúc vào mạng sườn của anh ta một cái rất nặng nề, khiến anh ta đau đến cong cả người.

"Nói cho anh biết đừng táy máy tay chân với em, có muốn em trừng phạt anh hay không?"

"Có, để anh làm giúp."

Một âm thanh lạnh lẽo bỗng dưng từ một bên chen vào, nhịp tim Cố Hoài Nam đập mạnh, mạnh mẽ quay đầu lại thì thấy một bóng đen đang đi tới, một cú đấm mạnh mẽ sát qua thân thể của cô đi thẳng tới Sách Thế Kỳ, một đấm khiến anh phải lui về phía sau mấy bước mới giữ vững được thân thể.

Cố Hoài Nam che miệng lại, kinh ngạc đi qua, một chút xíu cũng không quan tâm đến kẻ "Vô tội" xui xẻo bị đánh, nhảy cẫng lên nhào vào người Diệp Tích Thượng: "Sao anh lại tới đây?"

Ánh mắt của Diệp Tích Thượng quét qua Cố Hoài Nam một cái, nhàn nhạt mở miệng: "Tới để em vui mừng, nhưng xem ra ngược lại em đã cho anh một kinh ngạc."

==========Hết chương 43===========

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.